Mái ấm gia đình
...rồi con lại nghĩ nếu bố mẹ sống li thân sớm hơn thì con đã được hạnh phúc hơn, như bây giờ.
***
Nhìn lũ bạn suốt ngày tự hào về gia đình mình, về những ngày cuối tuần đi chơi vui vẻ. Nhìn các bạn cười đùa bên bố mẹ nhiều khi con tự thấy tủi thân, mỗi lần như vậy con chỉ ước giá như mình may mắn hơn, sinh ra trong một gia đình mà được cả bố và mẹ yêu thương thì tốt biết mấy. Ngày nhỏ con cũng đã có một gia đình như vậy, được bố mẹ yêu thương, thật hạnh phúc biết bao.
Thời gian trôi. Bố mẹ ngày càng bận rộn với công viêc suốt ngày, áp lực khiến bố mẹ cứ về đến nhà là bực bội. Như trút được phần nào tâm trạng, theo bản năng cả bố và mẹ đều trút hết lên gia đình bé nhỏ này. Cái gia đình mà có thể là động lực duy nhất cho con này. Con là một đứa con gái nhút nhát, ít nói và có một trái tim nhạy cảm.
Những ngày bố về trễ, bố mẹ lại cãi nhau. Những lần bố to tiếng với mẹ hay những lần mẹ nặng lời với bố mà hai hàng nước nước mắt mẹ dàn dụa. Chỉ biết đứng nép sau cánh cửa phòng nhiều khi con khóc không thành tiếng. Con thương bố, thương mẹ nhiều lắm. Thương những ngày bố làm việc tăng ca đi sớm về khuya mà nhiều hôm con còn chẳng kịp thấy mặt. Thương những ngày mẹ làm việc tới tận đêm, nhiều bữa còn thức trắng. Thương bố mẹ là vậy nhưng con cũng ghét bố mẹ vô cùng. Bố mẹ sao thật ích kỉ. Những ngày bố mẹ cãi nhau cả hai đều có thể trút hết nỗi bực bội lên nhau. Vậy còn con, bố mẹ có để ý đến con không? Ngày nào cũng phải giả vờ như không thấy gì, không nghe gì. Sáng nào cũng phải nở nụ cười tươi bên bàn ăn, phải dậy thật sớm lén lấy túi đá chườm lên mắt để che đi đôi mắt sưng do khóc đêm kia. Sự giả tạo ấy thật đáng ghét biết bao. Tự thấy mình thật vô dụng, con chẳng thể làm gì để vun đắp hạnh phúc cho cái gia đình mà vốn không có đầy đủ tình yêu thương này. Chỉ biết khóc, con thật yếu đuối phải không? Tại sao vậy? Con cũng đã cố mạnh mẽ lắm rồi mà sao mỗi lần như vậy nước mắt con lại rơi. Rồi một ngày sự bực bội của cả bố và mẹ đã lên đến đỉnh điểm. Con biết điều này rồi sẽ xảy ra, chỉ không ngờ là nó xảy đến nhanh như vậy.
Mười bốn tuổi, con đã tận mắt chứng kiến cảnh bố giận dữ la mắng mẹ, đập vỡ cái bình hoa cưới của cả hai. Cái bình hoa mà có thể nói là sự gắn kết mong manh còn lại trong cả hai lúc này. Lúc cái bình hoa rơi xuống đất con biết rồi điều ấy sẽ xảy đến. Từ hôm sau bố mẹ sống li thân. Bố mẹ không li hôn không phải vì còn muốn níu kéo, mà con biết là vì chúng con, bố mẹ muốn 2 chị em con được có niềm hạnh phúc gia đình tuy nhỏ bé còn hơn không. Từ ngày sống li thân, cuối tuần nào, dù có bận đến mấy bố mẹ cũng hẹn nhau dẫn chị em con đi chơi. Em sống với bố ở ngôi nhà mà ngày xưa gọi là nhà gia đình ta, con sống với mẹ ở nhà bà ngoại, những ngày đầu con nhớ em con lắm. Mỗi tuần chỉ được gặp em vào ngày chủ nhật đối với con như vậy là chưa đủ. Nhưng những ngày chủ nhật ấy thật ý nghĩa, đó là ngày duy nhất cả nhà ta gặp nhau, con được đi chơi cùng với "gia đình", rồi con tự hỏi tại sao trước đây không được như vậy, rồi con lại nghĩ nếu bố mẹ sống li thân sớm hơn thì con đã được hạnh phúc hơn, như bây giờ.
Tuy không sống cùng nhau nhưng con cảm nhận được sự yêu thương của bố mẹ dành cho 2 chị em con lúc này không đơn thuần là nghĩa vụ phải chăm sóc chị em con nữa, mà đó là sự yêu thương chân thành từ trái tim. Hình như thời gian sống li thân đã làm bố mẹ suy nghĩ nhiều về bản thân và về gia đình này, những ngày đi chơi với nhau, nhìn chị em con chơi đùa bố mẹ lại nở nụ cười tươi, nụ cười hạnh phúc, bố mẹ còn nói chuyện với nhau, không còn là giọng bực tức nữa mà là giọng quan tâm hỏi han ấm áp. Những khoảnh khắc ấy thật đẹp. Con chỉ muốn nó dừng lại mãi mà thôi.
Ngày chủ nhật cuối thu ấm áp, ánh sáng trong xanh, ngồi tựa đầu vào bờ vai vững chãi của bố, bàn tay nắm lấy bàn tay chai sạn của mẹ, ôm đứa em trai bé nhỏ vào lòng. Kể từ lúc này con biết gia đình ta đã trở lại như xưa, hạnh phúc biết bao.
"Gia đình là nơi cuộc sống bắt đầu và là nơi tình yêu không bao giờ kết thúc"