Lỗi ở tình yêu
Nhớ đã từng nghe đâu đó lời bài hát "thật ra từ đầu tới cuối, chỉ một mình em, một mình em ngốc nghếch, tự cảm động chính mình"...
***
Cô và anh quen nhau một năm, khoảng thời gian chưa đủ dài để hai người hiểu nhau nhưng đủ để chán nhau, à không nói đúng hơn là đủ để anh chán cô! Mới quen nhau một năm thôi mà cô đã cho anh quá nhiều, cô cho anh cả con người cô đúng nghĩa. Tâm hồn, thể xác của cô lúc này đều là của anh, anh cho rằng mọi điều cô làm cho anh lúc này đều là hiển nhiên là nghĩa vụ của cô, còn anh, anh đã cho cô những gì? Lời hứa, tình yêu, vật chất thì cô không cần, tình yêu của anh bây giờ cũng nhạt nhẽo! Ai đó đã nói" hãy nói yêu thôi đừng nói yêu mãi mãi" chẳng lẽ ai cũng chỉ yêu rồi thôi sao, những người muốn lâu bền, muốn mãi mãi như cô phải chịu khổ sao!? Hay cô cũng phải sống như họ, vội yêu rồi vội chán!
Anh đòi chia tay, lý do vì cô không nghe lời, vì cô bướng...! yêu thì không có lý do nhưng hết yêu thì có hàng tá lý do! Cô không đồng ý vì cô biết mình yêu anh, vì trong tâm cô đã xác định anh sẽ là chồng cô là cha của các con cô! cô muốn đi cùng anh đến cuối đời. Cô cố thuyết phục rằng anh cũng yêu cô, cô hứa cô sẽ ngoan, sẽ không ngang bướng như thế nữa! Rồi cả hai lại cùng nhau đi tiếp, Cô đối với anh như chưa từng nói lời chia tay, cô ấm ức, tận sâu trong thâm tâm cô cô biết anh không còn thương cô nữa! Cô biết rõ cái gì dễ dàng có được người khác sẽ không trân trọng nhưng cô vẫn không hối hận. Rồi từ ngày hôm đó anh và cô cãi nhau nhiều hơn, anh lạnh nhạt với cô hơn, cô ở trọ xa thì anh trách tại cô mà hai người xa nhau, cô chuyển đến gần anh hơn thì a tỏ thái độ ngày nào cũng gặp chán lắm. Cô phải thuyết phục anh bằng mọi cách, cô vỗ về suy nghĩ của anh để anh nhận ra a đang quá đáng với cô! Anh xin lỗi! Rồi anh vẫn vậy...
Một ngày cô chủ động nói chia tay, cô đã quá mệt mỏi, cô yêu anh thì sao, cô không thể vùi dập thanh xuân của mình vào một tình yêu như thế được, cô tin sẽ có người chấp nhận cô vì chính con người cô nhưng nếu lỡ người đó không xuất hiện thì...cô...cô sống một mình có khi còn ổn hơn ấy chứ. Cô nhắn cho anh rồi mặc kệ mọi thứ, đến gần sáng anh gọi cho cô. Anh sốt, cô sang cạo gió cho anh, sáng hôm sau cô về quê, sờ trán anh bớt sốt nên cô cũng không hỏi thêm gì.
Quá nhiều việc chờ cô dưới quê, nhưng qua một ngày cô nhận được tin anh sốt xuất huyết, cô lo rồi khóc rất nhiều, hôm sau xong việc cô chạy lên với anh ngay! Đời đúng là thích trêu cô, thấy anh bệnh mà cô xót quá, cô không ngăn nỗi nước mắt, cô chạy ra ngoài khóc khóc, cô khóc cho hết uất ức trong lòng, cô giận anh, giận bản thân cô đã không dứt được. Rồi anh khỏi bệnh, cô và anh lại như chưa có gì xảy ra!
Tình yêu là vậy, phải trải qua nhiều giai đoạn, vượt qua thử thách hai người sẽ bên nhau hạnh phúc mãi. Cô tin, cô ngốc!!!
Cho đến bây giờ cô và anh đã đi cùng nhau hai năm rồi, anh vẫn thỉnh thoảng không thèm nói chuyện với cô, còn sức thì cô hỏi lại, cả ngày mệt mỏi quá thì cô mặc kệ rồi cũng xong! Điều cô nhớ nhất bây giờ là cái ngày cô bị đau bụng lúc 2h sáng, nhà xa mấy a cũng chạy qua. Còn bây giờ ở gần nhau, cô bảo cô đau thì anh bảo anh mệt...!!!