Sao ông trời lại bất công đến vậy?
Có bao giờ, bạn cảm thấy ông trời, cuộc sống bất công với 1 ai đó chưa...
***
Mình có 1 cậu bạn thân, cậu ấy là K52 của trường, chúng mình bắt đầu quen nhau từ lớp 10, 2 đứa học cùng lớp, cùng bàn luôn. Thực ra bố mình với bố bạn ấy làm cùng cơ quan, bố mình là sếp của bố bạn ấy nhưng cấp 2 không học cùng nhau nên ko chơi với nhau mấy, lên cấp 3 học cùng nhau, học cùng lớp, rồi 2 ông bố kiểu gán ghép mình với cậu ấy để thành 1 cặp nên toàn yêu cầu cô cho 2 đứa mình ngồi cạnh nhau, ngồi cả 3 năm cấp 3 luôn. Nhà bạn ấy ngày trước cũng khó khăn, bố bạn ấy làm hợp đồng ở huyện bao nhiêu năm rồi thi công chức mãi mới vào chỗ bố mình làm, cũng tốn ko ít tiền để có đc vị trí ấy, các bạn vào nhà nước các bạn sẽ hiểu rằng xin vào đã khó, để tồn tại trong đó còn khó hơn...
Mà đó, mình thì lại kiểu con gái khó tính, đanh đá, cậu ấy lại hiền, 2 đứa càng được gán ghép thì lại càng ghét nhau, nhưng ghét kiểu đùa thôi chứ 2 đứa vẫn chơi với nhau, cậu ấy hay đưa mình đi học về lắm. Mình về nhà thì ko phải làm gì nhiều, vì nhà mình có bác giúp việc, mẹ mình lúc đó cũng có em nên mới thuê giúp việc về làm, còn bạn ấy lại về rồi cơm nước với mẹ, dọn dẹp và giúp mẹ bán hàng tạp hóa và trông thằng cu em lúc đó có hơn 5 tuổi, nhà bạn ấy trước ở huyện, bố bạn ấy được chuyển công tác nên bán nhà lên đây, mua được căn nhà có hơn 30m2 1 chút thôi. Bạn ấy là con trai, vừa hiền, mà làm cái gì cũng biết cơ, khéo tay lắm, từ may vá thêu thùa, đến sửa mấy cái khung tranh ảnh, biết hết, lắm lúc đang học với nhau, bạn ấy nhặt đc tờ giấy bỏ đi tự dưng còn gấp tặng mình bông hoa nữa, mình còn giữ hết đến bây giờ. 2 đứa cứ chơi với nhau như vậy thôi, đến cuối năm cấp 3, mình hỏi trêu bạn ấy rằng "Cậu đăng kí trường gì" thì bạn ấy cười rồi nói "tớ chưa biết, thế còn cậu", "Tớ đăng kí NEU" - "Thế tớ cũng đăng kí NEU", lúc đó mình cấu bạn ấy 1 cái trêu "Thích bắt chước ko?" - "Ko, cậu thi trường gì tớ thi trường ấy thật mà"...
Ấy vậy mà cậu ấy đăng kí NEU thật, 2 đứa cùng đỗ NEU nhưng khác khoa. Cậu ấy học kém hơn mình vì thực sự là cuộc sống bạn ấy ảnh hưởng khá nhiều tới kết quả học tập...Những năm tháng sinh viên, 2 đứa chơi với nhau càng ngày càng thân hơn, cứ mỗi lần mình rảnh là lại kêu cậu ấy đưa đi chơi, có những hôm cậu ấy bận mà mình ko hiểu sao cậu ấy lúc nào cũng có mặt đúng giờ, cũng lắm chỉ muộn 5 phút thôi. Cậu ấy còn học cả ghi ta, chỉ vì lí do mình nói "Con trai mà biết đánh ghi ta thì lãng mạn, mà tán gái dễ lắm"...mà đánh mãi cũng chỉ được có mấy bài kiểu chúc mừng sinh nhật, romance,..v..v...mỗi lần cầm đàn đánh lại nhìn mình cười kiểu "Này tớ chuẩn bị đánh mấy bài cũ nhé" =)). Đợt mới chuyển phòng còn kêu cậu ấy qua làm cơm xong giả vờ khoe với con bạn là "Người yêu tao đấy, đảm đang, học giỏi lại đẹp trai nữa", con bạn cũng còn phải đơ hết cả người cơ mà. Đùa nhiều lúc cũng được cậu ấy đưa đi chơi, nói chuyện 1 lúc mình còn hờn dỗi cậu ấy cơ, nhưng lần nào cậu ấy cũng là người xin lỗi mình, mà lắm lúc nghĩ chỉ là bạn thôi mà, làm sao cứ phải xin lỗi người ta. Phần lớn thời gian đi chơi sinh viên, mình với cậu ấy dành cho nhau, mà mình cũng đc nhiều anh tán chứ bộ, nhưng mà được 1 thời gian ko chịu đc vì mình đanh đá với khó chiều, có mỗi cậu ấy là chiều mình thôi, mà á, tiền nong là 2 đứa cưa đôi, có hôm mình còn trả cho cậu ấy nữa...Cậu ấy cũng là 1 chàng trai tốt, con trai đi làm, rồi tự kiếm tiền từ năm 2, tự nuôi bản thân, lúc đó bố bạn ấy cũng đã làm phó phòng, cũng có của ăn của để nhưng vì tính tự lập từ nhỏ nên cậu ấy ko xin tiền của bố mẹ nữa....rồi 1 ngày, khi rủ mấy con bạn đi chơi, khi chúng nó nói về tình yêu, nói về bạn trai chúng nó, mình mới thấy người yêu chúng nó đối xử với chúng nó còn ko bằng cậu bạn mình đối xử với mình, luôn chiều mình, luôn làm theo ý mình, có thời gian là dành cho mình, mình nhận ra, có lẽ cậu ấy yêu mình, và mình cũng yêu cậu ấy mất rồi, nhưng câu hỏi đặt ra, tại sao cậu ấy ko nói.
Sau đó 2 tuần, mình mới hỏi vu vơ cậu ấy rằng "Này, cậu ko thích tớ à", cậu ấy ậm ừ 1 lúc rồi "Tớ thích cậu, mà ko yêu cậu đâu" - "Tớ hỏi yêu đâu, vô duyên" - "Cậu khó tính bỏ xừ, mà bố tớ bảo là tớ phải cố gắng, ra trường, tự xin được việc đến lúc đó yêu cũng chưa muộn, chứ giờ mà yêu sớm tớ sợ ảnh hưởng đến cả việc học việc làm của 2 đứa nữa" - "Ôi dào ơi, đồ hâm". Cậu ấy lại cười như mọi khi mình hay đùa nhạt với cậu ấy. Lúc đó, có lẽ 2 đứa thích nhau rồi, đối xử với nhau như người yêu, nhưng cậu ấy chẳng nói thôi...2 bên gia đình còn biết nữa là.
Nhưng mà, đâu phải câu chuyện tình cảm nào cũng có cái kết có hậu đâu, ông trời, cuộc sống luôn bất công như vậy, Ngày hôm đó mình đi công tác xa ở Quảng Ninh, đợt đó cậu ấy ra trường được 4 tháng, còn mình ra trường từ tháng 3 năm đó rồi, tháng 11 năm kia, bố gọi cho mình rồi nói rằng mình thật bình tĩnh khi nghe chuyện này...cậu ấy đi chơi với bạn, đi phượt, cậu bị tai nạn mất trên đường đi, cậu bị xe tải mất lái va phải...ngày hôm sau bố mẹ mới đưa cậu về quê được...ngay lúc bố nói, mình òa khóc, mình khóc hết nước mắt, tự dưng mình thấy chóng mặt, những kí ức của mình và cậu ấy ùa về. Rồi kết thúc rằng mình còn chưa nghe được lời yêu từ cậu ấy nói ra...ngày hôm sau mình mới về quê để gặp cậu ấy được...hôm sau về, mình chỉ thấy mẹ cậu ấy ngồi đó khóc, còn bố cậu ấy thì ko có đấy vì phải đi lo nhiều thứ, mẹ cậu ấy nhìn thấy mình chỉ thốt lên được câu "H về đấy à cháu, thằng T nó đi chơi, giờ cô ko nhận ra nó nữa rồi" và ôm mình khóc, mình cũng khóc theo rồi mình nghĩ rằng "T, cậu còn nhiều thứ phải làm mà"...
...Đã gần 2 năm trôi qua rồi, cũng đã có nhiều người con trai ngỏ ý với mình nhưng mình ko hiểu sao, mình ko thể đồng ý người ta vì mỗi lần như thế, mình lại nhớ T, nhớ kỉ niệm với cậu ấy và tự dưng cảm thấy rằng ông trời, cuộc sống tại sao lại bất công với cậu ấy đến vậy....