Đơn phương
Tôi nhắn tin hỏi Duy,Khi yêu cảm giác sẽ thế nào?
Duy giống như luôn ở đó, chỉ cần tôi nhắn tin đến sẽ lập tức nhận được câu trả lời.
- Đôi khi anh cảm thấy tình yêu của mình thật mãnh liệt. Đó là lúc được ở bên cô ấy. Nhưng nhiều hơn thế, anh lại thấy nó thật mỏng manh, giống như nếu anh hết kiên nhẫn là nó sẽ trôi đi mất ấy. Đó là lúc anh thấy cô ấy vui vẻ bên một người con trai khác. Lạ thật đấy, tình yêu như sương lại như khói.
- Tình yêu của anh tên gì?
- Đơn phương!
Như sương lại như khói...
***
Hè đến, trong khi người ta dành hết thời gian để đi mua sắm, đi biển, đi tập tụ bạn bè,... thì tôi lại chọn một mình đến một vùng đất thật xa lạ, nơi mà chẳng ai biết tôi là người thế nào, cũng chẳng ai muốn đo đếm nỗi buồn của tôi như ngày còn ở thành phố. Nơi tôi đang đứng là một ngọn đồi nhỏ, chẳng có người, cũng chẳng có ngôi nhà nào, chỉ có mình tôi đứng giữa chốn không người, nơi mà bọn con gái sợ phải đến một mình. Có sao đâu chứ? Vì đôi lúc bạn cũng phải buồn mà. Tôi cảm thấy thật tự do, thật thoải mái khi có thể tự biến tấu lại nỗi buồn trong lòng mình, chứ không phải bày ra một vài giọt nước mắt cho ai kia thương hại. Duy nói đúng, đơn phương giống như sương lại như khói...Vài giây yên lặng đến nao lòng, vậy mà lại gợi lên một vài sợi buồn trong con mắt của cô gái trẻ tuổi vừa 20. Thế là, ngửa mặt, đưa tay che bớt ánh vàng chói, lại bật cười, trong đầu đã lại hiện lên hình ảnh Duy từ lúc nào. Đúng là lạ thật đấy!
Hôm nay em đã lại nhớ anh đến hơn cả tỉ lần Duy ạ. Nếu như em biết đếm?!
Trời về chiều, mây lãng đãng trôi, ánh hoàng hôn rực rỡ khuất sau đám cây vươn cao sau rặng núi. Lại là cái màu hồng buồn chết tiệt này. Thế mà Duy lại từng khen nó đẹp. Nhìn đi nhìn lại vẫn thấy nó chẳng đẹp bằng ánh bình minh mà mình thích. Duy và tôi, hai con người chẳng có lấy một điểm chung.
Tôi đeo headphone, điện thoại báo sắp hết pin. Kệ! Tôi vẫn cố tình nghe thêm một vài bản nhạc lúc tranh thủ xuống núi cho kịp giờ, không phải vì sợ bóng tối, chỉ là tôi không muốn gợi cho mình vài sự đáng thương không nên có thôi.
Anh hoặc em có lẽ nên dứt khoát
Mình không nên làm tổn thương thêm nhau đâu
Không nên một lần nữa chạm vào những nỗi đau
Hãy cứ để màn đêm trôi qua nhanh như vậy
Để cho bóng tối đi ngang qua nơi này
Dù chỉ còn nghe thấy nhau qua từng nhịp thở
Dù chỉ còn hiểu nhau ngang qua từng nỗi nhớ
Chạm vào nhau tận sâu, tan vào trong hư vô
Dù chỉ để biết rằng dẫu có cố gắng
Hàn gắn lại những gì đã đổ vỡ
Và dẫu có đi lại qua những lỗi lầm đó
Thì đoạn kết vẫn sẽ chỉ dang dở
Một câu chuyện buồn với 1 kết thúc mở. . .
- Em sắp trở về với bình minh của em rồi, Duy ạ.
- Em đang ở đâu?
Tôi rất muốn trả lời, rất muốn nhắn lại cho anh, muốn nói với anh, tôi rất nhớ anh, muốn ôm lấy anh, muốn được anh cõng, muốn được anh xoa trán hỏi, Có đau lắm không, nếu sợ quá thì nắm lấy tay anh đây này. Nhưng lại không thể, bài hát đang dang dở, tiếng nhạc sập tắt trong tai. Hết pin. Đúng là hết pin thật. Thế là Duy lại không biết tôi đang ở đây. Anh cũng sẽ chẳng biết tôi đang sợ thế nào. Như vậy có phải là tôi lại đang rất đáng thương đúng không? Cứ tưởng bản thân mạnh mẽ lắm chứ. Tôi không đáng tin như vậy, bảo sao Duy lại không thích tôi. Anh lúc nào cũng bảo, tôi như đứa em gái nhỏ anh cần phải chăm sóc 24/24 vậy. Không. Duy! Bây giờ em nói thật nhé. em không muốn làm em gái anh. Em muốn được nhận tình cảm từ anh, thứ tình cảm mà chỉ khi yêu nhau người ta mới dành cho nhau thôi kìa. Đúng rồi. Là tình yêu!
Trời tối dần. Trong phim, thường thì nữ chính sẽ bị đau chân, trời tối và nàng rất sợ hãi, thế rồi nam chính sẽ lập tức xuất hiện trong những thước phim đắt ấy. Tôi cứ tưởng vậy, nhưng lại không phải. Chân tôi chẳng đau, chỉ có trời là mau tối thật. Mà tôi lại chỉ là nữ chính trong cuộc đời mình, cũng chẳng thể nhờ Duy làm nam chính trong bộ phim mình muốn dựng lên. Là như vậy đấy, cuộc sống nó sẽ chẳng bao giờ theo những gì bạn muốn cả. Cứ đi thôi, biết đâu mình sẽ lại được mời đóng vai phụ qua đường trong vở phim của anh. Cứ hy vọng thôi, vì có ai thu phí đâu? À, lại nhớ Duy từng bảo, Em phải cười chứ, vì cười nhiều cũng có ai thu phí đâu mà phải tiết kiệm. Thế mà lúc đó lại cười thật, còn bây giờ nghĩ lại, muốn cười lắm cũng chẳng ngăn nổi nước mắt cứ trực trào ra.
Duy ơi. Em sợ lắm. Anh đến đây đi.
Chẳng có thứ gì đáng tin tưởng hồi đáp, chỉ có tiếng gió hú nghe đến sởn gai ốc. Tôi rất mệt, mệt đến chẳng buồn bực tức nữa, đẩy từng tiếng thở nghẹn trong lồng ngực ra, thế đã là tốt lắm rồi. Liệu đêm nay tôi có về được chân núi không, liệu có bị thú dữ ăn thịt không, liêu có bị ốm không, liệu đây có phải là lần cuối được nghĩ về Duy không? Cứ thể, hàng ngàn câu hỏi trong đầu hiện ra. Lúc này tôi mới nhận ra, bọn con gái đúng là rắc rối thật, những lúc thế này lại cứ không thể ngăn mình yếu đuối. Cuối cùng thì giọt nước mắt cũng đã lăn xuống sau lần khẽ chớp mi. Tôi đã rất cố gắng, rất muốn mình mạnh mẽ, nhưng sự yếu lòng bản năng của con gái nó cứ trỗi dậy trong lồng ngực, sao tôi có thể không khóc đây?!
Duy ơi, Em sợ lắm. Anh đến đây đi.
Duy! Lại là Duy, lại là những suy nghĩ về anh, về con người cứ khiến tôi luẩn quẩn trong cái mê cung rộng lớn nơi trái tim anh.
Tôi ngồi dựa một gốc cây lớn giữa đoạn lưng chừng dốc xuống đồi, ven một lối cỏ mòn. cứ nghĩ đến việc tối nay phải ngủ lại đây cũng đủ khiến tôi sợ đến phát điên lên được. Tôi lục lọi ba lô một hồi, cũng chỉ tìm được một chiếc đèn pin nhỏ, một chiếc áo sơ mi và một vài thứ đồ ăn vặt. Thế là đủ rồi. Chỉ tiếc là không mang theo đồ sạc dự phòng.
Trời đêm. Sao treo lơ lửng trên đỉnh đầu. Tôi ôm một bụng lỉnh kỉnh những khoai tây chiên, bò khô, kẹo sữa, và coca. Chẳng ngờ, những thứ ngày thường rất thích nay lại dở như vậy. Sau lần này, chẳng biết còn có lần nào tôi dám nổi hứng đi leo núi một mình nữa không. Giá mà có Duy ở đây thì tốt biết mấy. Thế nào anh cũng sẽ tìm được đường dù trời tối, anh rất giỏi xác định phương hướng mà, thế nào tôi cũng sẽ được anh cõng một mạch xuống tới chân núi, anh rất kiên nhẫn và đủ sức chứ. Biết ngay mà, những lúc khổ sở, khó khăn, có bao giờ tôi quên được việc nghĩ về Duy đâu. Bọn con gái, đúng là vô dụng.
Tôi chẳng còn nhớ gì về việc mình đã làm thế nào để có thể ngủ được qua một đêm ở nơi hẻo lánh như thế, chỉ nhớ lúc trời sáng, thứ đầu tiên nhìn thấy là ánh nắng vàng sói xuyên từ trên đám lá cao xuống mặt đất. Tôi thừ người, thế là tối qua Duy cũng chẳng đi tìm tôi. Tôi cứ nằm đó mãi, trên người vẫn còn đắp chiếc áo sơ mi kẻ màu hồng tím. Mới sáng sớm đã khóc thì chắc là xấu lắm nhỉ. Nhưng không khóc sao được khi người tôi ngày đêm mong nhớ lại chẳng biết tôi đang chịu khổ ở đây một mình.
Duy. Anh vô tâm lắm. Anh có biết em nhớ anh đến thế nào không? Anh có biết người em yêu nhất chính là anh không? Anh có biết anh cũng chính là người rắc thêm đau khổ vào cuộc đời của em không? Anh có biết...
Thế là tôi lại khóc, khóc một trận ra trò. Phải khóc chứ, vì có ai thu phí đâu mà phải tiết kiệm. Chẳng phải Duy cũng từng bảo thế sao. Tôi đứng thẳng người trên đôi chân tê mỏi, thu dọn một vài thứ, nhìn chiếc điện thoại đã sớm hết pin một lần, rồi thôi.
Trở về!
Sau lần trở về này, tôi sẽ nhận ra được nhiều thứ thôi,
Ví dụ, nhận ra dù người mình cần không cần mình thì mình vẫn phải cần chính bản thân mình.
Nhận ra, không phải tình yêu nào cũng đều được chấp nhận, vì biết đâu cũng sẽ có người thu phí đối một vài loại tình cảm.
Nhận ra, những lúc không có ai ở bên lại chính là lúc bản thân cần phải mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ nhất, mạnh mẽ cho nhiều những lần mình từng yếu đuối.
Nhận ra, hai đường thẳng song song sẽ không có bất kỳ một điểm chúng nào cả, dù có cố gắng, chúng cũng chỉ là những điểm ở hai đường thẳng khác nhau.
Nhận ra, cuộc sống còn nhiều thứ đáng để trải nghiệm, và cuộc đời cũng còn vô số những người biết trân trọng ta.
Nhận ra, mình có thể khóc vào những lúc mình muốn, khóc một trận thật to, như để kỷ niệm một sự tích buồn trong đời người, sau này có thứ để hoài niệm, có thứ để được gọi là quá khứ.
Và tôi cũng đã nhận ra, Duy là một mốc đánh dấu sự tích buồn nhất trong cuộc đời tôi, vào lúc mà mọi cô gái 20 đều cảm thấy cuộc đời thật tươi đẹp ấy. Lạ thật đấy, cuối cùng vẫn là con gái phải chịu nhiều tổn thương.
Duy này, hôm nay em đã lại nhớ anh hơn một trăm bốn triệu tỉ lần, nếu như em biết đếm, anh ạ.
Đời người trung bình gặp tầm 29,2 triêu người
xác suất để hai người yêu nhau là 0,0000049
Có lẽ Duy không phải là người có 0,000049 lần xác suất khiến chúng tôi có thể yêu, nên đến lúc này tôi đành quyết định buông bỏ thôi. Buông bỏ không có nghĩa là kết thúc, buông bỏ đối với tôi của hiện tại chỉ là cách tốt nhất để đơn giản hóa mối quan hệ phức tạp này trong lòng. Vậy thôi!
Reply