Gửi bài:

Chấp mê bất ngộ

Chấp mê bất ngộ, đó là câu mà em nghĩ hiện tại nó đúng với mình nhất!

***

Xa anh em cầm điện thoại hết tắt nguồn rồi mở nguồn, cũng chỉ để biết anh có gọi cho em không, có nhắn tin cho em không, có lúc hy vọng lắm, chỉ một tin nhắn thôi đã làm em rất vui rồi. Xa anh, mỗi người một tỉnh, cách nhau mấy trăm cây số mà em vẫn rất nhớ anh, em nhớ nhiều lắm anh ah.Em biết anh bây giờ ở đâu với ai, chăm sóc ai, em ích kỷ lắm, em bảo là em muốn anh chăm sóc chị, muốn đối xử với chị thật tốt cái đó là em nói thật, là thành tâm thành ý, nhưng khi không có anh bên cạnh em thấy chị thật tốt, lúc nào cũng có anh ở bên, anh yêu chị nhiều lắm hiện anh không biết đâu, nhưng sau này sẽ biết. Điều đó vừa khiến em vui, vui cho anh nhưng lại buồn cho mình, em thấy em thương em ghê. Sau này em có thể yêu thương ai khác nữa đây anh, khi em đã trót yêu thương anh quá nhiều.

chap-me-bat-ngo

Em đôi lúc cũng chỉ muốn ngủ một giấc thật dài, không tỉnh dậy cũng tốt. Nhưng như thế là em đang không công bằng với ba mẹ với gia đình em phải không anh. Em thấy tim thật sự rất đau khi nghĩ đến anh đang ở bên cạnh một người nào đó không phải em, dù em biết điều đó là hiển nhiên đi chăng nữa, vậy mà nó vẫn cứ đau rất đau anh ah.

Em muốn trân trọng từng giây từng phút em được bên anh dù em biết khoảng thời gian đó không còn dài, thảng hoặc anh thấy em đang đi cùng anh mà mắt nhìn đi đâu đó, đó là lúc em sợ cái khoảng khắc này sẽ qua mau, em muốn nhớ nó thật kỹ thật kỹ anh ah, để sau này không còn anh bên cạnh nữa em sẽ lấy nó ra để mà nhớ để mà cười .

Em hay cười anh thấy vậy đúng không? Đôi lúc em hay trách mình sao cứ cố giấu nỗi buồn của mình vào nụ cười làm chi,em không dám khóc anh, em sợ người khác thương hại em, em sợ khi mình khóc em sẽ trở nên yếu đuối hơn lúc đó em lại sinh ra cái tính thích dựa dẫm thì phải làm thế nào. Nếu có thể dựa vào ai em ngoài anh ra thực sự không muốn cũng không cần dựa dẫm ai, nhưng anh đã có nhiều việc rồi em đâu dám làm anh thêm mệt mỏi, anh còn có chị mà.

Em sợ lắm những tin nhắn của chị nó đau và sắc lắm anh ah, mỗi lần như thế em lại không ngủ được, tay nắm mấy viên thuốc ngủ mà uống, em sợ đêm đó mà em ngủ không được nếu em thức em sẽ phát điên mất, hoặc em sẽ làm điều gì đó thật dại dột, em hiểu chị cũng rất đáng thương, có lẽ vì ghét em lắm nên chị bảo chị sẽ không bao giờ tha thứ cho em, muốn em biến mất hoặc không bao giờ tồn tại, nếu là người khác nói với em câu đó nhất định em sẽ mắng họ một trận em vốn đanh đá mà anh, nhưng chị là vợ an hem lại đang đánh cắp hạnh phúc của chị, người con gái nào trong hoàn cảnh của chị mà chẳng thế, em hiểu hết mà anh .nhưng em vẫn khóc, cứ trùm mền thật kín em khóc ngay cả khóc em cũng không dám khóc to, em sợ mọi người biết em khóc anh ah, em sợ ngọc biết chuyện lại mắng em. Em sợ cái cảm giác lo lắng đến đáng sợ khi nghe chị bảo chị sẽ làm điiều dại dột đối với bản thân chị, lúc đấy em thấy mính thật độc ác, vì em mà con người lương thiện như chị chẳng muốn sống nữa.

