Liệu tiền có phải đích đến cuối cùng của công việc?
Tâm sự của một bạn trẻ và phản hồi của một người đi trước :)
***
Mình là K48 FTU, hiện tại đang làm sale cho một công ty tư nhân, thu nhập cũng rất khá (theo mình là thế). Nhưng mình cảm thấy mình đang dần thành nô lệ của đồng tiền. Vì mức thu nhập lý tưởng mà mình đang phải sống trong stress hằng ngày.
Mình làm sale cho một mặt hàng hơi đặc thù, kiểu công ty gần như độc quyền, nên mình rất khó có thể chuyển sang công ty khác mà vẫn giữ nguyên thu nhập như bây giờ hoặc gần như thế. Môi trường công ty thì không tốt, sếp thì ngày càng hay bớt một vài khoản thu nhập chính đáng của mình, mình có ý kiến, cãi lại nhưng không ăn thua. Có thể vì sếp cũng biết là với bằng cấp, khả năng của mình thì khó có thể đi đầu để kiếm được nhiều như thế, trong khi tuy mình cũng đóng góp vô cùng nhiều với công ty nhưng không phải không thay được. Vì thế mình đang ngày càng stress nặng vì công việc, vì những bất công mình phải chịu, vì những khoản tiền ngỡ như vào túi rồi mà bị lấy đi mất trong oan uổng.
Ngày trước khi ra trường mình từng nghĩ làm sale để nhanh giàu hơn, rồi sale tốt thì đi đâu cũng được. Nhưng bây giờ mình lại nhận ra thực sự nếu không đi lừa lọc, dối trá thì sản phẩm của công ty, hỗ trợ của công ty đóng phần rất quan trọng. Không phải cứ chuyển công ty cùng ngành là có thể mang khách của mình đi theo.
Hôm trước nhìn thấy trường TH school 200 triệu 1 năm, rồi nghe bố mẹ nói chuyện về cháu chắt, mình thấy tương lai mịt mờ quá. Giờ còn chưa có gia đình, chưa có bao nhiêu gánh nặng mà đã phân vân k dám bỏ việc, không dám từ bỏ thu nhập cao, chịu bất công mà cãi cứ bị bơ thì sau này bao nhiêu gánh nặng lên vai phải làm sao?
Thực sự không biết có nhiều FTuer giống mình, đang sống mòn, chịu đựng tất cả trong công ty chỉ vì tiền không ? Có thể cho mình lời khuyên với.
***
Chị học trên em vài khóa cũng đã từng trải qua những cảm xúc như em, nhân đây chị cũng muốn chia sẻ cùng em con đường chị đã và đang đi để em cũng như các bạn nào đang trong quá trình định hướng có thể tham khảo.
Như các cụ vẫn nói, nghề chọn người và điều này có vẻ đúng với chị. 1 đứa không tự tin giao tiếp ngoại ngữ như chị lại nhảy sang lĩnh vực XNK mà công việc chính đó là chuyên trách toàn bộ hoạt động nhập khẩu của công ty kinh doanh trong mảng thiết bị công nghiệp. Lúc mới vào, với các kiến thức trong trường ĐH, không có ai hướng dẫn, tiếng Anh nghe nói kém, chị phải tự tìm hiểu để có thể hoàn thành công việc của mình. Áp lực của nhân viên xuất nhập khẩu rất cao, áp lực từ khách hàng, từ sếp, từ chính nhà cung cấp, mình là người phải điều tiết để cho công việc suôn sẻ nhất. Từ 48kg chị sụt còn 43 kg sau 6 tháng làm việc. Trong suốt quá trình này, có nhiều lần chị muốn bỏ việc vì các lý do: công ty nhỏ không có sự thăng tiến vượt bậc (nhìn các bạn làm cho các tập đoàn, ngân hàng là lại thấy mình cần phải thay đổi), công ty nợ thưởng kéo dài (thường năm sau trả thưởng năm trước), văn hóa công ty không tốt (sếp hay quát mắng mọi người) . Nhưng rồi vẫn phải cố gắng làm việc tốt mặc dù nhiều ngày ngủ dậy chẳng muốn đi làm, nhiều lúc nghĩ bản thân như đang tồn tại chứ không phải sống. Và chị đã bó với nó 6 năm với các lý do: công việc thú vị vì được giao tiếp với rất nhiều đối tác quốc tế khác nhau, làm công việc quan trọng và được sếp, nhà cung cấp, khách hàng đánh giá cao, công việc ổn định phù hợp với con gái và đặc biệt là nếu nghỉ trước thời điểm công ty trả thưởng thì sẽ bị mất số tiền thưởng của năm trước (đây là cách 1 số sếp củ chuối giữ chân nhân viên).
Cuối năm 2015, chị quyết đinh nghỉ việc sau khi sếp thất hứa về việc trả tiền thưởng. Lần này chị chấp nhận mất vài chục triệu tiền thưởng năm trước mặc dù đây là công sức mình bỏ ra xứng đáng và số tiền thưởng này đã được ghi nhận bằng văn bản. Cũng cân lên đặt xuống rất nhiều : Liệu có tìm được công việc lương thưởng như thế không? Công việc sau có được tự quyết tự quản không? Nếu nghỉ 2 tháng mà không tìm được việc phù hợp thì lấy đâu tiền mà chi tiêu (lúc này mình đã là mẹ của 2 con), nếu tự kinh doanh thì liệu có thành công không? Nếu thất bại thì lấy đâu tiền trả nợ? con cái rồi sẽ thế nào?
Một niềm vui ngoài mong đợi đó là trước khi nghỉ việc, anh sếp sau khi níu kéo không được, vẫn quyết định trả hết số tiền thưởng đã nợ, mở tiệc liên hoàn chia tay như một sự ghi nhận cho những gì chị đã đóng góp cho công ty.
Sau khi nghỉ việc, chị nghĩ đây là thời điểm cần thực hiện những gì mình muốn làm. Nếu giờ không làm thì không có lúc nào để làm nên chị đã tự kinh doanh xuất khẩu bằng tiền vay mượn khắp nơi. Đây chính là giai đoạn khó khăn nhất của gia đình chị. Chồng chị làm nhà nước lại đang đi học, lương và làm thêm không đủ chi tiêu hàng ngày cho gia đình 4 người. Trong thời gian này chị chỉ mang tiền đi chứ không có tiền thu về, khó khăn đủ bề, lúc nào cũng sống trong thiếu thốn về tài chính, vay mượn khắp nơi.
Sau hơn 1 năm kinh doanh, chị nhận ra mình đã quyết định đúng, con đường đang đi dù còn nhiều khó khăn nhưng cũng đã có những thành quả nho nhỏ. Mặc dù con đường chị đang theo vất vả hơn so với công việc cũ nhiều, nhưng mỗi ngày đi làm là một niềm vui. Nếu chị cứ mãi tiếc rồi lo sợ chị sẽ chỉ vẫn ngày ngày đi làm trong tâm trạng chán chường mà thôi. Nhìn ra các bạn, chị vẫn còn thua xa về tài chính nhưng những gì chị làm được không chỉ là tiền mà còn là sự khẳng định của bản thân, sự tự tin làm chủ cuộc đời mình. Cho dù sau có thất bại chị cũng không hối hận nhưng nếu không nghỉ việc, không tự làm có lẽ sau này chị sẽ ngồi mà tiếc hùi hụi rồi giá như.
Chị nghĩ rằng với những ai đang muốn thay đổi công việc, hay muốn thực hiện ước mơ của mình hãy cứ mạnh dạn bước đi, cùng lắm là mất tất cả thì vẫn còn gia đình và bạn bè. Không bắt đầu thì sao biết được mình có thể đi bao xa. Sự khởi đầu bao giờ cũng khó khăn, nhưng quan trọng là mình nhìn ra bản thân mình muốn gì, đừng mãi chạy theo tiền rồi cứ bị nó điều khiển cuộc đời của chính mình.