“Hối tiếc” luôn đi cùng “muộn màng”, có lẽ là như vậy.
Người ta mãi mãi không hiểu được sự quan tâm chân thành của mình dành cho họ, cho đến khi mình dành sự quan tâm đó cho người khác. Tình cảm có thể tự sinh ra, cũng có thể tự mất đi, sự quan tâm cũng vậy. Không ai hoài công hướng mãi về kẻ luôn quay lưng lại phía mình.
***
2 năm trước tôi và anh tình cờ quen biết nhau, khi đó anh vừa chia tay người yêu và tôi cũng thế. Chắc là do cả 2 vừa trải qua mất mát, lòng anh thì buồn, lòng tôi lại không được vui... Chúng tôi nói chuyện, nhắn tin bất cứ lúc nào có thời gian, gặp nhau, cùng cà phê, ăn uống... Một phần do chúng tôi cùng quan niệm Phật giáo, anh lại là người đi trước... Nên anh chia sẻ cho tôi rát nhiều điều, tôi chăm chú ngồi nghe, cũng vâng, dạ các kiểu, mà thật ra thì một con bé 20 làm sao có thể hiểu hết được câu chuyện thằng đàn ông 30 cơ chứ! Điều quan trọng là tôi cảm thấy rất vui khi ngồi cạnh anh, và anh cũng nói rằng ở bên tôi anh cảm thấy bình yên, không lo nghĩ nhiều...
Có lúc tôi tự hỏi, sao mình và anh lại hợp nhau, giống nhau đến thế? Rồi tôi nói với anh "giá như mình tìm thấy nhau sớm hơn", rồi thì anh cười, anh nói "sớm hơn là lúc nào, bây giờ cũng tốt mà". Mỗi lần gặp nhau, anh hay qua nhà đón tôi, vì tôi không biết đi xe máy, tôi nói với anh rằng "một người bỏ công đưa rước, thì người còn lại sẽ trả tiền" anh cũng ậm ừ, mà có bao giờ anh để tôi phải trả đâu. Mọi thứ cứ êm đềm trôi qua,
Tôi nhớ hôm đó là Trung Thu, vẫn như mọi lần, chúng tôi ăn uống rồi đi dạo biển đêm... "Anh muốn mình tìm hiểu nhau, từ giờ cho đến Tết, có được không?" anh nói, tôi cười gật đầu.
Một buổi tối anh nhắn tin cho tôi, anh nói "cô ấy muốn gặp anh, giờ cô ấy đang rất buồn" , cô ấy là người yêu cũ của anh, mà theo như anh nói "cô ấy đã bỏ anh theo một người đàn ông giàu có..." Thật ra tôi không muốn anh gặp, vì tôi sợ tình cũ không rủ cũng tới, nhưng mà tôi thì làm sao ngăn được khi anh muốn đi...
Sau lần đó, anh thay đổi cách cư xử với tôi, và anh quay lại với cô ấy, thật đáng buồn khi anh nói "anh không có em gái" và muốn tôi làm em gái của anh. Lòng tôi nghĩ (anh không có chị gái đấy, sao không xem bà kia là chị đi), từ khi hàn gắn, năm thở mười thì anh mới nhắn tin cho tôi, tôi buồn... mà dẫu sau tôi với anh có là gì đâu, chỉ tìm hiểu nhau nửa vời, chạm tay còn không có nữa là...
Tôi quyết định cắt liên lạc với anh, và đổi luôn cả số điện thoại. Sống một cuộc sống mới, thỉnh thoảng tôi cũng nhớ, cũng nghĩ về anh... Mà thôi, mọi thứ tôi chỉ biết chỉ để trong lòng.
Tuần vừa rồi, tôi gặp anh trên đường, lúc đầu tôi cũng ngờ ngợ mà không dám nhận là anh. Còn anh, thì nhận ra tôi ngay,nhìn bàn tay không đeo nhẫn, tôi nghĩ chắc anh vẫn còn độc thân, anh mời tôi cà phê và xin số máy, nhưng tôi từ chối lấy lí do đang bận, chúng tôi kết bạn Zalo, với nhau... Câu đầu tiên anh hỏi "tôi có người yêu chưa?" Tôi không trả lời, không đợi tôi phải hỏi, anh kể cho tôi nghe chuyện của mình, rằng sau khi quay lại, cả 2 định kết hôn, nhưng cô ấy cứ dùng dằng, rồi cô lại yêu người khác, họ chia tay... Anh nói, chuyện tình cảm của anh cứ lẩn quẩn như thế: cô ấy bỏ anh, rồi thì quay lại, giờ thì cô ấy bỏ anh luôn rồi. Chắc anh yêu cô ta nhiều quá, tình yêu của thằng đàn ông 30 sao mù quáng vậy trời, tôi nghĩ thế!
Rồi anh lại nhắn tin cho tôi thường xuyên như trước, giống kiểu như chưa hề có cuộc chia ly đấy, tôi e dè, vẫn cái cách nói như ngày đầu tiên, rằng nhìn tôi anh cảm thấy thân quen, rằng anh thấy bình yên, không lo nghĩ các kiểu... " Chắc ngày trước em chưa trả tiền-công anh đưa đón nên giờ mình lại gặp nhau", Rồi thì anh lại nói gặp lại tôi lần này anh vui lắm, mọi thứ cứ ngỡ chỉ vừa mới hôm qua! Anh ước gì, anh nhận ra điều này sớm hơn!
Tôi vẫn lắng nghe anh, nhưng tôi không nói cho anh biết rằng, giờ đây tôi đã có người yêu, chúng tôi sắp kết hôn, và người đó tốt hơn anh rất nhiều...
Người ta mãi mãi không hiểu được sự quan tâm chân thành của mình dành cho họ. cho đến khi mình dành sự quan tâm đó cho người khác. Tình cảm có thể tự sinh ra, cũng có thể tự mất đi, sự quan tâm cũng vậy. Không ai hoài công hướng mãi về kẻ luôn quay lưng lại phía mình.
"Hối tiếc" luôn đi cùng "muộn màng", có lẽ là như vậy.
Đầy Lương