Không có ai là vô tâm cả, chỉ là tâm của họ không hướng về bạn mà thôi!
Ngày trước tôi có ông người yêu, lúc đó tôi nghĩ ''chắc anh ta thương tôi nhiều lắm'', anh lắng nghe tôi nói về cuộc tình cũ, về những nỗi buồn, những niềm thương tổn mà tôi đã trải qua... Khi đó anh đã nói rằng "anh sẽ làm em tin rằng hạnh phúc đến với tất cả mọi người, kể cả em!".
***
Chúng tôi nhắn tin với nhau bất kì lúc nào khi cả hai có thời gian, anh luôn quan tâm tôi, anh dịu dàng lắm. Tôi nhớ lần đầu gặp nhau, hôm ấy là một buổi chiều, chúng tôi hẹn nhau ra bờ biển gần nhà đi dạo, rồi cả hai cùng ăn tối. Khi đưa tôi về, anh nói với rằng " anh có vài điều cần góp ý, anh nói thật, em đừng buồn hay giận anh nha!". Suy nghĩ thoáng qua, tôi nghĩ mình đã cư xử không đúng với anh về điều gì? Rồi anh nói:
"Lần sau đi với nhau, em cứ ăn mặc đơn giản, thoải mái là được, rằng khi đi giày thì phải mang tất, rằng tôi đang dùng thuốc trị mụn loại nào, anh sẽ tìm mua loại thuốc tốt nhất để trị hết mụn cho em...?"
Tôi hơi sốc, vì lần đầu tiên có người quan tâm tôi nhiều như vậy! Những ngày sau, anh tìm mua thuốc trị mụn cho tôi thật, anh còn mua cả tất cho tôi, đi với nhau lúc nào anh cũng nhắc "em phải mặc áo dài tay, phải đeo khẩu trang... em là con gái mà". Nhưng tôi thì không quen như vậy, những lúc đó, anh nhíu mày, chỉ vậy thôi, tôi đã biết mình nên làm gì.
Vì tính chất công việc, anh trở nên bận rộn hơn, nhưng anh vẫn dành thời gian cho tôi. Những buổi tối, sau giờ làm, chúng tôi nói chuyện với nhau, rồi anh nhắc tôi ngủ sớm, còn anh thì làm báo cáo. Nhiều hôm, 2h sáng không ngủ được, tôi gọi cho anh, anh vẫn chưa ngủ.
- Anh phải làm cho xong, mai anh gửi xếp!
- Sao anh không tranh thủ làm rồi ngủ sớm?
- Ừ, anh muốn mỗi ngày dành thời gian nói chuyện với em,anh sợ em buồn, anh thức khuya quen rồi!
À, hóa ra giờ tôi mới biết, dù anh bận nhưng anh vẫn luôn dành thời gian cho tôi. Mỗi tuần chúng tôi gặp nhau 2 lần, nào là cafe, đi ăn... Dù anh có bận, thì vẫn sắp xếp để hai đứa gặp nhau, vì anh nhớ tôi!
Có lần anh nói, anh muốn chuyển công tác qua Cần Thơ, vì gần nhà, anh dễ chăm sóc ba mẹ, vì ở bên đó công việc tốt hơn, nhưng vì tôi, anh ở lại.
Tôi cứ nghĩ mình đã tìm được một người dành cho mình thật sự, một người luôn dịu dàng, lúc nào cũng quan tâm mình, một người chẳng bao giờ lớn tiếng, nếu có cãi nhau, thì anh cũng xin lỗi mà làm hòa...
Vì làm xa, nên mỗi tuần anh điều tranh thủ về nhà thăm ba mẹ, nhà tôi gần nơi anh làm việc. Lần đó tôi nói "tuần này anh đừng về nhà được không?'' , "ở lại để đi chơi với em àh?'' anh bảo. Nhưng rồi anh vẫn về, anh không quan tâm lời tôi nói hôm đó, vì đối với anh gia đình là quan trọng nhất, anh về đến nhà, qua hôm sao thì anh biết hôm nay là sinh nhật tôi, '' anh xin lỗi, khi nào anh xuống anh sẽ bù cho em?!''.
Rồi thì anh xuống, nhưng công việc cứ cuốn anh đi, bạn bè, đồng nghiệp cũng cuốn anh đi, tôi thì dặn lòng "anh bận thôi''. Phải qua một tuần sau, anh mời tôi đi ăn, thay vì cái sinh nhật mà tôi mong chờ, anh lại nói rằng " mình đi ăn lẩu, tự dưng anh muốn ăn..." Lúc đó tôi nhận ra, do anh muốn ăn, nên rủ tôi theo cùng, chứ chã phải vì cái điều tôi hi vọng.
Những ngày sau đó, anh sắp thi chức danh, bài vở nhiều, có hôm anh thức tới 4h sáng. Có hôm anh bận tới nỗi cả ngày không một tin nhắn, một tuần không một cuộc gọi. Tôi buồn lắm, nhớ anh lắm, nhiều lúc tin nhắn gửi đi, báo đã xem, nhưng anh vẫn không trả lời, à, chắc anh lại bận!
Tôi cảm thấy khó chịu với cái im lặng của anh, mọi thứ vỡ òa...
"Không có ai bận tới nỗi một tin nhắn gửi đi cũng không có thời gian, một ngày, rồi một tuần... Anh chẳng thể nào dành cho em 5 hay 10 phút được sao? Em chỉ muốn biết rằng anh vẫn tồn tại trong cuộc sống này, vẫn bên cạnh, anh vẫn còn nghĩ tới em... Em xin anh đấy, xin anh đừng bao giờ im lặng với em!"
Sau lần đó, chúng tôi giận nhau, cãi nhau nhiều hơn, anh không còn giữ thái độ dịu dàng với tôi nữa, anh lớn tiếng, tôi hơi sốc, tôi vẫn nhớ nhất câu anh nói "em quen với dịu dàng rồi à, em không chấp nhận lớn tiếng sao?"
Rồi anh bắt đầu muốn tôi thay đổi, anh muốn tôi cắt tóc ngang vai, thay vì mái tóc dài xuống tận vạt áo như hiện tại, anh muốn tôi thay kính khác, thay vì kính gọng to mà tôi đang dùng, anh muốn tôi ngừng việc viết blog thay vào đó là tìm một việc khác kiếm được nhiều tiền, ngay cả việc tôi nuôi vài con chó, anh cũng bảo thôi...
Rồi những lần anh nói về tương lai, về người anh cưới làm vợ, về con dâu của ba mẹ anh... Tuyệt nhiên không nhắc đến tên tôi. Anh bỏ tôi trong những tháng ngày của sự im lặng, tôi bắt đầu quen với việc không có anh bên cạnh, chỉ là quen chứ không phải quên, tôi nói lời chia tay, anh lại xin lỗi, anh muốn tôi tìm được người tốt hơn anh. Đúng thật tình yêu bắt đầu bằng câu "anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em" và kết thúc sẽ là "chúc em tìm được một người mang cho em hạnh phúc".
Những ngày tháng đó, với tôi là những ngày mưa kéo dài, tâm trạng ủ dột, tôi nhớ anh, tôi không muốn đến nơi hai chúng tôi từng đi qua, không muốn ăn những món ăn mà hai chúng tôi cùng ăn... Nhưng trong lòng tôi vẫn nhớ anh, nhớ những điều hay ho anh đã làm cho tôi, cảm giác thật tệ!
Ngày mưa có kéo dài rồi cũng phải qua, tôi dần bình yên, không nhắc về anh nữa, lòng tôi nguôi đi. Từ lúc đó anh cũng biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của tôi, giống như là anh đã di cư tới một hành tinh khác vậy! Giờ ngồi viết cho những dại khờ đã qua, thấy mình khờ quá, mọi người vẫn nói đúng không có ai là vô tâm cả, chỉ là tâm của họ không hướng về mình mà thôi! Còn với anh, tâm của anh hướng về gia đình, về công việc, về cái chức danh mà anh theo đuổi.
Tạm biệt anh BH Bình!