Gửi bài:

Mọi thứ đã thay đổi từ ngày ấy...

Hồi nhỏ còn ham chơi, chưa một lần tôi nghĩ đến việc thi vào một trường mà theo như bao người vẫn bảo là trường "chuyên". Cái ngày mà tôi nhận được tin mình trúng tuyển, tôi đã mừng vô cùng.

***

moi-thu-da-thay-doi-tu-ngay-ay

Thật ra cũng không phải quá sung sướng hay vui đến mức nhảy cẫng lên, chỉ là trong tim tôi khi ấy len lỏi một cảm xúc lân lân khó tả. Có lẽ đối với tôi đó là một ngày đặc biệt, đặc biệt vì những tháng ngày miệt mài chăm chỉ đã được đền đáp xứng đáng, đặc biệt vì...sau đó, có ai biết đâu, khi cánh cửa trung học mở ra cho tôi, thì đó cũng là lúc mà cuộc đời tôi dường như bước sang một trang mới. Mà như tôi vẫn hay tự bảo rằng: cuộc đời tôi vốn đã định là một đường thẳng tắp, nhưng khi gặp "trường chuyên" , thì lại rẽ sang một đường khác. Một con đường chông gai hơn, khó khăn hơn đang chờ tôi ở phía trước. Ngày ấy, tôi còn vô tư trong sáng, mà tôi có biết đâu những gì mình sắp phải đối mặt...

Những năm tháng cấp hai của tôi bắt đầu từ ấy. Những năm tháng chỉ có học, chỉ có cặm cụi vùi đầu vào đống sách vở. Lớp 6, thời điểm tôi chập chững bước đi trên con đường mới xa lạ, mọi thứ với tôi đều đơn giản nhưng lại thật mệt nhoài. Có lẽ bạn cũng đã từng như tôi, khi bạn ở một môi trường hoàn toàn mới mẻ, trước tiên bạn luôn cảm thấy e sợ, bạn còn non, bạn chưa đủ kinh nghiệm, chưa đủ những trải nghiệm dày dặc, nên bạn thường sai, thường vấp té. Tôi đã ngã khá nhiều lần trong năm học đó, không như những người lớn, họ ngã rất mạnh, họ té rất đau, đau đến mức máu chảy đầm đìa nhỏ xuống chân, đau đến nỗi dường như muốn buông xuôi tất cả. Tôi không vậy. Tôi ngã, tôi đau lắm chứ! Nhưng đó là những cú ngã nhẹ mà bao ngày tôi vẫn tưởng rằng như rất khủng khiếp. Tôi đã có lúc muốn vứt hết đống sách vở, muốn được vui chơi thỏa thích và muốn được có một khoảng không tĩnh lặng để nghỉ ngơi. "Dù chỉ một phút, một giây thôi, xin hãy để tôi yên đi nào!" Có biết bao ngày tôi sợ hãi, tôi chán ghét. Bạn biết tôi chán cái gì không? Tôi sợ cái gì không? Tôi ghét đến trường, tôi sợ kiểm tra, sợ những cảm giác thấp thỏm, lo lắng bị điểm thấp. Đến mức tôi luôn tự phải nhủ mình phải bình tĩnh lại, đừng thế nữa, là chính tôi tạo áp lực cho tôi thôi. Ừ, có lẽ đúng vậy! Nhưng tính của tôi là thế, bạn bảo tôi phải sao đây? Và thế rồi một năm "ác mộng" cũng qua đi...

Tôi bước tiếp trên con đường này. Lần này mọi thứ với tôi không hề là mới mẻ, ngược lại, nó quen thuộc, nhưng chưa một lần là dễ dàng. Tôi cũng phải đối mặt với những cảm xúc lo lắng ấy hằng ngày....

Cho đến khi thành thạo mọi thứ ở trung học, thì tôi lại sắp bước sang một ngưỡng cửa mới, tạm biệt con đường dài chông ghênh này, và rẽ sang một con đường gập ghềnh đầy đá khác. Cuối cấp, với tôi không chỉ là một sự tự hào, tự hào vì mình là đàn chị đàn anh trong trường, là "bậc tiền bối" đi trước để bao vãn bối còn lại học hỏi, là thế hệ tiếp theo và thế hệ 20, thế hệ gần cuối tiếp tục thi vào những trường chuyên lớn hơn nữa. Dường như ai đã thi vào trường tôi rồi, từ đầu đều đã định hướng con đường cấp 3 phía trước cho mình. Một ngôi trường chuyên đứng đầu một thành phố lớn hiện đại. Chỉ nghĩ đến thôi thì ai nấy đều gật gù thích thú. Và chúng tôi, những thế hệ học sinh ở trường mình, không chỉ là nghĩ, mà là đều cố gắng học tập để giấc mơ bao lâu thành hiện thưc. Tôi cũng vậy bạn ạ! Từng đêm tôi mơ đến cuộc sống của mình, đến ngôi trường mới mình sẽ thi ấy, nó như một động lực giúp tôi vượt qua mọi chông gai ở con đường sắp đến đích này. Tôi biết mọi thứ sẽ khó khăn hơn, sẽ áp lực hơn, nhưng tôi cũng biết, đó là những gì mà tôi đã chọn. Tôi rõ hơn ai hết sự khốc liệt nếu tôi thi đỗ, tôi hiểu mình sẽ phải cố gắng rất nhiều, bỏ ra nhiều mồ hôi, bỏ ra những ngày tháng đẹp đẽ mà đáng ra lũ học sinh cấp hai như tôi phải có. Tôi dồn hết tâm quyết cho nó, vâng, tôi không hề hối hận, và tôi cũng sẽ không bao giờ nói " Giá như ngày ấy.." Cái gì cũng sẽ có giá thôi. Khi tôi trao bao năm tháng vất vả ôn luyện của mình, thì tôi sẽ tự nhận được thành quả là sự vững chắc hơn trong vốn kiến thức, trong môn học chuyên mà tôi chọn. Càng khốc liệt mấy, càng ganh đua bao nhiêu, tôi lại càng cảm thấy thích hơn. Ở môi trường tốt ấy, tôi có thể hoàn thiện mình hơn, nâng cao mình hơn nữa. Tôi chưa từng hài lòng về khả năng của mình, vì vậy tôi tìm đến con đường mới đó. Dù tôi hiểu... hiểu nhiều hơn so với những ngày tháng mà tôi còn là một đứa trẻ lớp 5.

Khi tôi viết điều này, tôi đang bắt đầu một năm học mới....

Ngày đăng: 01/10/2016
Người đăng: Bảo Giang
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Che Guevara - hanh phuc
 

Hạnh phúc không phải là cảm giác tới đích mà là trên từng chặng đường đi!

 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage