Nỗi lòng kẻ tha hương
Đi xuất khẩu lao động khổ lắm!
***
Gia đình luôn là chốn bình yên cho mỗi con người, để ta trở về sau những nhọc nhằn bon chen của cuộc sống. Chỉ có khi đi xa ta mới có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của mảnh đất quê hương, sự ấm áp trong vòng tay của cha mẹ.!
Đã gần 2 năm rồi tôi không được gặp mẹ, cũng là 2 năm tôi tạm xa nhà để đến một đất nước khác học tập và làm việc để mong cuộc sống của gia đình sau này ấm no hơn. Tôi còn nhớ như in những giọt nước mắt của mẹ khi tạm biệt tôi ở sân bay và bao điều mẹ dặn dò khi sang nơi đất khách quê người. Mẹ sợ tôi không lo được cho bản thân, sợ tôi không vượt qua được cám dỗ của xã hội.
ĐI xuất khẩu lao động khổ lắm! Bên Nhật Thời người ta coi thời gian là vàng là bạc. Những người lao động chân tay như chúng tôi cũng làm việc không ngừng nghỉ theo guồng quay của đồng tiền. Chưa đi nghe kể một tháng làm được 30~40 triêu một tháng thì háo hức lắm. Sang đây rồi mới thấm kiếm, mới hiểu được kiếm được từng ấy tiền thì phải bỏ ra bao mồ hôi, hại bao nhiêu phần sức khỏe. Công ty tôi ít việc ngày làm hết 8 tiếng ở công ty lại tranh thủ lên tàu điện ngầm, ăn vội cái bánh mì để kịp đến chỗ làm thêm khác. Công việc đó chỉ là rửa bát thuê, lau nhà thuê nhưng tôi vẫn vui vẻ làm vì có việc là tốt lắm rồi. Bởi nghĩ có việc là có tiền, có gắng kiếm để gửi tiền về cho cha mẹ! Còn được ở bên này phải tranh thủ mà làm thôi...
Nhịp sống luôn hối hả, tấp nập là thế nhưng không làm tôi nguôi nỗi nhớ nhà. Khi phố lên đèn mọi người về xum họp bên gia đình tôi lại nhớ mẹ và các em đến trào nước mắt. Nhớ tiếng cười đầm ấm trong mỗi bữa cơm, nhớ những nồi ngô luộc còn nghi ngút khói !. Càng nhớ tôi lại càng thương cha mẹ. Có đi xa mới thấm thía được sự hy sinh ấy! Cả cuộc đời dãi dầm nắng sương, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, làm thuê làm mướn nuôi chúng tôi ăn học. Mái đầu mẹ đã bạc, dáng vẻ hao gầy vì thời gian. Còn cha lưng còng đi, tấm lưng cháy sạm do nắng, những nếp nhăn cũng ngày một nhiều hơn. Biết bao giọt mồ hôi của cha mẹ đã rơi để cho tôi một tuổi thơ bình yên, ấm áp biết nhường nào. Tôi mong được một vé về tuổi thơ để ngồi bên sọt xe đạp mẹ chở ra chợ bán rau, để bám sau đuôi xe bò đủn lúa cho cha những ngày vụ gặt.....
Những lúc gọi điện nói chuyện mẹ luôn nhắc sang bên này phải ăn uống đầy đủ không tiết kiệm quá lại ốm thì khổ. Nhưng tôi biết bố mẹ ở nhà chỉ vài thanh đậu phụ với rau luộc là xong bữa. Cha mẹ đã giấu bao điều lo lắng, buồn đau ở trong lòng để tôi bên này yên tâm làm việc. Càng nhớ tôi lại càng thương cha mẹ, thương cho cả phận mình. Thương những phận người nhỏ bé vì gánh nặng mưu sinh phải tha hương nơi đất khách quê người, cần mẫn làm việc mong ngày trở về quê hương yêu dấu !
Minh Tâm 91