Đơn xin phép được yêu
Kính gửi ba mẹ!
Ba mẹ có biết vì sao con chẳng bao giờ kể với ba mẹ về chuyện tình yêu của mình?
Hôm qua các bạn share rất nhiều 1 bài viết về tình yêu tuổi teen và "mong bố mẹ hiểu", "Hay là unblock mẹ để mẹ đọc được bài này?"... Nhưng mà con dám chắc, chẳng nhiều bạn dám gửi đâu. Ba mẹ không thể chấp nhận con mình lại yêu đương "vô bổ" trong khi đáng lẽ phải là và chỉ là học hành.
Xưa giờ con là một đứa con ngoan, là niềm tự hào của cả nhà mình. Mười năm con chưa một ngày nghỉ học chứ đừng nói là cúp học. Con đã ráng luôn luôn đạt học sinh giỏi, đi thi thành phố, ráng đậu trường danh tiếng...
Mối tình đầu có ai để dành được đâu!
Những cơn cảm nắng tuổi teen, nó cứ tới và đã tới. Con có mời đâu, có gọi đâu. Việc đó là do những hormone estrogen và progesterone điều khiển. Mà những hormone này cũng do ba mẹ đã truyền cho con cơ mà!
Con không biết mình đã sai ở chỗ nào. Có thể hôm nay crush bạn này, hôm sau thích bạn khác. Ngay chính con cũng không biết cách nào giải thích, không biết cách nào ngăn được. Tình yêu liệu có "đục khoét" cuộc đời mình không, mà bố mẹ luôn ngăn cấm. Thậm chí cô giáo dạy thêm còn từ chối con vì "Có dạy thì nó cũng không học, chỉ lo yêu".
Con biết bố mẹ lo lắng, nhưng sự lo lắng đó chính là sự thiếu tin tưởng.
Mà tuổi teen thì đâu cần gì hơn ngoài niềm tin ! Con muốn được bố mẹ tin tưởng vào con, tin vào những gì con lựa chọn.
Tụi bạn con cũng thế, ở nhà đóng vai một đứa con chuẩn mực, ở trường thì mới dám là chính mình. Nhưng những đứa trẻ "chuẩn mực" hoặc là những đứa trẻ luôn lo sợ; hoặc là luôn nung nấu nổi loạn và có thể "phát nổ" bất kì lúc nào.
Con có người bạn gái rất chuẩn mực, học rất giỏi, giờ bạn ấy yêu một anh bỏ học, xăm trổ. Con hiểu, vì bị ép trong khuôn khổ quá lâu nên bạn ấy bị hút bởi bad-boy, những anh chàng lãng tử, xịn xò như thế. Các bạn ấy khó tập trung học vì "yêu giấu" chứ không phải là vì yêu. Những chiếc lò xo bị nén quá mức, thậm chí có bạn đã tính bỏ nhà ra đi, có bạn tính tự tử, mà ba mẹ vẫn không biết.
Mẹ cứ than là con không tâm sự.
Con tâm sự sao được khi nhìn thấy ánh mắt mẹ đầy sợ hãi và nghi ngờ, khi mẹ gắt gao đòi con phải "khai báo"? Con tâm sự sao được với người đang cố gắng kiểm soát, cố gắng "thâm nhập, và xâm phạm đời tư" của mình?
Người lớn muốn chắp cho con đôi cánh nhưng song song đó lại chuẩn bị sẵn một chiếc lồng.
Người lớn cứ bảo rằng "Con nít bây giờ ghê gớm lắm, chẳng như hồi xưa". Người lớn quá dễ tin những "câu chuyện cảnh giác", tin tức phá thai, tình yêu học trò hủy hoại tương lai trên báo, nhưng lại rất khó tin những đứa con của mình.
Con nói gì cũng sai, làm gì cũng sai, rung động thế nào cũng sai. Chỉ có báo chí là luôn đúng!
Nhưng con mới là con của bố mẹ mà! Sao bố mẹ cứ từ chối lắng nghe và dập tắt cả những tiếng thầm thì nhỏ xíu của con?
Con biết con và bạn bè con, hầu hết đều đã và đang yêu một ai đó, thích một ai đó. Bạn nào cũng mơ ước có được bố mẹ đồng hành, hướng dẫn, chỉ ra những điều sai để còn biết mà tránh, mà chống chọi. Nhưng vô vọng.
Nhiều đứa bạn con vẫn ngu ngơ hỏi rằng chỉ nằm ngủ với bạn trai thì có bị gì không? Lỡ hôn rồi có sao không? Tình yêu và những vấn đề "trên tình yêu" luôn bị cả bố mẹ và thầy cô hạn chế nhắc đến hoặc là cấm cản.
Con nghĩ, tình yêu cũng cần phải học. Nhưng không có người lớn nào chịu học cùng tụi con cả!