Giấc mộng tuổi 19
Tâm năm nay đã 19 tuổi rồi. Ở cái tuổi mà sức khỏe ngời ngời, tâm trí thì bay bổng với bao khác vọng. Giai đoạn này lại là giai đoạn các startup Việt thi nhau trỗi dậy, hết cái tên này đến cái tên khác lần lược thành danh khiến Tâm không khỏi mơ màng về một ngày nào đó Tâm cũng sẽ được xướng tên, được người đời ca tụng. Thế nhưng, hiện tại thì lại khác!
***
Cái cuộc sống mà Tâm đang sống có hào nhoáng được vậy đâu. Tâm cứ hằng mơ về viễn cảnh xung quanh Tâm là những người bạn, chung tay xây dựng nghiệp lớn. Mơ về những lúc Tâm đứng trước hội trường mấy ngàn người mà hăng say nói về những ý tưởng của mình, rồi những tràng vỗ tay, những lời ca tụng, tán thưởng cứ vang lên mãi.
Tâm của hiện tại là một sinh viên năm nhất vừa vượt qua kỳ thi đại học – ngưỡng thử thách đầu tiên để vào đời. Cái sự lâng lâng say say trong hơi men chiến thắng khiến Tâm hoang tưởng rằng mình thật tài giỏi, thật xuất chúng, có cảm giác như cái đời này chẳng còn gì đáng ngại. Nhưng rồi 5 tháng đầu tiên trôi qua, với Tâm, chuyện học hành trên giảng đường cũng chẳng mấy khó khăn. Thế nhưng, ở giảng đường và ở lớp học cũ của Tâm thật sự khác nhau. Tâm nhận thấy mình bị rất nhiều bức tường vô hình ngăn cách. Có cái gì đó rất khó chịu, nhiều khi sự hiện diện của Tâm trong lớp rất mờ nhạt, tưởng chừng có thể tan biến trong không gian.
Ở cái tuổi 19 sôi nổi, Tâm lại rơi vào cái hoàn cảnh này, thật khó chịu, cảm như đang mắc kẹt trong một cái mép tường mà ta càng vùng vẫy, càng tuyệt vọng. Có nhiều lúc Tâm muốn làm những điều rồ dại như một cách để chống chọi lại cái hoàn cảnh kì cục đó nhưng rồi lại nghĩ "làm vậy để làm gì?, Được gì? Mình lớn rồi! Rồi mọi người sẽ nghĩ sao về mình?" Thế là những suy nghĩ nông nổi bị ém xuống và ngày tháng lại cứ tiếp tục trôi. Tâm đến trường giờ đây chỉ như là bổn phận. "Mình đến để học thì phải học thật tập trung" Tâm cứ tự an ủi mình như vậy những khi bạn bè xung quanh quây quần bên nhau nói cười.
Nhiều buổi tan học về, Tâm trở về nhà mà trong lòng trống trải chẳng có ý niệm gì, đâu đó dâng lên một nỗi buồn, một nỗi phiền muộn, đôi lúc là một nỗi cô đơn cào cấu lòng bởi cơn thèm khát được nói chuyện, được chia sẻ. Thoáng chốc trong lúc đó hiện về những kỉ niệm của ngày xưa, khi còn học cấp 3. Tâm quay quần bên mấy thằng bạn lúc thì đá bóng, lúc thì cà phê cà pháo suốt ngày, đôi lúc lại là hình ảnh của cô bạn ngồi bên phía trái cửa sổ, cô bạn mà mãi cho tới giờ Tâm vẫn chưa dám mở lời bày tỏ! Trong cơn tiếc rẻ cuộc đời, bỗng chốc Tâm chợt nhận ra đây đâu phải lần đầu Tâm ngồi ở đây, ngay tại bậc thềm này, mắt ngước nhìn lên bầu trời của buổi xế chiều mà tiếc rẻ đời mình. Vào năm lớp 10, sau khi vượt qua kỳ thi tuyển vào cấp 3, Tâm cũng hứng khởi lẫy lừng, cũng bon chen vội yêu một cô nàng để rồi bị nàng từ chối trong ngậm ngùi. Lên 11, tưởng sẽ chín chắn khởi đầu lại nhưng rồi... gia đình lục đục, cha mẹ đưa nhau ra tòa, Tâm và em theo mẹ, cha mẹ mỗi người một nơi. Trước khi quyết định li dị được thông qua, đã mấy lần chứng kiến cảnh mẹ mình bị đánh đập, hình tượng người cha người mẹ trong đầu như vỡ nát, rồi Tâm cũng chán chường đời mình rồi bỏ xó cả năm 11 cho ra sao thì ra. Lên 12, tưởng chừng mọi chuyện sẽ khá lên, Tâm lại phải lòng một cô gái...thế nhưng.....cái cảm giác tủi hổ khi bị từ chối lại ùa về, cùng lúc đó là gánh nặng kỳ thi quyết định tương lai đang đến gần, lại hằng ngày chứng kiến người mẹ đáng thương phải lam lũ làm việc lo cho hai đứa con nheo nhóc làm Tâm chạnh lòng. Tâm gác luôn tình cảm sang một bên và ép mình phải học. Thế rồi, Tâm cũng đỗ đại học như bao người, mọi thứ trở nên dễ chịu hơn. Tâm lại có động lực để nghĩ mình có thể làm được tất cả, thì nay, cái vòng lặp tiếc rẻ cuộc đời lại quay trở lại. Một lần nữa Tâm lại ngồi trước thềm nhà, lại ngước mắt lên bầu trời trong buổi xế chiều mà tiếc than cuộc đời.
Đời nhiều khi chẳng giống như ta tưởng tượng, chuyện tốt chẳng phải lúc nào cũng đến. Nhưng được sinh ra và lớn lên đã là một màu nhiệm. Vì vậy, thôi thì hãy cứ tận hưởng...và rồi khi thời khắc ấy đến thì ta cũng an lòng.
sleepwalker