Khoảng cách nào xa nhất?
Có mấy người trên thế gian định nghĩa được 2 chữ tình yêu là gì? Nó vừa đem đến cho ta niềm vui, hạnh phúc, sự ngập tràn của sắc xuân xanh nhưng cũng đưa ta đến những đau khổ, tuyệt vọng, địa ngục của tất cả mọi thứ. Trong tình yêu, có những thứ không thể nói thành lời mà chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ cũng khiến ta cảm thấy ấm áp. Sài Gòn đã bắt đầu trở lạnh rồi! Ở nơi đó anh có nhớ cô không?
***
Câu chuyện diễn ra như mới ngày nào, cô cảm tưởng nó chỉ vừa xảy ra mới đây thôi nhưng thấm thoát đã một năm trôi qua rồi! Ngày ấy, anh là con trai của chủ nhà nơi mà cô thuê, anh thường đi học xa lâu lâu mới về thăm nhà, lần đầu cô gặp anh cũng chỉ là cái lướt qua nhau thôi chứ cũng chẳng phải là cái nhìn định mệnh hay tiếng sét ái tình như trong mấy cuốn tiểu thuyết cô vẫn đọc. Bẵng đi một thời gian, anh về thăm nhà,.. Và đến bây giờ cô cũng không thể hiểu nổi tại sao cô và anh lại có thể quen nhau nữa, phải chăng đó là một cái duyên của tạo hóa?
Rồi từ đó, họ thường xuyên quan tâm hỏi thăm nhau qua những dòng tin nhắn, cô thường kể cho anh nghe về những câu chuyện hằng ngày của cô, về những thứ làm cô buồn, về chuyện học hành cũng như những áp lực thi cử, ... những lúc đó, anh luôn động viên cô, kể cho cô những câu chuyện mà anh từng trải. Bên cạnh anh làm cô cảm thấy thế giới này như yên bình quá đỗi, mọi áp lực hay những gì khó khăn qua lời nói của anh dường như trở nên nhẹ nhàng và tan biến mất. Không biết từ bao giờ cô đã thích anh, thích cách anh an ủi cô, thích những câu nói ấm áp của anh. Thích người mà từ đầu cô đã mạnh dạn gọi bằng chú!
- Alo, chú à! Tối nay cháu bị nhốt ngoài cửa rồi!
- Sao lại thế?
- Cái Linh nó ngủ trong nhà, gọi mãi nó chẳng chịu thức cho
- Cháu thử gọi to lên xem nó có dậy không
- Bất lực chú ạ!
- Thế giờ bị nhốt bên ngoài à? Cháu ăn ở thế nào ấy ^^
- Tại sao cháu sống tốt mà ông trời lại phụ bác thế cơ chứ!''
- Thôi để chú chia ít cái tốt của chú cho nhé, hehe
......
Cứ thế đêm hôm ấy anh cũng bỏ cả ngủ nhắn tin với cô suốt đêm.
- Sài Gòn đang trở lạnh rồi đấy!
- Thích thế còn gì, chú có cơ hội được diện áo len rồi nhé!
- Thế ở nhà có lạnh không?
- Lạnh chẳng buồn tắm luôn chú ạ!
.........
- Hôm nay trăng tròn phết chú ạ!
- Hôm nay trăng tròn thật nhỉ?
- Ơ, thế Sài Gòn đất chật người đông cũng ngắm được trăng à?
- Chú ở trên cao mà, với cả do ăn ở tốt ấy
- ...
Tình cảm của họ cứ thế , cứ êm đềm , bình lặng bằng những câu chuyện, những lời hỏi thăm nhau, họ cũng không quan tâm đến mối quan hệ giữa họ là gì: là bạn? là tình yêu?
Rồi cứ thế 2 năm trôi , cô tốt nghiệp THPT, tiếp tục vào Sài Gòn học tập để đi hết con đường tương lai của mình. Tự bao giờ cô đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, mơn mởn ở cái tuổi 18 đầy nhiệt huyết. Lúc này đây tâm tư cô gái nhỏ vừa mừng vừa lo lắng, cô lo về những thứ mới lạ, những cảm dỗ trong mảnh đất xa hoa đầy xô bồ nhưngcô mừng nhiều hơn vì cô đã lớn, đã đủ trưởng thành để quyết định mọi thứ, giờ đây cô được sống cùng một thành phố với anh, có thể cảm nhận những gì mà anh đã từng trải qua, có thể thấy tận mắt những thứ mà khi trước anh đã kể cho cô nghe.
Rồi từ đây, họ gặp nhau thường xuyên hơn, là được nhìn mặt chứ không còn là nói chuyện với nhau qua dòng chữ trên màn hình điện thoại nữa. Bắt đầu một câu chuyện mới, nó không còn là những gì quá xa vời nữa, cô và anh càng gần nhau hơn. Họ cùng nhau xem phim, ăn tối,.... Và kể cho nhau nghe những chuyện mỗi ngày diễn ra trong cuộc sống, đã gặp phải chuyện gì, và dường như tình cảm của anh và cô ngày một dày thêm.
- Hôm nay trên lớp có đứa tỏ tình với cháu đây!
- Ai vậy?''
- Bạn cùng lớp
- Thế cháu bảo sao?
- Chưa bảo gì cả
- Sao cháu không trả lời đi? Mà cháu có thích nó không?
- Không hề nhé!'
- Vậy thì cháu phải bảo nó đi, chứ để nó cứ theo đuổi mãi đấy
- Kệ cháu , sao chú cứ phải vội thế nhờ?
- Tại ...
Chú thích cháu
Chú sợ cháu thích người khác
Thế thôi
.....
Lúc này trong cô dường như vỡ òa trong sung sướng, cô cảm thấy hạnh phúc ngập tràn. Ngày xưa cô từng nghĩ rằng, anh sẽ chẳng bao giờ thích cô, bởi cô chỉ là một con nhóc lém lĩnh, vô lo , vô nghĩ trong khi anh lại là một chàng trai suy nghĩ chín chắn và trưởng thành, cô nghĩ rằng với anh cô chỉ là một đứa nhóc, và nghĩ rằng tình cảm anh dành cho cô chỉ là của người chú dành cho cháu theo đúng nghĩa. Nhưng bây giờ đây cô không tin vào mắt mình nữa, anh nói anh thích cô, là thích theo một ý nghĩa khác chứ không đơn thuần như xưa nữa, có phải mọi thứ đã quá ưu ái cho cô rồi phải không?
- Sao cứ gọi chú mãi thế?
- Từ xưa giờ vẫn vậy mà, với cả cũng dễ thương nữa
- Thế sau này cháu tính gọi như thế luôn à?
- Cháu sẽ xem xét lại
- Cứ gọi vậy, ra đường kì lắm đấy!
- Ai bảo chú quan tâm làm gì mà kì
Anh và cô đã và đang hạnh phúc như thế, họ cùng nhau nói về chuyện tương lai, cùng nhau lên kế hoạch cho những dự tính mới. Anh hứa sẽ lo lắng cho cô, quan tâm, chăm sóc cô, anh muốn cùng cô đi khắp nơi, cùng nhau ngắm những cảnh đẹp của đất nước.
Nhưng rồi, có phải cái gì chóng đến sẽ nhanh đi không? Từ lúc nào sự quan tâm quá mức của anh khiến cô cảm thấy bức bối, anh không còn là chàng trai mà cô luôn cho là ấm áp khi ở bên nữa, anh càng ngày càng trở nên ích kỷ, chỉ nghĩ cho riêng bản thân mình. Những lần hẹn hò ngày càng ít lại, nhưng tin nhắn ngày càng trở nên vô vị, dường như giữa cô và anh đang có một khoảng cách vô hình nào đó không thể kéo lại được. Rồi đến ngày sinh nhật cô, anh đã chuẩn bị một buổi tối với những lịch trình mà anh đã sắp sẵn trong đầu, họ cùng nhau ăn tối với vài ba câu chuyện, hôm ấy anh tặng cô một loại thực vật, cô vui vì anh nhớ đến ngày này nhưng cô cũng buồn lắm, buồn vì có lẽ anh vẫn chưa hiểu cô, hay anh quá ích kỷ cho riêng bản thân mình?
Tối hôm ấy anh và cô nhắn tin với nhau như mọi ngày, nhưng sao hôm nay không khí nặng nề đến lạ, nó chẳng còn cảm giác mong đợi, chẳng còn những nụ cười khi xem dòng tin nữa. Cô nói với anh những gì cô dự định, những gì cô muốn làm nhưng anh thì chẳng quan tâm đến việc đó anh chỉ nghĩ rằng như vậy sẽ không có thời gian để cô và anh có thể nói chuyện với nhau. Có phải cô đã quá tin tưởng vào anh, tin tưởng vào tương lai của cô với anh rồi không? Liệu sau này cuộc sống của cô và anh sẽ đi đến đâu đây khi hai người không còn chung quan điểm, không thể dung hòa được mọi chuyện. Cô đề nghị 2 người có thể cho nhau thời gian để xem họ có thuộc về nhau không, tình cảm của 2 người có đủ lớn để xây dựng tương lai hay không? Cùng cho nhau 3 tháng để ngẫm nghĩ về những chuyện đã qua, để xem đối phương quan trọng như thế nào? Cô hứa sau 3 tháng cô sẽ chủ động nhắn tin cho anh. Nhưng rồi 3 tháng trôi đi, chẳng hề gì xảy ra cả, gió vẫn thổi, Trái Đất vẫn quay, nhưng có lẽ anh giờ đây đã ổn hơn rồi thì phải? Hôm đó cô nghĩ đến anh, cô muốn nhắn tin cho anh, nhưng cô sợ sẽ không có phản hồi, cô đợi cô đợi 1 tin nhắn từ anh, cô muốn biết anh có còn nhớ đến cô không? Nhưng trớ trêu thay, cuộc đời mà, ai mà chẳng thay đổi chứ, giờ biết trách ai đây, chỉ trách cô sao lại bày ra trò này cơ chứ, sao lại tin anh quá nhiều như vậy để giờ đây phải đau khổ như thế này. Trong tình cảm sẽ không bao giờ có thể Yêu lại từ đầu đúng không? Sẽ không có cái gọi là vĩnh cữu ....
Thời gian vô tình trôi qua, Có lẽ giờ đây anh đang ở một vùng đất xa lạ nào đó để thực hiện ước mơ và tương lai của anh, còn cô, cô cũng sẽ sống cho mình cô và cũng sẽ không còn buồn khi nhắc đến anh nữa, nhưng chắc rằng anh vẫn mãi nằm đâu đó trong tiềm thức của cô, một góc nhỏ trong tim cô.
Giữa lòng thành phố với dòng người tấp nập qua lại, có một cô gái ngồi bên cạnh cửa sổ hướng đôi mắt xa xăm vào màn đêm cô tịch!