Gửi bài:

Có những nỗi buồn là để gặm nhấm :)

 

Ta muốn viết về em nhưng không phãi là những câu chữ nặng trĩu nỗi buồn. Đã từng siết chặt rất nhiều lần song hình bóng em vẫn mãi là thứ chẳng dễ dàng buông. Còn nhung nhớ, còn một người tựa hồ chẳng hiểu. Còn hy vọng và còn một người muốn vùi dập niềm yêu....

***

co-nhung-noi-buon-la-de-gam-nham

Ta không có quyền đòi hỏi, nếu có tiếc thương chỉ là nhân quả gieo ra. Người đã từng là của riêng ta bỗng một chốc lát ta làm lạc mất đi tất cả. Nào là nụ cười gạch ngang nào là niềm vui, nào là hương âm quen thuộc. Nào là cái siết ôm ấm từ đằng sau, nào là nhiều tương lai được vẽ trước. Vẫn chẳng có gì đặc biệt, những thứ thế này anh viết ra hơn cả chục lần. Dẫu là chẳng có gì thay đổi đâu, thiên hạ còn bảo rãnh rỗi rồi chê đần. Cái tên đằng sau của những dòng tâm trạng này duy mãi là em. Điều buồn cười to lớn nhất là anh lại chẳng bao giờ dám để em xem.

Anh vẫn còn yêu em! Vẫn còn mong chờ, vẫn đang đợi ngày gặp lại. Tham vọng không dừng ở việc giáp mặt nhau thêm lần nữa mà muốn yêu em lần hai. Em đừng có trách anh mơ mộng hảo huyền hay cười nhạt anh quá cố chấp. Vẫn thương nên hoài ôm ấp là cách lý giải chân thật nhất. Anh gọi đó là lời nguyền nhưng thật ra nó là cái mức anh quy định dừng lại. Anh đâu có đặt quá nặng những câu truyện dang dở vì vốn dĩ em là mối tình cuối cùng anh muốn còn tồn tại. Em có biết đâu anh đã cố lãng tránh nhưng em mãi luôn hiện diện trong những câu truyện buồn vui. Xa em chỉ là tạm thời, người em đang yêu chỉ là tạm thời (!) cái kết là em sẽ quay về cùng anh thôi. Em cứ bảo, anh mãi quá trẻ con. Vậy thì em ơi, trẻ con không hề biết nói dối " chờ đợi em chưa bao giờ là mỏi mòn"! Chỉ vì mãi thương.

Sai lầm là anh, sai lầm là em – sai lầm là ở cả hai chúng ta. Tại sao không chọn cách tạm dừng lại thay vì quyết định chia xa? Biết rằng mây là của trời thì cứ để gió cuốn đi. Thế dù em là của người thì anh mãi cứ vấn vương. Nếu ngày mai là tận thế, anh muốn hôm nay được ôm em. Để ngàn sau người ta ắt nói mình đã có một mối tình trọn vẹn. Anh chẳng quên em được đâu, thử bao nhiêu lần rồi vẫn vậy! Cũng hơn một lần cố chấp vá nhưng không chấp nhận được một ai. Vẫn mãi mơ màng đợi người trở về nối tiếp giấc mộng chưa hoàn thành. Rồi "em chỉ cười đã quá trễ rồi anh!" Trễ đò, trễ hẹn bổng nay ta trễ cả tình. Có không giữ mất đừng tìm than âu tất cả cũng tại mình. Người này không thì người sau cũng đến, chẳng sớm hoặc muộn chắc rồi cũng không thể ở bên. Thiên duyên hữu ý đã trao một lần tao ngộ. Những chuyện đời đẹp đẽ thật chóng tan vỡ như mơ. Đã cố giữ lại dùng tay với ra hết sức, song vớt vác làm sao cho đặng nay niềm tin đã cạn mức. Ta không tặc trách thời gian vì đó đây đã thành phương thuốc để gặm nhấm. Khoảng cách là từ vô nghĩa thôi, đi hết một vòng tưởng gần kề biết đâu mãi xa xôi. Vẽ lên vài đường nghệch ngoạc dáng em hiện ra rất mơ hồ. Ảo ảnh hay thật đây sao vẫn chưa ai đủ sức che được nó. Một vùng nước đọng không còn trong, thương êu chất chứa nay thành không. Gương vỡ thì mãi đâu thể lành, vết keo hằn lên trên bầu trời không còn trong xanh. Mong manh, sự đời thay đổi tựa như kính vạn hoa. Lung linh thì chóng ngắt, điều chẳng thay đổi là chỉ riêng mình ta.

Sài gòn, Cáo

 

Ngày đăng: 08/04/2017
Người đăng: tao1504
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Cãi vã chiến tranh lạnh
 

Cãi vã, chiến tranh lạnh, xin lỗi là vòng tuần hoàn của tình yêu thời niên thiếu, và khi vòng tuần hoàn này chấm dứt, tuổi thanh xuân cũng sắp sửa cáo biệt. Ngỡ rằng người mà mình đã ngẫu nhiên lỡ qua đó, cuối cùng lại hóa thành một hình bóng mãi không nhòa đi trong đáy lòng. Khi ấy thật ra đích thực là quay lưng đi sẽ là một đời.

First Love - Cửu Dạ Hồi.

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage