Chào cậu, thanh xuân :>
Rất lâu về trước, tôi đã hứa, chỉ yêu cậu đến nốt ngày mai. Nhưng thật kì lạ, cứ khi tỉnh dậy thì đã là ngày hôm nay rồi.
***
5 tuổi, lần đầu tiên tôi gặp cậu, một thằng con trai da ngăm, mắt to. Tôi là lớp trưởng. Cậu là thằng con trai duy nhất đánh tôi. Nhưng mà cậu đánh đau thật đấy. hic :<
9 tuổi, tôi gặp lại cậu ở lớp học thêm, da cậu vẫn ngăm, mắt cậu vẫn sáng, và vẫn là thằng con trai duy nhất đánh tôi.
12 tuổi, tôi với cậu học chung một lớp. Tôi là lớp trưởng, cậu là lớp phó học tập. Cậu vẫn vừa gầy vừa đen, và cậu vẫn không nể vì tôi là lớp trưởng mà không cho tôi ăn đòn
13 tuổi, cậu làm lớp trưởng. Tôi và cậu cùng tham gia 1 cuộc thi nhỏ nhỏ, trong nhật ký công chúa của tôi viết thì vào ngày 13 tháng 2, chúng ta thắng, lần đầu tiên tôi phát hiện ra hình như tim tôi loạn nhịp khi cậu ôm tôi, cái ôm ăn mừng của những kẻ chiến thắng :>
14 tuổi, tôi không biết là mình thích cậu. Tôi ngồi ngay bên dưới cậu, và ngày nào cũng thế, cậu thuận tay là y như rằng tôi sẽ ăn ngay một cái thước vào người. Hình như tôi đánh cả thế giới, trừ cậu thì phải. Tôi không hiểu nổi điều gì đã làm tôi ngồi im chịu trận mà không một lần đánh lại cậu. Chắc là do thói quen từ bé :>
15 tuổi, tôi nhận ra mình thích cậu. Trong khi tôi còn đang loay hoay xoay xở tìm cách che giấu và thanh minh tình cảm của mình thì cậu bất ngờ tỏ tình (kín đáo) với 1 bạn khác. Tôi biết rằng, cậu không dư chỗ để chứa chấp một kẻ thất bại như tôi.
16 tuổi, chúng ta tốt nghiệp cấp 2, tôi vẫn thích cậu. Nhưng dĩ nhiên, miệng tôi vẫn ngậm chặt. Chả ai biết là tôi thích cậu cả, trừ tôi, dĩ nhiên. Tôi đăng kí vào cùng trường với cậu, nhưng chúng ta lại không cùng lớp. Và thế là cậu giả vờ như không quen tôi, có lẽ là cậu ghét tôi, ghét cái cách mà tôi mất tự tin khi nói chuyện với cậu mà phun ra một đống ngữ nghĩa lộn xộn không đâu vào đâu.
17 tuổi, tôi có mối tình đầu, anh ấy, giống cậu lắm, gầy, và cao lêu nghêu. Tôi sợ hãi trốn tránh khỏi cái bóng của cậu, một ám ảnh khôn nguôi. 3 tháng sau khi hẹn hò, tôi chia tay anh ấy. Thật không công bằng, vì tôi cứ lừa mình rằng anh ấy là cậu. Gần 3 năm cấp 3, chúng ta chung đường về nhà, mặc dù tôi vẫn luôn cố tình đi chậm lại chờ cậu thì cậu vẫn luôn đi cách tôi 1 đoạn không đổi. Thế đấy, có 2 kẻ, đi chung 1 đường, 1 kẻ thì chờ, người kia thì lại cứ thích đi chậm lại. Hóa ra là chỉ cần 1 người không cố gắng thì đi cùng 1 con đường thì cũng chỉ là 2 kẻ xa lạ. Cậu chẳng bao giờ thấy tôi cả, ngay cả khi tôi đứng ngay cạnh cậu,huống hồ... ?
18 tuổi, chúng ta tốt nghiệp cấp 3. Cậu chọn Bách Khoa, còn tôi chọn NEU, phần vì hồi nhỏ tôi đã thích, phần cũng vì tôi có thêm 1 lí do nữa để cố gắng.
19 tuổi, tôi vẫn âm thầm theo dõi fb của cậu, dù số lần nó sáng đèn là rất ít ỏi, số lần cập nhật avt trong 3 năm cũng chỉ là vài lần, nhưng không hiểu sao tôi vẫn cứ muốn mong chờ có điều gì đó hiện lên trang cá nhân của một chàng trai nội tâm như câu
Thời gian qua đi, lần đầu tiên tôi gặp cậu là trên một chuyến xe khách về quê ngày giáp tết. Tôi không bị cậu đánh, nhưng vẫn sợ gặp cậu. Sợ cái gì thì tôi cũng chẳng biết nữa. Tôi ngồi thu mình vào một góc khuất trên xe, con đường gồ ghề, về nhà của chúng ta, nhưng là 2 ngôi nhà tách biệt.
20 tuổi, đại học năm 2, cậu nổi tiếng vì học giỏi, gương mặt sáng sủa và chiều cao 1m85 nổi bật, còn tôi vẫn là 1 nữ sinh kinh tế, bình thường, chẳng có gì ngoài sự bình thường nốt. Xung quanh cậu có đầy những nữ sinh vây quanh, nhưng cậu vẫn thế, thích đi 1 mình, ngồi ở thư viện, cũng một mình
21 tuổi, tôi lại gặp cậu trên chuyến xe khách về nhà. Cậu ngồi tựa đầu vào khung cửa kính ô tô. Ánh đèn và bóng tối nhập nhoạng choán lấy phân nửa gương mặt. Tôi mỉm cười xóc hành lí, một ý nghĩ chạy xẹt qua đầu. Tại sao tôi không cho mình một cơ hội ? Tôi bước lên xe, đôi giày cao gõ lộp cộp trên sàn xe, tôi bước lại, định ngồi xuống cạnh cậu, thì thật tệ, cô ấy, cô bạn hồi cấp 2 cậu thích đã ngồi ngay vào chỗ ấy. Phải, chẳng có chỗ nào cạnh cậu còn thừa cho tôi. Cậu quay mặt lại, cười, ới cô ấy, một nụ cười khiến tôi như rơi nước mắt. Có một vài thứ gọi là số phận, và số phận không cho tôi được gần cậu.
22 tuổi, cậu vẫn ế, và tôi cũng thế :> Không phải là vì không có ai, mà là vì hình như đúng như thầy bói nói, cả đời này tôi chỉ có thể yêu một người, và cậu, là mẫu người không thích yêu đương.
23 tuổi
24 tuổi
25 tuổi, tôi vẫn có thói quen ghé quán cà phê đối diện cơ quan cậu mỗi chiều tan tầm, tôi thích nhìn lén cậu, dù chỉ là vài giây, giữa những kẻ xa lạ. Tôi không dám bước gần thêm một bước nào cả, vì tôi biết rằng, suốt 20 năm, chỉ cần một lần tôi bươc thêm 1 bước, cậu sẽ lập tức biến mất.
Rất lâu về trước, tôi đã hứa, chỉ yêu cậu đến nốt ngày mai. Nhưng thật kì lạ, cứ khi tỉnh dậy thì đã là ngày hôm nay rồi.
Ngốc thật đấy, đúng không?
J