Gửi bài:

Gửi lại thanh xuân để quên em

Tình cảm là thứ khiến con người không bao giờ hiểu vì sao mình có thể yếu đuối đến như vậy.

***

gui-lai-thanh-xuan-de-quen-em

18 tuổi tôi trượt đại học.

Cái cảm giác trượt đại học không khiến một thằng con trai như tôi tuyệt vọng, tôi hiểu với những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường chây lười và thiếu trách nhiệm như vậy việc tôi không với tay tới cánh cổng đại học là một điều hiển nhiên.

18 tuổi em chạm tay vào điều ước của mình. Một chặng đường đầy hoa hồng chào đón em và hơn thế nữa đó là sự nỗ lực được đền đáp xứng đáng. Em đã miệt mài đèn sách trong những năm tháng ấy cùng với tôi, chúng tôi đã đồng hành bên nhau chỉ có điều không cùng chung lý tưởng. …

18 tuổi tôi đăng ký bừa một ngôi trường cao đẳng và hội nhập như bao người khác, chỉ cần ra ngoài thế giới mà tôi đang sống, vùng vẫy và tiếp tục buông thả bản thân là điều tôi suy nghĩ, không ràng buộc, không có đích đến, tuổi thanh xuân của tôi lưng chừng hơn bao giờ hết.

18 tuổi em bước chân vào cánh cửa tương lai của mình. Ở đó tôi biết em không vui như em từng nghĩ, ở đó em đã sống những ngày tháng đơn độc. Ở đó em đã khóc rất nhiều sau cú sốc đến từ gia đình, những ngày ấy tôi chỉ biết âm thầm quan tâm em sau những cơn say, sau những ánh đèn trên phố đã im ắng vào màn đêm giá lạnh. …

19 tuổi tôi đã dần buông bỏ thói quen nhắn tin cho em vài lần mỗi tối. Tôi đắm chìm vào cuộc sống xóm trọ, cuộc sống của sinh viên và những hưởng thụ bất tận. Tôi bắt đầu hứng thú với những cô gái không như em, họ không bình dị, họ không quá thông minh và nhạy cảm. Và tôi chẳng biết từ bao giờ chúng ta đã đi xa nhau đến vậy.

19 tuổi em chẳng còn ủ dột như tôi đã từng thấy. Em bắt đầu cuộc sống của mình bằng những hình ảnh vui vẻ hơn, em yêu đời, em đã hòa nhập được nhịp sống của mình. Như một thói quen, sự miệt mài và bản năng sống của em vẫn bền bỉ như những ngày có tôi bên cạnh. Đó chính là điểu khiến tôi cảm thấy giữa tôi và em luôn có một khoảng cách vô hình, một khoảng cách để tôi can đảm rời xa em. ….

20 tuổi tôi trải qua vài ba mối tình. Không quá sâu đậm nhưng cũng đủ khiến tôi vương vấn trong lòng. Tình cảm là thứ khiến con người không bao giờ hiểu vì sao mình có thể yếu đuối đến như vậy. Tôi vẫn sống những ngày hời hợt, đắm chìm vào những bữa tiệc đêm, đắm chìm vào men rượu và hơn trên hết tôi chẳng còn thấy một mình em trong trái tim tôi nữa.

20 tuổi em vẫn vậy. Vẫn là cô gái giản dị mà tôi từng biết, giữa vô số con người tôi vẫn nhận ra em vì em chẳng bao giờ thay đổi. Mái tóc vẫn đủ dài, vẫn mộc và thanh khiết, ở đó tôi thấy mình không bao giờ chạm được vào em. Tôi chỉ dám nhìn em thật sâu trong đôi mắt mình mỗi khi chạm mặt, và em luôn lảng tránh nhìn vào khoảng không nào đó mà không có tôi, lúc đó tôi hiểu chúng ta chỉ có thể là hai đường thắng song hành mà thôi. ….

21 tuổi tôi nhận trái đắng của mình. Như thể bổng chốc khi cả thế giới đều quay lưng với bạn, tôi chẳng còn gì trong tay: trượt tốt nghiệp, bị cắm sừng, bị bạn bè chơi đểu và tôi nhận được tin nhắn của em… No more hiding, break the silent now Beat night and we can work this out I don’t wanna let it go but I can just speak that fight for it Let’s see good chance on love, I can’t go on like this ….where do we go… Tôi bật khóc, làm sao tôi có thể đối diện với em trong hoàn cảnh này được cơ chứ, tôi không xứng, và tôi lại im lặng.

21 tuổi em lại buồn hơn bao giờ hết. Tất nhiên, chúng ta đã từng lướt qua nhau như vô vạn con người ngoài kia, vậy mà sao em lại chỉ nhìn về phía tôi. Em sẽ mạnh mẽ hơn bao giờ hết, bằng chứng là sau này đối diện với em tôi chẳng còn nhìn thấy nụ cười ấm áp mà em dành cho tôi nữa, nụ cười ấy đã như bao nụ cười mà em dành cho người khác… cứ thế em rời xa tôi. …

22 tuổi tôi hiện thực hóa lý tưởng sống của mình. Sau những cay đắng mà tôi nhận được từ quá khứ, bỗng chốc trong tôi bừng lên một niềm tin mới. Có lẽ sau những gì đã mất, khi con người trong phút chốc mất tất cả, hoặc là sẽ lụi tàn hoặc là gạt bỏ để làm mới lại từ đầu. Cuối cùng, tôi đã chọn cho mình được một quyết định đúng đắn sau từng ấy năm sống trên đời. Như một trang giấy, tôi can đảm xé bỏ quá khứ và viết lại cho mình trang giấy khác, ở trang giấy đó tôi dành một phần lưu giữ hình bóng em như một điều không thể chối bỏ. Không thể chung điểm cắt nhưng em vẫn là một nỗi nhớ mà tôi muốn để lại.

22 tuổi, em tất bật những ngày cuối cùng cho chặng đường marathon mà em đã hướng tới. Tôi không còn thấy em cập nhật những trạng thái thường xuyên như trước, em trầm mình trong thế giới của chính em. Đôi khi trong những cuộc vui của chúng ta, em chẳng màng đến tôi, đôi khi tôi chỉ muốn em của ngày xưa mà mình từng quen biết nhưng có lẽ đã quá muộn rồi. Trong trái tim em, tôi biết mình là ai… tôi hiểu…và tôi chấp nhận sự thật đấy. …

23 tuổi tôi nếm được vị ngọt từ thành quả của chính mình. Tôi ra trường muộn hơn dự kiến, nhưng cuộc sống có thể chứng minh rằng dù không chung điểm xuất phát nhưng đích đến có thể thay đổi. Tôi tự tin bước ra cuộc sống và vươn mình một cách mạnh mẽ, từ những vấp váp khi còn ngồi trên ghế nhà trường đủ cho tôi đáp trả sự tàn khốc của cuộc đời.

23 tuổi em không còn chung thành phố cùng với tôi nữa, dù rằng chúng tôi cùng chung một chí hướng bước vào đời. Nhưng hình như có một điều gì đó khiến em mệt mỏi, chỉ là tôi cảm nhận được thế còn em vẫn không bao giờ chịu san sẻ nỗi lòng cho ai dù chỉ một lần tôi mong em ngoảnh lại nhìn về phía sau và bước tiếp. …

24 tuổi tôi ngỏ lời yêu em, đó là lần đầu tiên trong suốt hơn hai mươi mấy năm sống trên đời tôi nghiêm túc nói về một mối quan hệ. Không phải kiểu tình cảm bồng bột, không phải là thứ tình yêu mà trước đây tôi coi như một cuộc vui không hơn không kém. Khi nói ra nỗi lòng của bản thân tôi mới thấm thía rằng hóa ra tình yêu là như thế, hóa ra trước giờ tôi chưa biết cách yêu một người lại có thể khiến bản thân dễ bị tổn thương và đau đớn đến như vậy...

24 tuổi em từ chối tôi, chỉ trong ánh mắt lãnh đạm mà em nhìn về nơi ấy tôi hiểu rằng tôi không thể cho mình một cơ hội nào khác nữa. Khi đó tôi mới hiểu rằng điều khiến tôi hối tiếc nhất đó là đánh mất người con gái như em, chúng tôi đã bước ra khỏi nhau như vậy, không cãi vã, không quá câu nệ đơn thuần chỉ là em đã thực sự buông tay còn tôi là người không thể níu kéo. …

25 tuổi tôi không thể tự lừa dối bản thân mình, ở một góc khuất nhìn về nơi đó tôi bắt gặp ánh mắt của em. Hình như em càng ngày càng xinh đẹp, hình như khuôn mặt ấy có chút lo lắng, có chút bối rối và ngại ngùng. Nhưng khi nhìn sang bên cạnh em tôi mới hiểu rằng bất kể là ai nếu đó là sự lựa chọn của em thì tôi hoàn toàn có thể toàn tâm toàn ý để quên em.

25 tuổi em đứng đó, trong chiếc váy trắng em là cô dâu xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy chỉ là người đàn ông sánh vai bên cạnh em không phải là tôi. Ánh mắt ấy nhìn tôi một cách đầy thanh khiết, chỉ một nụ cười và cái gật đầu tôi hiểu rằng đó là lần cuối cùng em và tôi có thể quay lại tuổi thanh xuân của cả hai. Em đã là hồi ức là một phần thanh xuân để tôi sống thật nhất với bản thân mình. Dù rằng em sẽ hạnh phúc thì tôi biết chắc rằng trái tim mình cần một khoảng thời gian đủ dài để yên nghỉ và học cách yêu ai đó không phải là em. …

Rồi sẽ là những ngày của tuổi 26 và sẽ bước tiếp nối, tôi vẫn bước đi và em cũng vậy. Tôi sẽ không thể quên hình ảnh cô gái của một thời thanh xuân đẹp đẽ, như một giấc mơ và là lẽ sống, sẽ hạnh phúc cho những ai chưa yêu, đang yêu và sẽ yêu trong đó có cả tôi cả em và tất cả mọi người. Hãy mạnh mẽ bước đi vì ngày mai là điều không ai có thể biết trước.

Gửi em An Hạ.

Ngày đăng: 21/01/2017
Người đăng: hang hang
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
Thép đã tôi thế đây
 

Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng đã sống hoài sống phí…”

Thép đã tôi thế đấy (Nikolai Alexeevich Ostrovsky)

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage