Mối tình đầu 4 năm của kẻ luỵ tình
Mối tình đầu bốn năm, tình yêu đẹp như giấc mộng, nhưng vì như giấc mộng nên sẽ tan biến khi chợt thức giấc giữa màn đêm, để lại nỗi cô đơn trống trải, sự tiếc nuối. Điều tốt đẹp nhất dành cho nhau khi chia tay là hãy cầu mong điều tốt nhất đến người kia.
***
Tôi là người không muốn yêu đương sớm khi sự nghiệp chưa thành, khi mà việc học hành còn chưa xong. Bởi tôi muốn chỉ yêu một người, chỉ một người duy nhất khi mà tôi đã chuẩn bị cho tương lai của một gia đình nhỏ của mình. Dù gặp nhiều người khiến tôi rung động, nhưng tôi đã dập tắt những rung động đó bằng ý chí của mình, rằng chưa đến lúc, nếu tiến đến với người ta lúc ấy thì tình yêu ấy rất dễ đổ vỡ, rồi cả hai sẽ rất đau khổ.
Ấy vậy mà cuộc đời đâu biết trước điều gì. Khi là một sinh viên năm cuối, tôi làm thêm tại một cửa hàng nhỏ và cũng là lúc gặp em. người con gái mà tôi không nghĩ rằng mình sẽ yêu, sẽ làm mình đau đến thế.
Em là người khá dịu dàng, khuôn mặt trái xoan nhìn rất hiền lành, có giọng nói nhẹ nhàng, dáng người mỏng manh. Có thể nói là hoa khôi ở cửa hàng.
Tôi và em quen nhau, chẳng hiểu sao lại nói chuyện hợp nhau đến thế. tôi chỉ coi em là bạn, bởi tôi biết mình là ai, một sinh viên nghèo, chưa ra trường, phía trước còn rất nhiều khó khăn. Nên tôi sẽ không bao giờ nghĩ rằng mình yêu em, và không bao giờ nghĩ em lại yêu người như tôi khi mà bên cạnh em có biết bao người theo đuổi.
Vì vậy mà tôi đã coi em như một người bạn rất thân, một người bạn để tâm sự, chia sẻ những nỗi lòng mà tôi giấu kín chưa một lần nói với ai.
mỗi khi tan giờ làm, tôi đưa em về, cùng nói chuyện cười đùa. Em phàn nàn những chuyện khiến em bực, những việc làm em khó chịu, làm em vui, những người làm em giận. những gì em thấy, hay là những câu chuyện như của trẻ con. Còn tôi thì cùng bước với em, lắng nghe, cho em lời những lời khuyên.
Mỗi lần tôi nghĩ đến tương lai, nghĩ về công việcthì tôi lại nhìn vào khoảng không như người mất hồn. Em đến bên cạnh, an ủi rồi nắm tay tôi. thực sự lúc đó không biết cảm giác gì nữa. Giật mình, bối rối và cảm thấy cả người run lên, vì đó cũng là lần đầu tiên nắm tay con gái. Và tôi sợ mình sẽ thích em mất. nhưng khi nhìn vào đôi mắt em, tôi nhận ra được sự chân thành, phải chăng tôi đã quá nghĩ linh tinh chăng, chỉ là nắm tay thôi mà, bạn bè cũng có thể nắm tay, chắc thời gian qua tôi đã quá cổ hủ rồi. Cũng từ đó, em thích và có thói quen nắm tay tôi mỗi khi tôi đưa em về. Có lần tôi hỏi tại sao em lại thích nắm tay tôi, em nói vì nắm tay anh cảm thấy rất ấm. Tôi chỉ cười và coi đó là ý nghĩ và hành động của trẻ con.
Chúng tôi thường xuyên đi chơi với nhau hơn, mỗi buổi tối thường xuyên nhắn tin tâm sự với nhau. Mọi người ở cửa hàng đều nói chúng tôi yêu nhau, là một cặp. nhưng tôi chẳng để ý gì tới những lời nói của người khác, chỉ biết rằng trong lòng chúng tôi là bạn thân mà thôi.
Cho đến một ngày. Ngày 20-10, tôi nói dối em rằng không đi chơi với em được, tôi đã hứa với người bạn đi chơi rồi. Em giận tôi, bảo tôi đi đi, đừng liên lạc gì với em nữa. Khi hết giờ làm tôi mua hoa, đó cũng là lần đầu tiên tôi mua hoa tặng con gái mà không phải người yêu, nên cảm thấy sến quá.
Tôi đến trước cổng nhà, chỉ nói là gặp em có chút đồ cần gửi. vì tôi muốn cho e sự bất ngờ. Khi gặp em ra gặp tôi thì hai mắt đỏ hoe, sưng lên vì em khóc, nhìn thấy bó hoa em lại cười như trẻ con, lại còn nói hờn tôi. Lúc ấy tôi mới tin rằng em thích tôi, đột nhiên tôi đã cảm thấy vui và rất sợ. tôi vui vì em thích tôi, và tôi cũng sợ tôi sẽ yêu em, tôi sợ yêu em rồi tôi sẽ mất em. tôi sợ phải nói chia tay.
Đêm đó tôi đã mất ngủ, tôi phải loại bỏ những ý nghĩ sẽ yêu em, nhưng dường như tôi đã bắt đầu yêu em rồi.
Tôi đã rất băn khoăn, và hoang mang khi có ý nghĩ sẽ nhắn tin cho em, nói rằng tôi yêu em, tay tôi đã run khi cầm điện thoại, nhắn tin cho em, nói những gì trong lòng mình. cứ viết tin nhắn, rồi lại xoá đi. Cuối cùng tôi cũng lấy hết lòng dũng cảm, nhắn tin cho em, hỏi rằng em làm người yêu tôi được không. em đã từ chối, em nói với tôi, em đã có người yêu ở gần nhà rồi. và đó cũng là sự thật khá đau lòng.
Tôi nhanh chóng hiểu ra, và đã càng thêm quyết tâm sẽ bỏ đi tình cảm đó. và từ hôm đó, tôi tránh mặt em một thời gian rồi sẽ quên em. Tuy làm cùng cửa hàng, nhưng tôi không nói chuyện với em nữa, cũng không nhìn em, trong đầu tôi đầy ắp những mâu thuẫn và đấu tranh, phải quên em. em nhắn tin tôi cũng không trả lời.
Đâu ngờ, em lại ra vị trí làm việc của tôi, nói rằng tôi rất tệ. Tôi đối xử không tốt với em, rằng tôi giận em khi em chẳng có lỗi, rồi em khóc. . !
Tôi rất rối, không biết phải làm thế nào nữa. cũng chẳng biết phải giải thích sao với em. tôi chỉ lặng im. Lúc ấy mấy người đồng nghiệp nói rằng em yêu tôi thật rồi, nếu không yêu thì sẽ không làm như vậy. Nhưng tôi biết em đã có người yêu, tôi biết nếu tôi cố xen vào thành kẻ thứ ba thì thành kẻ xấu xa, cuối cùng tôi cũng tự chuốc lấy đau lòng thôi.
Vì vậy nên tôi quyết định rời xa em, đi một nơi nào mà em sẽ không gặp được tôi, làm như vậy mới tốt cho cả hai.
Hai hôm sau, tôi hẹn em ra nơi chúng tôi vẫn hay gặp nhau, nói ra hết những điều mà trong lòng tôi đã nghĩ.
rồi chào tạm biệt em. Em đã khóc và làm tôi cảm thấy rất đau lòng, thế rồi em đã ôm chặt lấy tôi và khóc nhiều lắm. tôi cũng rơi nước mắt theo em. Em nói rằng không muốn tôi đi. có lẽ lúc ấy em biết mình đã yêu tôi rất nhiều, nhưng vì em đã có người thương rồi nên không thể đồng ý yêu tôi được nữa. Em tự trách mình ích kỷ, không thể đồng ý yêu tôi mà còn muốn có cả tôi bên cạnh nữa. chắc lúc ấy em còn đau hơn tôi rất nhiều.
Em làm tôi lay động, tôi an ủi e rằng sẽ ở lại thời gian nữa, khi em ra trường lấy người đó thì tôi sẽ đi.
Tôi hiểu mình phải đi sớm thôi, nếu còn gần em thì tôi sợ mình sẽ yêu em rất nhiều và em cũng vậy, khi đó thì sẽ càng khổ hơn. đột nhiên trời mưa to, tôi và em trú mưa tại một cửa hàng gần đó, cơn mưa lạnh toát nhưng cũng chẳng đủ làm vơi bớt nỗi buồn trong lòng của cả hai. em ôm tôi và tôi cũng ôm em ở đó đến hết đêm.
Tối hôm sau, một buổi tối có lẽ sẽ không bao giờ quên, em hẹn gặp tôi, nói rằng sẽ yêu tôi rất nhiều. nói rằng tôi có chấp nhận một người tồi như em không, vì em đã chọn tôi, rằng em đã không yêu người đó bằng tôi.
Biết làm sao nữa, một kẻ vốn dĩ cô đơn, bây giờ có một người đã đồng ý yêu tất nhiên là rất vui rồi. Tôi ôm em thật chặt, và nói sẽ không bao giờ buông tay em đâu.
Tình yêu của tôi bắt đầu như vậy, theo thời gian trôi cũng thấm thoát được hơn 4 năm trời. Hai đứa cho nhau những kỷ niệm không bao giờ quên.
Những buổi tối cùng nhau đi dạo, ngắm trăng. nắm tay nhau đến quen cả những con đường nội thành.
Nhưng cuộc đời vẫn không như mình mơ. Cái vết thương tôi bị tai nạn xuất hiện trở lại. những ngày trời mưa, nó đau nhức khiến tôi không ngủ được, đi lại cũng gặp khó khăn. Tôi đã gần như suy sụp hoàn toàn, vì con đường sự nghiệp mới bắt đầu, còn rất nhiều khó khăn, , tôi phải làm sao, làm thế nào để chăm sóc tốt cho em đây.
Tôi đang rơi vào vòng luẩn quẩn thì cuối năm ấy tôi nhận được giấy gọi nhập ngũ. Chẳng hiểu sao tôi lại có thể trúng tuyển chứ. Vậy là tôi chuẩn bị mọi thứ để nhập ngũ. Có lẽ đó cũng là cơ hội để tôi lấy đà cho bước tiến mới, có thể rèn luyện bản thân, có thời gian suy nghĩ và chuẩn bị kế hoạch tốt cho tương lai, chăm sóc thật tốt cho em. Nhưng điều khiến tôi luôn luôn lo lắng là em sẽ phải một mình nơi đây. lo lắng em sẽ ốm đau không ai chăm sóc, không còn ai lắng nghe những câu chuyện ngộ nghĩnh trách móc của em, không có ai dỗ dành động viên, làm chỗ dựa cho em.
Trước ngày em khóc rất nhiều, dù tôi đau lòng lắm nhưng tôi phải cứng rắn để dỗ dành em, động viên em. dù vậy tôi cũng nói với em rằng : nếu em gặp người nào tốt hơn anh, có thể chăm sóc cho em thì em có thế nghĩ đễn việc. . .
em nói lại với tôi rằng: em sẽ chờ anh về. tôi đã rất vui khi em nói như vậy, và suốt hai năm. Dù gặp khó khăn hay khổ thế nào tôi cũng phải vượt lên vì có như vậy sau này tôi mới có thế chăm sóc tốt cho em.
Có lần bị sốt cao, tôi đã cố gắng dậy chạy, rồi vận động cho ra thật nhiều mồ hôi, tôi nghĩ phải cố gắng. phải cố gắng không để ốm được vì ngày mai em lên thăm tôi, tôi được gặp em rồi, nhất định phải khỏi trong hôm nay. Đúng như vậy, dường như ý chí của tôi vượt lên được, ngày hôm sau tôi đã khỏi hẳn. tôi chờ đợi giây phút em lên, dù chỉ gặp nhau mấy tiếng đồng hồ nhưng đó la niềm vui, và ao ước thật lớn của một người lính nới sa trường. biết bao người đã phải gen tỵ với chúng tôi, ngồi bên nhau nắm tay, cười đùa, nhìn nhau thôi, người ta cũng biết tôi và em yêu nhau rất nhiều, có vẻ người ta nhìn tôi và em rất Gato.
Tình yêu ấy đẹp biết bao, nhưng khi tôi hoàn thành nghĩa vụ cũng là ngày tôi đau lòng nhất, tôi cảm thấy kiệt sức. Ngày tôi về, ngày sinh nhật tôi cũng là ngày em nói lời chia tay.
Một cú sốc quá lớn đối với tôi. Những cố gắng của tôi, những kế hoạc vạch ra cho tương lai của em và tôi, mà tôi đã nuôi dưỡng từ lâu cuối cùng cũng tan theo sương khói.
Tôi đã cố gắng tìm gặp em, hỏi em lý do tại sao. . ! thì câu trả lời mà tôi nhận được chỉ là. : không còn yêu anh nữa, và im lặng.
Lúc ấy tôi đã rất hận em, , hận tất cả mọi người, , tôi hận cả cái cuộc đời này. . !
Vậy là cơn ác mộng tôi gặp khi tôi bắt đầu yêu em, mà tôi hay kể với em đã ra. tôi mơ em đã buôn tay tôi đi theo một người khác khi tôi là một người lính. vốn dĩ tôi chỉ cho giấc mơ đó là không có thật.
Tôi đau thế nào chắc em cũng chẳng biết đâu, vì em là mối tình đầu của tôi mà. còn tôi thì chẳng phải người đầu tiên hay cuối cùng của em. Ngày em buông tay tôi, tôi đã bước một mình trên những con đường mà đôi ta đã cùng đi, đến những nơi mà đôi ta đã từng rất hạnh phúc, lang thang dưới những hàng cây dưới trời mưa, tôi như bị điên vậy. Trời mưa cũng không muốn trú nữa, ngồi chết lặng nơi mà tôi với em đã bắt đầu, cho mưa trôi đi giọt nước mắt của kẻ luỵ tình đáng thương, đáng xấu hổ.
Thời gian trôi đi cũng lâu rồi, tôi và em cũng chia tay cũng không phải mới đây. Tôi đã hiểu ra rằng, Em đã tìm được người tốt hơn tôi, một người cho em cuộc sống tốt hơn, vui vẻ hơn. Em từng nói anh hãy hận em, ghét bỏ em. Nhưng tôi không làm được, vì tôi rất yêu em mà. cho đến bây giờ vẫn vậy. Nên tôi chưa thể yêu ai được, bởi nếu bây giờ yêu người khác thì sẽ tổn thương người ấy rất nhiều và cả tôi nữa. Tôi cũng không biết bao giờ có thể quên em. và bao giờ có thể yêu một người khác.
Đời người quá ngắn ngủi, yêu thương còn chưa đủ thì tại sao phải gét bỏ ai đó, mà còn là người mình từng yêu hơn cả bản thân cơ mà.
tôi không phải người có lòng cao cả, mà còn ích kỷ nữa, muốn em là người thuộc về tôi thôi, nhưng tôi đã không được lựa chọn thì điều duy nhất tôi có thể làm là suy nghĩ như vậy để bản thân không giận em, cũng không hận em, càng không thể gét em đâu. vì tôi từng yêu em rất rất nhiều, nên chỉ mong sao những điều tốt nhất đến với em thôi.
Bây giờ tôi chỉ cầu mong cho em sẽ sống thật hạnh phúc, thật vui vẻ. em đã buông tay anh thì hãy yêu người nào thật xứng đáng, sống thật tốt. em nhé.