Anh với chị có bao giờ nghĩ trong ba người chúng ta, em chưa bao giờ nói câu em sẽ bị như thế nào nếu anh hay chị bỏ em không, thật ra trong ba người em là người muốn mình biến mất nhất, nhưng em không làm được bởi em dù có tệ đến thế nào em cũng phải là người sống có trách nhiệm, trách nhiệm với bản thân và những người luôn yêu thương em.

Có những chiều muộn em muốn tha thẩn ở đâu đó thật vắng người, em tìm chỗ để mình không phải suy nghĩ nữa, nhưng mỗi lần như thế em lại nhớ anh, nhớ đến nỗi đi đâu em cũng thấy người giống anh.

Em vốn không phải là cô gái quá tệ em biết, phải nói có rất nhiều người muốn quan tâm em chăm sóc em, có người lẳng lặng quan tâm, có người quan tâm dồn dập, họ đều biết em đang yêu anh, trong tình cảm em luôn muốn rõ rang em không muốn họ phải mất thời gian với em, nhưng họ vẫn cứ đợi em đợi một ngày em quay đầu lại nhưng anh em biết em không thể quay đầu lại rồi anh, bởi em yêu anh quá nhiều rồi. Em chẳng biết làm gì nên em trốn họ em sợ họ sau nay cũng giống em vì yêu một người mà chẳng biết đến đúng sai.

Em rất thích gia đình anh, em muốn gặp mọi người nhưng bữa nay em chẳng thể xuống được nữa rồi, cái sáng mà em ra hồ lak vào sáng sớm đi một mình em nhìn mặt trời đang dần dần nhô cao em nhìn em đôi mắt thâm quầng vì không ngủ được, thân hình gầy gò không sức sống, muốn khóc mà cũng chẳng thể khóc được của em, em thấy em có lỗi với bố mẹ mình. em thậm chí không thể thở được, Anh biết không nhà em tuy nghèo nhưng chưa bao giờ em thấy mình khổ cả có lẽ do em được mọi người chiều từ nhỏ nên sinh hư, em yêu anh đến nỗi em nghĩ anh cũng quan trọng như gia đình của em vậy.

Em rất thích cảm giác anh nắm tay em cùng leo lên ngọn đồi cao đầy dốc, em cảm động đến phát khóc khi anh cầm tay em trên xe bus anh biết không lúc đó em an yên đến thế nào, em thực sự muốn nói với cả thế giới biết chúng ta đang yêu nhau đấy. Nhưng sao những lúc đó em thấy thời gian trôi qua thật nhanh thật nhanh.

Anh mỗi khi nhìn anh mệt mỏi em tự nhiên muốn ước em có thể làm chỗ dựa cho anh, em ghét nhìn anh uống rượu anh uống như đang muốn tự sát vậy, anh có biết những lúc đó em rất đau lòng không, nếu muốn em cũng sẽ uống như thế nhưng em sẽ không làm thế trước mặt anh đâu, đã bao lần em ước giá như em uống có thể quên hết mọi thứ thì tốt nhưng rượu không ngon xíu nào, nên em ghét nó .

Anh em hỏi anh? anh có thể yêu em bao lâu nữa ...em đã từng mơ được mặc áo truyền thống của dân tộc anh cùng anh đi khắp họ hàng thân thích của anh, anh nói em là người mà anh yêu nhất, em sẽ thật ngoan thật hiền theo sau anh sẽ cư xử thật tốt với người thân của anh, sẽ thân thiết với bạn bè của anh như bạn bè của em .Nhưng nó quá xa xỉ anh ah, người mà có thể làm tất cả điều đó với anh chỉ có thể là chị,chỉ là do em mơ thôi anh nhỉ, đâu ai cấm được em mơ đâu.

Anh em bây giờ cũng chẳng tỉnh táo nữa, mắt em đỏ hoe vậy mà vẫn cứ bảo là mình ổn, thực sự em không ổn xíu nào, anh chuẩn bị nắm tay một người con gái khác không phải là em lên lễ đường, hạnh phúc khi nhìn con gái đó, gọi cô ấy là vợ yêu . Em ích kỷ vì yêu anh nên ích kỷ, em ghét anh lúc đó, em nên làm gì vào hôm đó bây giờ hay em đi uống thật say như những cô gái bị bỏ rơi thông thường rồi khóc lóc rồi mắng anh, nhưng ngay cả điều bình thường đó em cũng không thể làm em sẽ cười thật tươi anh ah, hôm đó em sẽ xem thật nhiều phim hoạt hình hay uống vài viên thuốc ngủ, ngủ xong ngày mai có phải mọi chuyện đã qua rồi sao, nó đã là quá khứ anh nhỉ.

Có ai giống em không em cả ngày chỉ nghĩ đến anh, chỉ có lúc em học mới có thể gọi là đỡ nhớ, em sẽ từng chút từng chút cố gắng bớt yêu anh đi . Anh đã có lúc em nói cảm ơn anh đúng không, em thực sự cảm ơn anh vì đã có lúc anh yêu em, em biết anh nói điều đó là thật chỉ là trái tim của con trai như anh nói nó có 4 ngăn mà em cũng có một ngăn xíu xiu vậy cũng may mắn với em lắm rồi, đổi lại tim em có một ngăn ah anh, ngăn đó anh giữ trọn nó rồi chẳng còn bất cứ lỗ hổng nào để nhét thêm một ai khác, em ngốc quá đúng không anh?

Em muốn ngủ bên anh, chân gác lên người anh, đầu gối lên tay anh mắt nhìn anh thật kỹ rồi ngủ thật ngon lành, em nhớ lúc trên bệnh viện chẳng phải cũng thế sao, có người còn hiểu nhầm chúng ta yêu nhau đấy, em cũng không muốn thanh minh, anh em muốn điều đó là sự thật, em nhớ ông lúc đó nhìn em cười và cho em chai nước nữa, nhờ anh tốt bụng nên em được hưởng phúc đó.

Anh em nói nhiều quá rồi đúng không, anh nghe chắc cũng nhàm tai rồi nhưng với em từng kỷ niệm đó em sẽ thật trân trọng, vì anh em khóc cũng nhiều mà vui cũng nhiều lắm. Em xin lỗi anh xin lỗi chị, cứ ghét em cũng được, chị đã bao nhiêu lần yêu cầu em rời xa anh, em cũng hứa với chị bao nhiêu lần mà cứ thất hứa hoài, em làm không được không dừng được, nhưng anh làm được đúng không? Anh giúp em quên anh đi, trả anh về với những gì quen thuộc của anh. Em chắn chắn sẽ đau sẽ khóc có khi mờ cả mắt có khi sẽ chẳng thể yêu thêm một ai khác ngoài anh.nhưng rồi em cũng ổn phải không? anh và chị rồi cũng ổn ....hoặc nếu tổn thương chỉ một mình em chịu là được rồi.Em chưa đủ sắc sảo như chị để giữ anh không đủ lạc quan như anh để đợi chờ điều không thể dù có lúc em từng rất tin tưởng cái tương lai 28 tuổi nhưng em sẽ dùng tuổi thanh xuân của mình để chờ, vô vọng cũng được nhưng chẳng phải điều đáng sợ nhất không phải là chờ đợi, mà đáng sợ nhất là không biết ta phải chờ bao lâu sao? em đã biết mình chờ bao lâu rồi cũng không đáng sợ lắm, nhưng anh không phải xem nó như gánh nặng đâu anh làm cũng được không làm cũng không sao? em chịu được.

 

Ngày đăng: 02/01/2017
Người đăng: Ẩn Danh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
perfect relationship
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage