Gửi bài:

Đừng yêu một người vô tâm giống như tôi

Sáng nay tình cờ nhìn thấy em trên đường, đó cũng là lần đầu tôi nhìn thấy em, từ sau cái ngày mà chúng tôi chia tay nhau. Phải nói rằng, em đã thay đổi rất nhiều, đã xinh đẹp hơn so với khoảng thời gian khi còn bên cạnh tôi! Nhìn em như thế tôi cảm thấy hối tiếc và chạnh lòng...

***

dung-yeu-mot-nguoi-vo-tam-giong-nhu-toi

Ngày đó chúng tôi biết nhau qua mạng xã hội, một phần do nhà em ở gần nơi tôi đang làm việc, hai đứa bắt đầu nhắn tin, rồi gặp gỡ, những buổi tối hẹn hò.... Và cứ thế, chúng tôi yêu nhau, nói là yêu nhau, chứ thật ra tôi chưa bao giờ nói với em rằng "tôi yêu em". Ngay từ khi mới biết nhau, tôi cũng biết em chỉ phụ giúp gia đình buôn bán, khoảng thời gian rãnh em vẫn hay viết, từ truyện ngắn, tản văn, thơ tình... Em viết hay lắm, và tôi cũng biết em có một trang blog để đăng những bài viết của mình, nhưng lúc đó tôi không quan tâm mấy, tôi đã nói với em rằng " lương của anh hiện tại có thể lo cho em một cuộc sống tốt, anh không cần em phải ra ngoài đi làm vất vả".

Yêu tôi, em lo lắng cho tôi rất nhiều, biết tôi không có em mua cả găng tay, cả áo khoác ngoài cho tôi vì em biết tôi bận không mua được, em tìm mua giúp tôi những món hải sản thật ngon để tôi có thể mang về nhà làm quà cho ba mẹ, vì tôi không biết chọn như thế nào. Nếu cả hai ra ngoài ăn, em sẽ hỏi tôi thích ăn gì rồi cả hai cùng ăn món mà tôi chọn, còn tôi thì chưa bao giờ hỏi em như thế. Cũng chưa bao giờ mua tặng em cái gì, dù là ngày lễ. Một phần em cũng không đòi hỏi nên tôi cũng thôi.

Thậm chí có lần tôi quên cả ngày sinh nhật của em, rồi tôi biện minh rằng năm đầu yêu nhau nên tôi không nhớ, tôi cứ hứa mãi, rồi thì cũng cho qua, tôi biết em buồn, nhưng tính em, giận thì giận nhưng chóng qua, tôi biết chỉ cần nhìn thấy tôi, mọi hờn giận trong em biến mất. Khi tôi buồn hay giận, em vẫn viết những bài thơ gửi cho tôi làm lành, bình thường tính em hài hước, nhiều lúc em giống y chang một đứa trẻ, cứ hay nhăn mặt làm trò cho tôi vui.

Em cứ dịu dàng với tôi như những ngày đầu yêu nhau, rồi vòng quay của công việc, của những ngày thi trong công ty, những bữa tiệc, những lần cafe với bạn bè cuốn tôi xa em, tôi chìm vào những sắp tài liệu, có những ngày những tuần tôi im lặng trước em, im lặng trước những tin nhắn hay cuộc gọi từ em mà lí do tôi đưa ra là bận học. Qua những dòng tin nhắn em gửi tôi, tôi biết em buồn, em nhớ tôi, em chỉ cần tôi cho em biết rằng, tôi vẫn còn ở đây, vẫn bên cạnh em, thay vì im lặng! Nhưng em không dám trách, vì em sợ tôi giận, sợ hai đứa cãi nhau, sợ tôi không tập trung học được... Nói cho cùng là vì tôi, mà tôi chưa lần nào vì em cả.

Bình thường một tuần chúng tôi gặp nhau 2 lần, cùng ăn uống rồi đi dạo, cũng vì tôi bận mà ít gặp nhau hơn, không vì thế mà em ngừng yêu tôi, em vẫn nhắn tin chào buổi sáng, vẫn nhắc tôi ăn uống, vẫn sợ tôi ướt mưa khi ra ngoài, em là thế, lúc nào cũng quan tâm tôi. Vẫn yêu tôi nhiều như thế.

Tôi nhớ có một lần, chắc là em buồn, khi tôi bỏ rơi em trong sự im lặng gần 1 tháng vì bận thi, em nói rằng " chẳng lẽ nào anh không thể dành 1 phút 1 giây để nhắn 1 tin cho em, em chỉ muốn biết anh vẫn đang có mặt trong cuộc sống của mình mà thôi!". Rồi tôi xin lỗi, tôi hứa hẹn các kiểu, rằng tôi sẽ quan tâm em nhiều hơn, nhưng mọi thứ vẫn như cũ. Tôi lại khiến em buồn!

Tôi bắt đầu muốn em thay đổi, tôi không thích những bài thơ em viết, tôi cho đó là tẻ nhạt dù trước đó tôi đã rất thích, tôi muốn em ngừng viết tôi bảo đó là một công việc vô bổ, sống ảo, phí thời gian, thay vào đó là tìm một công việc thực tế có nhiều tiền hơn hay thậm chí tôi gọi em là kẻ ăn bám ba mẹ, tôi muốn em cắt tóc ngắn đi thay vì mái tóc dài tận vạt áo như hiện tại dù trước kia lần nào gặp nhau tôi cũng ngồi vuốt ve mái tóc dài ấy rồi khen đẹp... Tôi cứ nói, tôi muốn em thế này, tôi muốn em thế kia, còn em thì chưa bao giờ đòi hỏi ở tôi điều gì, vì em bảo "yêu là chấp nhận hết tất cả mọi thứ, dù người đó có tồi tệ như thế nào". Và tôi biết vì yêu tôi em đã chịu đựng, còn tôi, tôi biết em yêu tôi nhiều nên chẳng bao giờ tôi trân trọng em, trong thâm tâm tôi nghĩ em sẽ không sống được nếu thiếu tôi. Và sẽ chẳng bao giờ em rời bỏ tôi.

Tôi bắt đầu lớn tiếng với em bất kì lúc nào tôi cảm thấy không vừa ý, trái lại với tôi, em chỉ cười hay im lặng mà không dám nói gì, đỉnh điểm là một lần đang ngồi ăn trong quán, tôi nói về những dự định tương lai, về người mà tôi sẽ cưới làm vợ, về những đứa con, nhưng tôi nhớ lúc đó tôi không hề nhắc đến tên em. Sau lần đó về nhà, em bắt đầu im lặng với tôi, có lẽ em thất vọng lắm, rồi tôi lấy làm khó chịu khi em bỗng dưng im lặng, tôi nói, nếu em chán tôi rồi thì mình chia tay, em vẫn im lặng.

Sau vài tháng thì tôi thi xong, tôi chủ động làm hòa, dĩ nhiên tôi biết thừa em còn yêu nên sẽ quay lại với tôi ngay. Em lại cư xử với tôi dịu dàng như trước, nhưng bản tính vô tâm của tôi thì như cũ, rồi chúng tôi lại chia tay, tôi xin lỗi và nói rằng tình yêu tôi dành cho em chưa đủ lớn, tôi mong em sẽ tìm được một người khác tốt hơn thay tôi chăm sóc em, điều quan trọng là tôi không muốn làm em buồn thêm nữa...Tôi nghĩ em sẽ nếu kéo, nhưng không, có lẽ mọi thứ trong em đã quá sức chịu đựng. Nến em đồng ý.

Từ lúc đó chúng tôi cắt đứt liên lạc với nhau, tôi vẫn tò mò muốn biết sau khi xa tôi em sống như thế nào, nên thỉnh thoảng ghé facebook của em, nhưng em đóng hết tài khoản facebook, em xóa Zalo, thay cả số máy. Tôi tìm đọc những bài viết trên blog của em, những bài viết trong khoảng thời gian yêu tôi, tôi lặng người đi, từng câu, từng chữ em viết như cứa vào tim tôi, hóa ra, bên trong cái sự im lặng kia, là một cõi lòng đã vỡ, vì yêu tôi, em đã chấp nhận mọi thứ, chưa bao giờ em đòi hỏi ở tôi điều gì, vậy mà tôi thật ích kỉ.

Tôi dò hỏi vài người bạn quen, họ nói với tôi rằng, giờ đây em sống rất tốt, nhờ vào khả năng viết lách của mình, em kiếm được khá nhiều tiền khi kí hợp đồng với vài công ty quảng cáo, em cũng đã có người yêu, anh ta rất thương em và cả hai sắp kết hôn. Nhìn vào hình ảnh của em bây giờ, khác hẳn với khoảng thời gian khi còn yêu tôi, em đã đẹp hơn, em cười nụ cười của hạnh phúc, tôi càng cảm thấy xót xa. Lòng tôi cảm thấy hờn ghen, tôi hối hận vì mình đã không biết trân trọng em. Tôi thật tồi tệ có phải không?

Đầy Lương

Ngày đăng: 26/07/2017
Người đăng: Đầy Lương
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
Sam Sam đến đây ăn nè
 

Trong mỗi câu chuyện về cô bé lọ lem thời hiện đại đều cần có một vị CEO

" ...Con hổ nhè con thỏ trắng từ trong mồm ra, nói rất đắc chí: ” Thì ra cậu thích tớ.” Con thỏ trắng ngạc nhiên nói: “Làm sao mà cậu biết?”

Con hổ đắc chí vung vẩy cái đuôi: ” Bởi vì tớ vừa mới ăn cậu vào trong tim rồi.” 

Cái con hổ này chẳng có tí văn hoá nào, con thỏ trắng khinh khỉnh nhìn nó. Đồ ăn nuốt vào thì đi xuống dạ dày chứ, không phải là vào tim. =))

[Sam Sam]

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage