Nhân lúc còn trẻ, mình nhất định phải thương lấy nhau!
Lâu lắm rồi tao ko viết gì cả.
Hôm nay tao lại tâm sự với buận mày.
Buận mày nhớ cái hồi bố con tao đi cai sữa không?
Hồi ấy tao thấy Vi nó cần nghỉ ngơi, tao đưa con về quê nội chơi vài ngày. Mấy ngày ở với con, tao thấm thía đến mức độ max hai năm vừa qua vợ đã vất vả đến thế nào.
***
Ngày ba bữa cháo, Đêm con bé lại dậy 2 lần để ăn, tao đang đúng lúc ngon giấc nhất, dậy mò mẫm pha sữa, nằm vừa cho con uống sữa vừa gật gù, thi thoảng con lại đạp chân một cái vào bụng làm mình tỉnh người.
Sáng sớm con bé dậy, hàng ngày giờ ấy vợ tao dậy dọn dẹp nên con bé cũng dậy theo. Về quê cứ 7 giờ, con bé vùng dậy, bắt chước mẹ hàng ngày mang quần áo đi giặt, nó bê cả balo đồ đạc 2 bố con ra giếng rồi xả nước, ngái ngủ chạy theo không kịp.
Tao ngày xưa cứ suốt ngày hỏi vợ sao ăn như lợn ko ngừng được mồm từ sáng đến tối mà em vẫn gầy? Ngày cứ chạy điền kinh theo con, đêm thì ngủ đứt đoạn không đủ giấc thế béo được mới là tài.
Nhưng những điều đó không thể bằng cái cảm giác bần thần, khi bà nội tao rót cốc nước nóng để trên bàn, quay lại dặn "Nước ở cốc nóng nhé, cẩn thận không bỏng".
Tao chợt nhớ lại lần hai vợ chồng tao cãi giận nhau, hôm ấy tao rót nước mới đun sôi ra cốc, để trên bàn định để nguội bớt thì uống, đi ra cất ấm nước quay vào thì thấy vợ cầm cốc nước dốc vào mồm rồi giật mình làm rơi cốc nước xuống sàn.
Cốc vỡ, nước bắn tung tóe dưới chân.
Tao chạy tới xem vợ bị bỏng thế nào, quát vợ "Sao em ngu thế hả? Không biết thử nước trước khi uống à?".
Rồi tao dọn sàn nhà, vợ ra tủ lạnh lấy đá ngậm.
Đêm hôm ấy Vi nó khóc rất nhiều. Tao thì không hiểu mình sai gì. Vì rõ ràng là không cố ý. Và cũng chỉ mắng nhẹ nhàng thôi. Vì thấy vợ dại, tức quá mắng.
Rồi, khi nội tao móm mém nhìn tao thỏ thẻ căn dặn, tao mới biết con người ta sống trên đời hơn nhau ở tấm lòng.
Lần ấy, đáng ra tao nên dặn vợ, "nước anh mới đun, em đừng uống vội", thì chắc đã không làm vợ bị thương như thế.
Vợ tao ngốc ngếch. Quả thật vợ tao rất ngốc nghếch, rất ngô nghê. Nhưng nó chỉ ngốc khi nó đang ở bên tao. Bởi cạnh tao, nó có cảm giác đang được bao bọc bởi một vùng an toàn, không gì có thể khiến nó tổn thương đau đớn được. Nhưng chính sự sơ xuất của tao làm nó thương tổn.
Và nếu lỡ vô tâm như thế rồi khi thấy vợ gặp tai nạn, tao đáng ra phải dùng những từ ngữ khác,
phải là
"em có sao không?"
"đau lắm không?"
"anh xin lỗi, anh xin lỗi...",
...
phải là thật nhiều những lời khiến trái tim đối phương được an ủi, được dịu bớt đi phần nào.
Bây giờ, cái hình ảnh Vi nó ngơ ngác nhìn tao lúc bị bỏng, hình ảnh Vi nó lủi thủi ra tủ lạnh lấy đá tự cứu chữa mình, nó khiến tao thấy đau nhói đâu đây.
Đau thật!
Tao luôn tự hào mình là người đàn ông hiểu vợ, thương vợ. Nhưng suy cho cùng cái sự hiểu ấy được bao nhiêu? sự thương ấy được mấy phần? so với những gì vợ hi sinh cho mình, mong đợi ở mình?
Hôn nhân đúng là cái trường học mà học cả đời cũng đéo tốt nghiệp nổi.
Tình yêu ngỡ như đã hiểu tất cả về đối phương.
Xong tự nhiên một ngày nhận ra tất cả toàn là hiểu lầm!
Đêm hôm ấy ở quê trời mưa, con tao đang ngủ ngon lành, nghe tiếng sấm giật mình vùng dậy hoảng hốt tìm ba mẹ. Nhìn thấy ba rồi thì yên tâm nằm xuống ngủ tiếp.
Tao nhận ra ai trên cuộc đời này cũng cần có một ai khác ở bên. Như con cần ba mẹ, vợ chồng cần nhau, ba mẹ cần con lúc về già. Chúng ta cần nhau và nương tựa vào nhau để sống.
Con người ai cũng già đi, nên nhân lúc còn trẻ, mình tranh thủ thương yêu thương nhau. Chẳng mấy mà xuống hố ở với giun đâu.
Xích mích trong hôn nhân là điều không tránh khỏi. Nhất là với chúng tao - 2 người còn quá trẻ, vẫn đang trong quá trình tìm hiểu nhau và hoàn thiện mối quan hệ. Nhưng không giống như ngày trước, cãi nhau là tôi nằng nặc bỏ đi, không thể ở chung bầu trời với vợ; Bây giờ, cãi nhau thế nào thì đêm đến chúng tao vẫn nằm ôm nhau ngủ, sáng dậy nấu cơm cho nhau ăn, cùng nhau bình tĩnh nói chuyện và giải quyết mâu thuẫn.
Chúng tao đã sống cùng nhau theo cách đó. Có cãi nhau thì nói bằng hết không để trong lòng. Rồi cùng nhau sửa sai.
Chúng ta sẽ già đi. Rồi ba mẹ sẽ năm mươi sáu mươi, con cái lớn lên và tiếp nối cuộc sống bằng việc yêu một chàng trai cô gái, lấy cậu ấy, sinh ra con của chúng. Ba mẹ sẽ đến lúc rời xa con vào một ngày không thể báo trước. Những tháng ngày yên ả hạnh phúc như bây giờ rồi sẽ trôi về đằng sau lưng chúng ta, mãi mãi...
Nên nhân lúc còn trẻ, nhân lúc mặt trời còn mọc mỗi ngày, nhân lúc trái đất còn quay và gió trên chậu cây ngoài ban công vẫn còn hiu hiu thổi, thì chúng ta phải thương lấy nhau. Hãy cố gắng ít cãi cọ, ba mẹ hãy cố gắng ít phải la mắng con, con hãy cố gắng ngoan ngoãn với ba mẹ. Chúng ta nhất định phải sống một cuộc đời an yên bình lặng, đi cùng nhau đến thật nhiều nơi, cười với nhau mỗi ngày, ôm lấy nhau mỗi đêm, cùng nhau chìm vào giấc ngủ và cùng nhau thức dậy. Hãy bên nhau thật vui trước khi chia tay con để con sống hạnh phúc riêng của đời mình, trước khi chúng ta già yếu và bắt buộc phải chết đi...
Nhé! Nhân lúc còn trẻ, mình nhất định phải thương lấy nhau! Nhất định phải dịu dàng với nhau.
Minh Hoàng