Gửi bài:

Ngọn gió mát lướt qua đời tôi

"Vì anh là gió

Gió cứ mãi đi tìm mây trên trời

Còn em chỉ là con sóng trôi dạt theo bầu trời..."

Chúng ta chưa từng gọi nhau là "anh", "em", vì đơn giản chúng ta chưa từng là gì của nhau. Nhưng cậu đã là ngọn gió hoài niệm trong cuộc đời tôi từ lâu lắm rồi. Tôi và cậu chỉ là bạn, bạn bình thường HÔM NAY nhưng đã là bạn thân trong QUÁ KHỨ. Và tôi cũng đã từng quý cậu nhiều, thích cậu rất nhiều và thương cậu rất rất nhiều. Ngọn gió mát của tôi ạ, cậu có bao giờ biết không?

***

ngon-gio-mat-luot-qua-doi-toi

Một chiều mưa đầu hạ tuổi mười bảy, tôi lại ngẫm về một đoạn đường quá khứ rợp bóng kỉ niệm của mình. Đoạn đường năm năm, cứ như là một giấc mơ chợt thoáng qua vậy. Năm năm, không ngắn, cũng không dài, chỉ đủ cho một người đến bên tôi, quan trọng với tôi và rồi rời xa tôi- như một cơn gió mùa hạ vô tình lướt qua.

Mười hai tuổi, tôi biết cậu-bạn cùng lớp. Cậu ngồi trước tôi một bàn, tổ kế bên. Tôi, một con nhóc, chỉ đơn thuần nhìn cậu với vẻ ngưỡng một chút thôi. Cậu không nổi bật vì vẻ ngoài, nhưng cậu học giỏi, hoạt bát, hay cười nữa. Một năm, cả một năm, tôi chỉ đôi khi lén nhìn cậu từ đằng sau.

Mười ba tuổi, chẳng hiểu xui rủi thế nào, cậu lại ngồi sau lưng tôi. Nhờ "thiên thời địa lợi", tôi không còn phải lén lút nhìn cậu nữa, tôi và cậu thân nhau từng ngày. Cậu đã và sẽ không bao giờ biết được tôi đã bực mình thế nào khi cậu thông minh mà lười học bài như thế nào đâu! Giờ nào kiểm tra, tôi cũng phải đọc bài cho cậu ấy chép, phiền thật. Nhưng bù lại, cậu dạy tôi học toán bằng...những cái cốc đầu đau điếng. Đúng thật là tuyệt chiêu! Nhờ cậu ấy mà cái môn tôi ghét nhất bỗng dưng lại leo lên vị trí dẫn đầu trong các môn tôi "sũng ái". Thực sự, tôi rất biết ơn cậu. Tuổi mười ba của tôi có cậu bên cạnh...à không là sau lưng mới đúng. Chúng tôi vô tư vì chúng tôi là những đứa nhóc con. Ngày xưa đó, chắc bây giờ cậu đã quên rồi. Lúc hai đứa xì xào trong giờ kiểm tra, lúc tôi la oai oái vì những cái cốc đầu của cậu, lúc hai đứa áp tai nhau vào cùng một cái tai nghe cũ rích vì bài "That is love", hay lúc hai đứa ngồi bên cửa sổ ngắm cơn mưa mùa hạ bất chợt và cả lời hứa trẻ con năm nào "Tao sẽ làm bạn với mày suốt đời" nữa. Có lẽ, cậu đã quên hết rồi. Thích cậu, tôi đã từng, vì lời hứa đó, vì cậu quan tâm tôi hay vì cậu đã dạy tôi học...Có lẽ vì tất cả, tôi thích cậu, rất rất nhiều. Nói nhỏ nhé, có một bí mật nho nhỏ, từ ngày đầu tiên biết cậu ấy, tôi đã rất thích tên cậu. Ừ thì, tên cậu, bình thường thôi! Thanh Phong. "Thanh" theo tôi, là sạch, là mát, nói chung là những gì tinh khiết nhất, làm người ta dễ chịu, vậy thôi. Còn "Phong", tiếng Hán là gió. Gom lại, tên cậu là "gió mát". Chẳng hiểu sao tôi thích ý nghĩa ấy lắm nhưng tôi chưa từng nói với ai, cậu thì lại càng không thể, cái "ông thầy khó tính". Nói tóm lại, tuổi mười ba của tôi, có cậu, Thanh Phong-ngọn gió mát.

Mười bốn, tôi và cậu, lớp tám. Nhưng chúng tôi không còn gần nhau nữa, cậu vẫn sau lưng tôi, nhưng là bàn cuối của dãy kế bên. Tôi thật có lỗi với cậu. Ngày ấy, tôi đã quên đi cậu đã lôi tôi ra khỏi cái thế giới nhạt nhẽo, vô tư của mình, quên cậu đã cho tôi tất cả, kiến thức, ước mơ và cả sự cố gắng như thế nào, chỉ vì tôi thích cậu bạn ngồi sau tôi lúc đó. Hầu hết, bạn bè tôi ít ai thích người như cậu, có lẽ vì cậu hơi lạnh lùng hoặc có thể chỉ vì cậu ấy học giỏi. Cậu bạn tôi thích- Duy và cả đứa kế bên tôi, kế bên Duy cũng không ngoại lệ, tôi bị bao vây bởi những phần tử "không thích cậu". Tụi bạn quanh tôi không thích tôi chơi với cậu ấy, chỉ bài cho cậu lại càng không. Có những giờ kiểm tra, tôi nghe cậu ấy gọi, tôi quay mặt lại, nhưng bắt gặp ánh mắt tỏ rất rất rõ vẻ không không thích của Duy và đằng kia là ánh mắt chờ mong của cậu, tôi khó xử lắm nhưng cuối cùng...tôi đã chọn cách quay lên. Tôi biết cậu ấy đã rất buồn và có lẽ là giận nữa, nhưng tôi vì Duy đã làm lơ cậu ấy thật sự. Những khi cậu ấy mượn vở của tôi, rõ ràng là cậu mượn trước nhưng tôi cố ý để lại cho Duy mượn mà nói dối cậu là Duy hỏi mượn trước rồi. Nhiều lần như vậy, tôi bỏ mặc cậu ấy, chỉ vì Duy, chỉ vì tôi thích Duy. Tôi không nhớ được ánh mắt cậu những lúc đó, nhưng chắc rằng, cậu đã rất buồn. Tôi thật tệ phải không? Đến cuối năm ấy, tôi mới nhận ra, Duy không hề thích tôi, thậm chí là chỉ lợi dụng tôi. Ngày cuối năm, ngồi một mình, tôi tức tên ấy lắm, lại giận mình ngốc nữa, tôi buồn như sắp khóc đến nơi thì...cậu ấy đến trước mặt tôi, cậu kéo tôi xuống góc lớp, chỗ cậu. Lại nói, lại cười, cậu đã làm tôi vui lắm lắm. Cậu không giận tôi, cậu không ghét tôi, sau tất cả? Thật sự, cậu là ngọn gió mát đã luôn ở sau tôi, cậu ấy bao dung, vẫn chịu cho tôi một tình bạn dù tôi đã tệ bạc với cậu. Mùa hè năm ấy, mùa hè đẹp nhất của tôi. Tôi đã cùng cậu rong ruổi trên chiếc xe đạp sau những giờ học nghề, đến nhà cô giáo chơi, về nhà cậu chèo xuồng thỏa thích hay chỉ là rảnh rỗi cùng nhau đi một vòng thật lắc léo rồi mới về nhà giữa cái nắng hè oi ả. Những điều ấy, chắc chỉ mình tôi nhớ. Vì cậu ấy vô tư và hồn nhiên lắm cơ, bởi vậy, tôi yêu nụ cười của cậu.

Mười lăm tuổi, năm cuối cấp, cậu vẫn sau lưng tôi. Tôi và cậu đã là bạn thân của nhau. Cậu ấy quan tâm tôi nhiều lắm. Đó là quãng đường đẹp nhất trong tình bạn của chúng tôi. Nhưng, từ lâu, tôi đã không còn xem cậu ấy là bạn thân nữa, tôi thương cậu. Tôi muốn được "lẽo đẽo" theo cậu mỗi ngày, được nhìn gót chân cậu bước đi, muốn được lặng lẽ nhìn cậu. Tôi thích đi sau lưng cậu những khi tan trường, được cùng cậu đến hiệu sách cũ thân thuộc, được nghe cùng bài hát, xem cùng một bộ phim với cậu. Tôi nhớ những đêm, tôi thức nắn nót từng chữ chép bài cho cậu ấy, những đêm cậu vì chấm bài cho tôi mà bị muỗi đốt rồi cả những buổi sớm tôi nhắn tin cho cậu "Thi tốt nhé". Tôi thấy thương làm sao đôi mắt mệt nhoài, gương mặt hốc hác những đêm cậu thức ôn bài, dáng hình bé nhỏ của cậu trong đoàn học sinh giỏi cấp Quốc gia. Và hơn tất cả, hơn những kỉ niệm kể mãi không hết của chúng tôi, tôi yêu nụ cười, yêu đôi mắt tinh nghịch của cậu. Năm cuối cấp tôi biết, tôi sắp phải xa cậu, nhưng tôi tin tình bạn của chúng tôi sẽ luôn vững bền. Ngày cầm trên tay phiếu đăng ký tuyển sinh, tôi vẫn ngây ngô, tin những gì mình đã làm sẽ giữ được cậu ở lại bên tôi. Nhưng, cậu đã quên lời hứa buổi tan trường hôm nào, rằng cậu sẽ thi vào chung trường với tôi, sẽ học chung với tôi... cậu đã chọn ngôi trường danh giá ở tận thành phố xa xôi. Tôi chỉ cười thầm biết mình ngốc nghếch, chứ chẳng buồn, chẳng giận, tôi chỉ lo cho cậu. Chúng tôi cùng nhau cố gắng, động viên nhau thật nhiều và rồi cậu đã đậu vào ngôi trường ấy, còn tôi, nơi tôi là ngôi trường nhỏ bé ở tỉnh nhà. Ngày cậu gọi điện thoại cho tôi, báo tin mừng ấy, tôi biết cậu đã rất vui, vì tiếng cười cậu khúc khích bên tai tôi, vì cậu nói mãi không thôi. Còn tôi, chỉ thấy mình xót xa, nhưng vẫn mừng cho cậu. Tuổi mười lăm của tôi đã đi qua trong niềm vui ngây thơ của cậu.

Mười sáu, thế giới mới của tôi và cậu. Tình bạn của chúng tôi là những cuộc gọi dài với biết bao niềm vui mới mẻ trong thế giới của cậu ấy. Cậu quan tâm tôi nhiều lắm, cậu lo cho tương lai tôi, bao lần tôi một mình khóc khi cậu quan tâm tôi những điều mà thực sự chưa từng có ai nghĩ cho tôi. Cậu ấy thật sự rất hiểu tôi. Nhưng... cậu sẽ ở bên tôi được bao lâu, khi quanh cậu đã có bao thiên thần vui vẻ xinh đẹp, tôi sợ cậu sẽ bỏ rơi tôi, tôi sợ "Out of sight, out of mind". Tôi cố níu giữ, kéo dài tình bạn của tôi và cậu bằng những cuộc gọi tôi gọi cho cậu mỗi cuối tuần chỉ để nói về một thứ gì đó vẩn vơ không đâu vào đâu. Những cuộc gọi chỉ có giọng tôi, giọng cậu và cả những tiếng cười nữa, đã từng vui vẻ lắm. Cứ như thế, một tháng, hai tháng, ba tháng...rồi...ngày ấy, ngày tôi sợ nhất cũng đã đến khi tôi đột nhiên không thể liện lạc với cậu, điện thoại, facebook, thậm chí là email, tôi không còn cách nào. Buồn, nhớ, rồi khóc một mình nhưng tôi vẫn chờ cậu. Tôi đâu hay, ngày cậu về, cũng là ngày giấc mơ của tôi chợt tan biến. Cậu về, nhưng cậu đâu ngó ngàng gì đến con bé đứng xớ rớ ở cổng ngôi trường cấp hai nữa, vì quanh cậu đã có bao người bạn mới, xinh đẹp, dễ thương lại còn sang trọng, giỏi giang nữa. Tôi đau đớn nhìn lại mình, quê mùa, xấu xí có gì đáng cho cậu để ý đâu. Đằng kia, là hào quang rực rỡ, là nơi dành cho cậu, dành cho những bậc thiên tài, những người sang trọng, cậu thực sự cậu thuộc về nơi ấy. Phút giây đó, niềm tin trong tôi đã lịm tắt nhưng tình cảm dành cho cậu, tôi không thể nào buông bỏ được. Tôi chỉ giận vì mình quá tầm thường, quá nhỏ bé, vì sau tất cả tôi vẫn để mất cậu. Danh dự, lòng tự trọng, quyền được giận dỗi, tôi dã vứt bỏ tất cả chỉ vì tình bạn ấy, nhưng cậu ấy vẫn bỏ tôi một mình. Tôi đã sai điều gì? Mười sáu, cái tuổi đáng lẽ để mơ mộng nhiều điều thật đẹp đẽ thì tôi lại điên cuồng lao vào học hành để mau quên cậu, để câu hỏi ấy thôi day dứt tôi. Tôi tập quên cậu. Nhưng một năm qua đi, tôi vẫn tồn tại với những niềm tin vụn vỡ và vẫn chưa bao giờ thôi tự dằn vặt mình. Tôi vẫn nhớ cậu.

Mười bảy. Đã qua rồi những ngày yêu thương sóng gió, trong tôi chỉ còn lại một nỗi nhớ êm đềm, tĩnh lặng. Chiều nay, mưa, một mình tôi lại góp nhặt lại những mảnh vỡ kí ức thuở nào. Mưa vẫn rơi mỗi mùa hạ về, nhưng tìm được đâu, cơn mưa ngày xưa, nơi có hai đứa trẻ vô tư và lời hứa thơ dại "Tao sẽ làm bạn với mày suốt đời". Tình bạn có đẹp, có sâu đậm đến mấy, thì cũng đã xa rồi. Ừ thì, tôi đơn phương cậu, một mình tôi thôi. Tôi biết cậu ấy sẽ chẳng về nữa, tình cảm xưa, tôi dành cậu, cậu đã quên lâu rồi. Nhưng tôi chưa bao giờ hối hận về ngày xưa, nơi của một miền kí ức mà vui có, hạnh phúc có, đau đớn cũng thật nhiều đó, vì đơn giản...nơi đó có cậu. Dù biết cậu vô tình, cậu đã bỏ rơi tôi, bỏ rơi tình bạn nặng ân tình ngày xưa, nhưng tôi vẫn trân trọng những điều tuyệt vời cậu đã mang đến cho tôi trong quá khứ. Năm năm, vui, buồn, xót xa, đau đớn chẳng là gì, vì tôi đã được sống hết mình với những điều con tim muốn nói, rằng nó thích cậu, nó muốn vì cậu. Bốn năm để nhìn, để yêu thương, để quan tâm, để "lẽo đẽo" bước sau cậu và một năm để đau vì cậu, tôi trân trọng tất cả những thứ thuộc về tình bạn ấy- một tình bạn rất rất đẹp.

Được quen biết, được bên cạnh hay chỉ đơn giản như hôm nay, được nghĩ về cậu cũng là một may mắn trong cuộc đời tôi. Tôi sẽ mãi không quên cậu, mãi trân trọng tình bạn này dù cậu có mãi mãi xa tôi đi nữa, vì...đã từng, tình bạn của chúng tôi đã từng rất đẹp.

"Cám ơn cậu đã đến bên tôi! Tạm biệt, mối tình đầu-cơn gió của đời tôi, Thanh Phong.

Mong cậu sẽ luôn hạnh phúc trên con đường cậu đã chọn."

Ngày đăng: 18/07/2017
Người đăng: Lèo Trần
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Lùi lại một bước
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage