Một chút yêu thôi
Tôi biết kết quả cuối cùng, nhưng tôi đã không thể dùng lý trí, tôi đã để mình yêu anh. Tôi chỉ biết tôi yêu anh, yêu bằng tất cả trái tim chân thành. Cái cảm giác hoang mang, nửa thực nửa mơ khiến tôi đau lòng, nhưng tôi không khống chế được. Có phải khi yêu ai cũng như thế?
Lần đầu tiên tôi gặp anh là khi nào tôi cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ là gặp ở một quán nhậu. Sau này mỗi lần gặp nhau hầu như đều là ở những địa điểm giống như lần đầu vậy.
***
Ngày đó anh trầm tính hơn bây giờ, hoặc lúc đó tôi chưa chú ý đến anh nên không nhận ra anh rất sôi nổi. Thỉnh thoảng tôi được làm khách mời trong các cuộc liên hoan của một số thành viên trong công ty của chị tôi, và anh cũng là một thành viên. Chúng tôi gặp nhau khá nhiều, có điều tôi chỉ là khách mời, chẳng mấy khi quan tâm mọi người nói chuyện gì, mà có quan tâm thật ra tôi cũng chả hiểu gì, vì thế tôi chỉ còn biết cật lực ăn và ăn.
Bình thường tôi cũng hơi mập rồi, vậy mà lại còn thường xuyên được làm khách mời trong các cuộc liên hoan thế này nữa, thành ra cân nặng của tôi không những không giảm mà càng ngày càng có xu hướng tăng lên, tôi thấy mình cũng thật vất vả nha! Có lẽ vì tập trung ăn uống cho nên tôi không có nhiều thời gian nói chuyện cùng mọi người, và lúc ban đầu chưa quen tôi cũng là người ít nói. Cũng không biết anh chú ý đến tôi ở điểm nào, thời gian sau đó anh bắt đầu nhắn tin cho tôi. Ban đầu chỉ là những tin nhắn hỏi thăm bình thường, nhưng cách nói chuyện của anh có một chút gì đó hài hước và rất dễ chịu.
Nói chuyện một thời gian thì anh nói anh yêu tôi, đó là lần đầu tiên. Nhưng tôi không tin anh, thứ nhất chúng tôi nói chuyện chưa nhiều, chúng tôi cũng chưa thật sự hiểu về nhau, thứ hai tôi có hỏi anh yêu tôi từ khi nào và yêu vì điều gì, anh chỉ nói là anh không biết. Đến anh còn không biết thì thử hỏi làm sao tôi có thể đặt niềm tin vào đó, vả lại tôi đã từng một lần tổn thương trong chuyện tình cảm rồi, không muốn mình lại phải trải qua nỗi đau nào nữa; thứ ba là tôi cho rằng anh không chỉ nói chuyện với mình tôi.
Dù không tin anh nhưng thật lòng khi đó tôi có thích anh, chỉ mới là thích chứ chưa yêu. Anh không nói lời yêu tôi thêm một lần nào trong khoảng thời gian đó nữa. Chúng tôi vẫn gặp mặt nhau ở các cuộc liên hoan, và anh vẫn nhắn tin cho tôi.
Có một lần công ty cho tôi đi học để nâng cao thêm nghiệp vụ, hôm đó anh nhắn tin cho tôi, chỗ anh làm lại gần chỗ tôi học nên anh bảo học xong anh qua đón tôi đi ăn. Vì là buổi đầu tiên nên tôi không biết mấy giờ tan học, tôi bảo anh về trước rồi hôm khác đi ăn sau, nhưng anh nhất đinh bảo đón tôi. Cũng không rõ anh có phải chờ tôi lâu không. Lần đầu tiên đi ăn riêng cùng anh, nói là riêng nhưng còn có một đôi khác, là chị làm cùng cơ quan tôi, nên có lẽ chưa được tính là hẹn hò.
Rồi sau chúng tôi đều bận, chẳng có thời gian cho cuộc hẹn hò nào nữa. Bởi vì có một lần anh mua hoa quả cho tôi, hình như là vào hôm tôi bị ốm, anh mua cho tôi nhưng lại nói là vì muộn rồi mà thấy cô bán hàng rong còn nhiều hàng quá nên mua ủng hộ (lúc đó là 10h đêm), lần này thì tôi tin anh nói thật (nhưng mà sự thật thì anh nói dối, chỉ là nói dối không ảnh hưởng đến ai mà thôi, là anh mua ngay quán gần nhà tôi). Tôi chỉ có thói quen ăn bữa chính, còn lại rất lười ăn hoa quả và các đồ ăn khác ngoài cơm, nên tôi bảo anh lần sau không phải mua hoa quả cho tôi, tôi không thích ăn hoa quả.
Và anh nghe lời tôi thật, không còn lần nào nữa, ngay cả nhắn tin cũng thưa dần, có khi mấy tháng anh mới hỏi thăm tôi một lần, mặc dù vậy khi biết tôi nghỉ việc ở công ty cũ, chưa tìm được công ty mới, anh đã cập nhật một số thông tin về tuyển dụng gửi cho tôi, chúng tôi thỉnh thoảng vẫn liên lạc như những người bạn.
Rồi tôi chuyển công tác sang đơn vị mới, công việc bận rộn đến nỗi chẳng còn thời gian mà thở, nên chuyện của anh cũng dần trôi vào quên lãng. Và trong năm đó anh lập gia đình. Tôi không thể về dự đám cưới của anh do công việc quá nhiều, thời gian đó gần như tôi chẳng mấy khi nói chuyện với anh nữa.
Hơn một năm sau, tôi lại chuyển công tác, lần này thì tôi không làm ở lĩnh vực cũ nữa, chuyển hẳn sang một lĩnh vực khác, lĩnh vực mà tôi chưa từng học, cũng chưa từng làm qua, nhưng nó gần với công việc của anh. Thế nên chúng tôi vẫn giữ liên lạc, thỉnh thoảng anh có chia sẻ một chút những điều anh biết về lĩnh vực mà tôi làm. Tôi vẫn coi anh là một người bạn tốt, thường xuyên trao đổi về công việc, các chuyện bên ngoài tôi chưa bao giờ hỏi.
Cho đến khi tôi gặp biến cố lớn trong cuộc đời, người yêu thương tôi nhất rời xa tôi một cách đột ngột, tôi chưa bao giờ cảm thấy bất lực như thế, đến khóc tôi cũng không khóc nổi. Tôi không báo tin cho ai cả, mọi người không biết, nhưng anh biết nên chỉ có anh nhắn tin an ủi tôi, vì thế mà tôi đã có một chút dựa dẫm anh vào lúc tôi yếu đuối nhất. Lúc đó tôi chỉ nghĩ đơn giản anh quan tâm tôi như một người bạn, không hơn không kém, cứ thế tôi nói chuyện với anh mỗi ngày. Anh biết tôi buồn nên thỉnh thoảng đưa tôi đi ăn, cả đi chơi nữa. Chúng tôi đi chơi cùng cả nhóm gồm mấy anh em thân thiết, chuyến đi hai ngày một đêm thật sự thoải mái và vui vẻ. Chúng tôi chủ yếu là đi bộ tham quan, tôi chưa đi bao giờ đâu biết đường lại toàn dốc, mà tôi thì đi giày cao gót, ôi khỏi phải nói chân tôi đau thế nào, chỉ có những cô nàng hay đi giày cao mới hiểu cảm giác đau chân của tôi thôi. Tôi bắt đầu giở tính trẻ con, mè nheo đòi người cõng, và đương nhiên là tôi bám lấy anh rồi (vì anh to con nhất hội con trai, và tôi thì to con nhất hội con gái, hì hì), tôi cứ túm áo anh giật giật, có lúc anh khó nhịu cau mày nhìn tôi, lúc đó tôi chẳng bực mà chỉ cảm thấy buồn cười, nên tôi cứ tít mắt cười. Thật ra nhõng nhẽo chút chỉ là để quên cái đau ở chân thôi chứ có người đồng ý cõng tôi cũng không bắt tội người ta đâu, vì tôi quá mập mà, haiiiii, với cả đây không phải là phim Hàn Quốc, những cảnh đó nào có ngoài đời thực.
Buổi tối chúng tôi đi ăn uống, rồi tiếp theo là đi hát hò, tôi và anh cùng ngồi ở máy tính chọn bài, tôi đang ngó ngó vào màn hình thì anh đột ngột quay lại, mặt tôi và mặt anh gần nhau trong gang tấc, lần đầu tiên đối mặt anh ở khoảng cách gần như thế, trái tim tôi đập nhanh hơn bình thường...
