Gửi bài:

Răng Sư tử

Tôi thương cậu, thương người con trai đã từng làm tôi đau khổ không ít lần; thương cậu, tôi thương chàng trai 18 của một thanh xuân không trọn vẹn.

***

rang-su-tu

Tôi vẫn còn nhớ câu chuyện năm ấy cậu kể:

"Xưa kia, Răng Sư Tử nằm đủng đỉnh trên đồng cỏ dại, ôm ấp những canhs hoa vàng như nắng của mình. Người mà chàng yêu lại chính là đóa Bồ Công Anh đang nở rộ trong vòng tay của mình. Rồi một ngày, người con trai tên Gió xuất hiện. Gió ập tới khiến Bồ Công Anh choáng ngợp trước vẻ phong lưu và bất cần của hắn. Nàng yêu Gió, trong sáng và trọn vẹn. Gió cứ afo9 ạt thổi qua, Bồ Công Anh cố níu giữ hắn bằng thân hình mảnh dẻ của mình, nàng vươn mình ra đi theo Gió. Răng Sư tử hoàn toàn tuyệt vọng khi không thể níu kéo Bồ Công Anh được nữa. những cánh Bồ Công Anh xinh đẹp và mềm mại đã tự tách ra khỏi nhụy hoa bay theo Gió mất rồi. Sau này, Gió từ miền xa thổi tới, Răng Sư Tử thì thầm hỏi:" Bồ Công Anh đã được Gió mang tới nơi nào?Ở nơi đó, cô áy có sông tốt không?" .Gió im lặng. Gió không thể mang Bồ Công Anh đi nữa. cô gái ấy rơi xuống trên những cuộc hành trình, vùi mình vào trong đất để rồi lại hồi sinh thành những đứa con và đặt tên chúng là Răng Sư Tử... "

Câu chuyện năm ấy đơn giản và chân thành. Con người cậu lúc bấy giờ cũng vậy. Tôi vẫn luôn thắc mắc về ánh mắt cậu, ánh mắt mơ hồ chứa đựng cả một lòng mong chờ thấp thỏm. Tôi thương cậu, thương người con trai đã từng làm tôi đau khổ không ít lần; thương cậu, tôi thương chàng trai 18 của một thanh xuân không trọn vẹn. Tôi nhớ về ngày hôm ấy, nhớ về khoảnh khắc cậu nói, Mình là Răng Sư Tử đấy Din ạ!, cậu bật cười, trái tim tôi bỗng run bần bật, tôi tự hỏi, Giữa tôi và cậu, liệu ai mới là Răng Sư Tử chứ?.

Tôi rất nhớ chúng ta của năm đó, hối hả chạy tới lớp khi nghe tiếng chuông báo, ngủ gà ngủ gật trong tiết học nhàm chán nào đó, hò hét ầm ĩ khi thầy chủ nhiệm thông báo nghỉ đột xuất, hay phải thức ôn thi tới sáng chỉ vì trước đó không học bài.... Chúng ta của năm ấy đều chẳng có gì, chỉ có thời gian vừa dài vừa rộng.

Bây giờ, tất cả đều đã khác. Ai cũng nói tôi thay đổi rồi, nhưng nào được mấy ai hỏi tại sao đâu. Thế rồi, có một ngày, tôi phát hiện tôi không thể cứ trẻ con như ngày xưa, mà cậu, cũng chẳng thể hồn nhiên như ngày còn bé, đó là lúc, thời gian mang chúng ta lặng lẽ trưởng thành....

Bạn cùng bàn! Lâu không gặp. Cậu vẫn ổn chứ?

Có đôi khi tôi nghĩ, nếu có thể gặp cậu vào lúc đã trưởng thành hoặc sắp kết hôn thì tốt biết mấy. Thế nhưng duyên số lại khiến chúng ta gặp nhau vào những năm mười mấy tuổi. Giữa quãng lưng chừng của tuổi trẻ ấy, tôi có thể trở thành người cậu thích, nhưng lại không thể là người cùng cậu đi đến hết những năm tháng sau này của đời người. Cậu biết chứ, đó là cảm giác vô dụng. Lời ước hẹn những năm 17, 18 ấy chẳng hề nông cạn qua quýt, chỉ là chúng ta không đủ sức để thực hiện. Những năm tháng ấy, quá khứ không nhiều dấu ấn, tương lai phía trước mịt mờ, vậy mà lại khiến tôi cả đời hoài niệm.

Bạn cùng bàn, cậu biết không, bây giờ mọi thứ đối với tôi đều rất khó khăn. Nó không còn được như việc ngày nào chúng ta ngồi trên lớp, gặp phải một bài toán khó, chỉ cần quay sang, cậu liền lấy giấy bút, giảng thật tỉ mỉ cho tôi; cũng chẳng giống được như việc tôi bị hỏng xe giữa đường và cậu tình cờ đi tới tay lấm lem sửa chiếc xích xe đạp cho tôi;... Đôi lúc cuộc sống bon chen khiến tôi nghẹt thở, tôi chỉ muốn được như ngày ấy, cậu cốc đầu tôi, chỉ nhẹ nhàng bảo, Nếu cậu không chăm chỉ học bài tớ sẽ không ngồi cùng bàn với cậu nữa. Một câu nói như một ngọn lửa nhen nhóm trong lòng cô bé ngốc nghếch năm nào. Và tôi của thời điểm hiện tại, tôi của tuổi 23 chỉ ước,

Ước gì mọi chuyện có thể quay lại từ đầu. Bắt đầu như:" Chào cậu, cho mình làm quen nhé..."

Năm đó bừng bừng khí thế ước hẹn đủ điều

Năm đó chẳng sợ troi, chẳng sợ đất, chỉ sợ rớt đại học,

năm đó bạn bè một câu chửi hai câu mắng, giờ gặp mặt làm thinh

Năm đó, chúng ta của năm đó, đâu rồi?

Chàng trai tôi từng gặp những năm 17, 18 đâu rồi? Cô gái cậu từng gặp những năm 17, 18 đâu rồi? Tôi vẫn tồn tại, và cậu cũng vẫn luôn ở đó, chỉ là ánh mắt cậu vẫn luôn không hướng về phía tôi. Chính vì vậy mà chúng ta thất lạc nhau suốt nhiều năm sau này.

Bạn cùng bàn! Đến tận bây giờ tôi vẫn luôn tự hỏi bản thân rất nhiều lần rồi, rốt cuộc tại sao ngày ấy tôi lại thích cậu nhiều đến vậy. Tôi suy nghĩ rất lâu cuối cùng cũng nghĩ ra được rồi. Thích là thích, với cậu tôi chẳng cần lý do!

Thanh Xuân là phần mở màn không ngại ngùng, có những lúc biến thành trò cười, có những khi liều mình diễn cho tròn vai, mặc sức vui mới được coi là trưởng thành !

Tôi từng kể cùng cậu về những ước mơ ngày nhỏ, những ước mơ khờ dại ngô nghê, cứ tưởng rằng lớn lên chỉ cần quyết tâm là có thể thực hiện. Nhưng đâu biết, quá nhiều thất bại và nản lòng cứ vùi dập những ước mơ cỏn con ngày nào khiến tôi chẳng còn chút tự tin để vực dậy. Cậu thấy đấy, những ước mơ trẻ con giờ cũng bay theo sự trưởng thành, giống đóa Bồ Công Anh ngày ấy.

Chẳng biết đến bao giờ chúng ta mới có thể gặp lại được nhau. Chúng ta có thể được gọi là thân thiết không khi tôi nói nhớ cậu? Những tháng ngày đã trôi qua, bao giờ mới kéo quay trở về được. Giống như khi cậu sinh ra sẽ chẳng bao giờ ngăn lại được sự trưởng thành nữa. Thời gian chính là như vậy. Dù đáng sợ đến mấy cũng khiến người ta phải trân trọng hết mực.

Và, bạn cùng bàn, cho đến bao giờ cậu mới nhận ra được tình cảm của cô Răng Sư Tử này chứ? Tôi cũng chẳng biết nữa, mà cậu cũng vậy. Chúng ta cứ mặc sức vui, mặc sức lớn, nỗi đau ấy để mình tôi gánh vác cũng đâu có sao chứ. Cậu thì nhất định không được đau khổ, đó là những gì tôi còn có thể làm được cho cậu, vì một tình yêu nho nhỏ. Bố tôi nói, chai rượu chôn dưới đất lâu nhất là chai rượu ngon nhất. Vậy tình cảm không nói ra có phải là thứ tình cảm đẹp nhất không?

Bạn cùng bàn, hãy cứ để tôi gọi cậu như vậy, để tôi còn có một vài sự liên quan đến cậu. Sống tốt nhé, chàng trai mang mùi của gió.

Tôi không sợ mất đi thành tích huy hoàng

Chỉ sợ kỷ niệm quá ngắn ngủi mà tiết núi lại quá dài

Để khi nhớ mắt lại ướt nhòe

Con đường lưu lạc vẫn có sự quật cường nho nhỏ

Thật may còn có cậu giúp tôi

Thật may còn có cậu cổ vũ

Có lỡ sai còn có cậu tha thứ.

Ngày đăng: 31/08/2017
Người đăng: Nguyễn Kiều Anh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Hamel
 

Ngay cả khi cô chết, tội lỗi của cô cũng chẳng thể mất đi. Vì vậy, hãy sống để bù đắp lại những lỗi lầm đó

Oboe [The violinist of Hameln]

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage