Căn bệnh ung thư quái ác...
Những ngày tháng ấy, khổ sở, vất vả biết bao nhiêu, nhưng mình vẫn ao ước được quay trở lại, để có thể làm khác đi, để mình thôi ko ân hận cho đến tận lúc này và chắc chắn là cả những tháng năm dài tiếp nữa.
***
Chuyện cũng lâu rồi. Hồi ấy mình 14, đang ôn thi chuẩn bị vào lớp 10. Mẹ mình phát hiện bị ung thư cổ tử cung giai đoạn cuối. Từ lâu lắm rồi, có khi từ hồi mình mới lên cấp 2, mình ko nhớ rõ nữa, mẹ đã có dấu hiệu. Nhưng nhà mình nghèo các bạn ạ, nghèo khủng khiếp. Thế nên mẹ mình ko đi khám, mẹ ra đồng hái lá nọ lá kia về uống cầm máu. Mà ngày đó ung thư là cái gì có ai biết đâu, mẹ mình lại ở độ tuổi mãn kinh, nên càng không nghĩ đến căn bệnh này.
Mình đi thi cấp 3, mấy bà con trong xóm bảo mẹ cho mình nghỉ học, đi làm phụ chị gái mình kiếm tiền thuốc thang. Họ bảo mình "nhà đã nghèo lại còn đua đòi cấp 3 với cấp 4". Nhưng mẹ mình ko làm thế. Mình vẫn đi học. Trường mình cách nhà 8-9 cây số, lại học cả ngày nên trưa mình ở lại trường. Chỉ khi tối mình mới có thời gian bên cạnh mẹ. Khi này mẹ mình ko còn đi lại được nhiều nữa, đi vệ sinh, tất cả mọi thứ đều phải ở trong nhà. Căn nhà của mẹ con mình ngày ấy là nhà đắp vách đất, lợp lá. Ko biết các bạn có thể hình dung ko, nhưng nếu có xem phim ngày xưa thì chắc đã từng thấy. Nhà mình cũng có 1 căn nhà xây bằng gạch nhỏ chừng 20m2 do xã xây tặng, kiểu nhà tình thương ấy, nhưng mẹ ko ở, nhường cho anh trai và chị dâu mình. Anh trai mình hồi xưa ở với bố (bố mẹ mình chia tay) mãi đến khi đi bộ đội về mới lên ở cùng mẹ con mình. Nhưng anh ấy cũng đi làm xa mãi, đến khi sắp lấy vợ mới về. Chị dâu mình là người làng ngay cạnh, cùng cảnh nghèo như nhau, nhưng mỗi người mỗi tính, chị sợ bẩn nên ko quan tâm, chăm sóc được mẹ mình. Vậy là chỉ hai mẹ con mình bên nhau. chiều chiều đi học về, mình đun nước tắm rửa cho mẹ. Đổ bô, lau giường. Có thể các bạn thấy sợ, nhưng sự thật là mẹ mình ko cảm giác được nữa, nên bô lúc nào cũng để dưới gậm giường, chỗ mẹ mình nằm thì để một lỗ hở để mẹ đi vệ sinh xuống bô.
Tắm cho mẹ, nên mình có thể thấy rõ mẹ gầy đi từng ngày. Chị gái biết mẹ chẳng còn sống được bao lâu nên dặn mình mẹ thích ăn gì cứ mua nấu. Nhưng ăn thì cũng nuôi cục u hết, mẹ cứ gầy đi như thế. Mà ngày ấy mình ngu lắm. Thấy mẹ bữa nào ăn được chừng 2 lưng cơm là mình mừng hớn hở đi khoe khắp xóm tưởng mẹ sắp khỏi.
Những ngày tháng ấy, khổ sở, vất vả biết bao nhiêu, nhưng mình vẫn ao ước được quay trở lại, để có thể làm khác đi, để mình thôi ko ân hận cho đến tận lúc này và chắc chắn là cả những tháng năm dài tiếp nữa. Chiều hôm đó, mình đi học về, nhưng ko đun nước tắm cho mẹ nữa. Trời se lạnh rồi, mẹ cũng ko còn sức ngồi cho mình tắm nữa. Mình đi đổ bô thì thấy mẹ đã đi vệ sinh hết cả ra giường, chăn chiếu đều bẩn hết. Mình nhìn mẹ hằn học, mình càu nhàu, lần đầu tiên sau chừng ấy tháng ngày mẹ nằm bệnh. Mình gắt gỏng, ko phải vì mình phải lau dọn mà bởi mẹ làm chăn bẩn rồi, giặt biết khi nào khô để mẹ có chăn đắp. Mình ko biết rằng chính thái độ thiếu suy nghĩ của mình lúc ấy lại khiến mẹ hiểu nhầm tai hại. Mẹ nhìn mình, ánh mắt tội lỗi, ánh mắt mà cả đời mình sẽ ko thể nào quên được. Mẹ tưởng rằng mình đang trách cứ, mẹ tưởng rằng mẹ là gánh nặng cho các con. Mẹ khóc. Lần đầu kể từ hôm từ bệnh viện về mẹ khóc. Giọt nước mắt duy nhất chỉ lăn nhẹ từ khoé mắt xuống tai. Nhưng mình biết, mẹ tuyệt vọng biết nhường nào.
Mấy ngày sau đó mẹ ko ăn gì được nữa. Mình vẫn giữ thói quen ngồi ở chân giường mẹ ăn, những bát cơm chan đầy nước mắt. Mình sợ, mình sợ lắm các bạn ạ. Mẹ là cả thế giới của mình, là động lực duy nhất để mình học tập, để mình lớn lên. Chưa khi nào mình cảm thấy nỗi sợ hãi lại rõ ràng đến thế. Nhưng đến tối mẹ lại muốn uống sữa, mẹ uống đc 2 hộp liền. Mình lại mừng hớn hở, mình lại đi khoe là mẹ sắp khỏi rồi. Mình ko biết đó là lần cuối mình có thể bón cho mẹ được thứ gì. Mẹ mình mất 2h đêm hôm đó.
Bây giờ, mình đang là sinh viên khoa Luật kinh tế của một trường đh tổng hợp ở Đức. Mình thầm cảm ơn mẹ bao nhiêu vì ngày đó ko cho mình nghỉ học, chỉ mong mẹ sẽ tha thứ và luôn bên mình.