Ngày hôm sau chúng tôi về Hà Nội, chuyến đi giúp tôi lấy lại thăng bằng, quay về cuộc sống hiện tại với một tâm trạng nhẹ nhàng hơn. Anh đơn thuần chỉ muốn giúp tôi tìm lại niềm vui, còn tôi, đã lạc hướng. Tôi biết kết quả cuối cùng, nhưng tôi đã không thể dùng lý trí, tôi đã để mình yêu anh. Tôi chỉ biết tôi yêu anh, yêu bằng tất cả trái tim chân thành. Cái cảm giác hoang mang, nửa thực nửa mơ khiến tôi đau lòng, nhưng tôi không khống chế được. Có phải khi yêu ai cũng như thế?
Tôi lặng lẽ theo dõi facebook của anh, từ trước khi quen tôi nhiều năm trước, tôi biết rằng mình đã đúng, anh chưa từng yêu tôi, lúc anh nói yêu tôi, có lẽ là đang nhầm lẫn giữa yêu và thích. Bây giờ khi đã có gia đình, tình cảm mà anh dành cho vợ cũng rất đẹp, anh rất yêu cô ấy, tôi ngưỡng mộ tình cảm ấy, thật lòng là như thế. Có đôi lúc tôi ghen tị với vợ của anh, nhưng không đủ tư cách để nói ra điều đó, chỉ mình tôi biết và mình tôi đau, dù tôi đã cố gắng không để mình suy nghĩ quá nhiều. Nếu như trước đây tôi làm được, thì giờ tôi lại bất lực để trái tim mình tổn thương thêm một lần nữa.
Cuộc đời không biết trước được ngày mai thế nào mà, nhất là tình cảm, không thể nói quên là quên được. Tôi vẫn thế, nhớ anh mỗi ngày, xem facebook anh những lúc rảnh rỗi. Anh không thường xuyên đăng status, nhưng lần nào anh đăng hầu như cũng là những nhát dao đâm vào tim tôi. Khoảnh khắc vợ anh sinh con, cảm xúc của anh nghẹn ngào xen lẫn vui mừng, tôi cảm nhận được lúc đó anh rất hạnh phúc. Con trai anh rất đáng yêu, vợ anh thường xuyên đăng hình cậu bé, tôi đều nhìn thấy, cũng cảm thấy vui cho anh. Tôi chỉ có thể theo dõi cuộc sống của anh âm thầm như thế, một mình ôm chặt tình cảm của mình, càng ôm chặt lại càng đau, nhưng chắc chắn rằng khi đau đến một mức nào đó tôi có thể buông được. Và đúng là như thế.
Đó là khi tôi nhìn thấy anh đăng status "ANH YÊU VỢ ANH!!!" kèm theo bức ảnh cô ấy. Bạn sẽ không thể hiểu được nỗi đau của tôi khi bạn không ở vị trí giống tôi đâu. Nhưng thật lạ là dù rất đau, nhưng tôi lại có thể mỉm cười. Phải nói là tôi gần như chẳng thể khóc ở bất kỳ hoàn cảnh nào. Nhiều lắm cũng chỉ là mở to mắt, nước mắt có chảy thì vài phút sau cũng không thể rơi được nữa. Tôi cười vì thương cho bản thân mình đã yêu một người không thể yêu, và một phần là vì bên cô ấy, anh hạnh phúc. Đến lúc này tôi biết tôi sẽ cho phép bản thân mình buông tất cả, tình cảm tôi dành cho anh cũng rất đẹp, tôi chỉ muốn anh hạnh phúc, dù người ở bên cạnh anh là ai đi nữa. Còn chúng tôi vẫn có thể coi nhau như bạn bè, sau này nghĩ lại đoạn thời gian đã từng yêu anh, tôi có thể mỉm cười, không giận hờn, oán trách mà xem đó như là một kỷ niệm. Dù tôi không có nhiều thời gian hạnh phúc ở bên anh nhưng tình cảm tôi dành cho anh luôn ở một góc nào đó, tôi không quên, nhưng cũng sẽ không làm tôi đau nữa.
Tôi vẫn muốn cảm ơn anh, cảm ơn những tình cảm chân thành mà anh đã dành cho tôi, dù đó không phải là tình yêu như tôi muốn. Mãi mãi chúc anh hạnh phúc, bởi vì giờ phút này tôi còn yêu anh, khi chấp nhận buông tình cảm xuống chính là lúc tôi quyết định sống và yêu theo cách của riêng mình./.