Gửi bài:

Cậu ấy và tôi

Thanh xuân của tớ có cậu, nhưng cậu không phả là tất cả thanh xuân ấy...

***

Tôi và cậu ấy xuất hiện trong những năm tháng đẹp nhất cuộc đời của nhau, cùng nhau tạo dựng nên những viễn cảnh tốt đẹp nhất cho tương lai mà không hề hay biết tương lai đó chúng tôi không hề có nhau.

cau-ay-va-toi

Hè năm lớp 7, con bạn thân xin số của tôi, hỏi để làm gì nó bảo cho cậu, tôi cũng chỉ ậm ừ cho qua, không đồng ý mà cũng chẳng từ chối. Được vài ngày sau thì có tin nhắn của cậu gửi tới, tim tôi khi ấy đập nhanh như lúc bị cô gọi lên bảng trả bài mà vẫn chưa có chữ nào vào đầu . Tôi vui, vui lắm, những cảm xúc lúc ấy dù bây giờ không còn vẹn nguyên nhưng tôi vẫn càm nhận được.

Cậu và tôi nhắn tin hỏi thăm tình hình của nhau, rồi tôi kể cho cậu nghe tất cả mọi chuyện ở đây, tôi nói rất nhiều. Tôi kể về chuyện khối chúng tôi chia lại lớp, rằng tôi vẫn học với con bạn thân nhưng không cùng lớp với trưởng nữa, rằng mấy bạn lớp B "kì thị" lũ lớp C chúng tôi ra sao, tôi nói xấu thầy này, kể tội cô kia, ...Tôi nói với cậu chuyện trên trời dười đất, chuyện làng chuyện lớp, không hiểu sao lúc đó tôi như một đứa trẻ mới đi lớp về kể lại cho cậu nghe không bết chán. Cậu im lặng lắng nghe những thứ không đầu không đuôi mà tôi kể, đôi khi cậu có "quẳng" cho một câu bông đùa hoặc một vài lời an ủi khi tôi khó chịu. Cũng có khi cậu kể vể những chuyện của mình ở phương trời mà tôi không hề hay biết, tôi vui vẻ lắng nghe và âm thầm ghi nhớ những chuyện cậu kể. Khi ấy tôi có hỏi cậu về một cô bạn cũng chuyển vào Nam hè lớp 7, cậu mới đầu không nhớ tên, về sau nhớ ra thì bảo là ở xa. Tôi của lúc đó ngốc nghếch một cách ngờ nghệch, tôi của sau này đã từng ước mình đừng nhắc đến cô ấy trước mặt cậu, để cậu không nhớ đến một người tên P.

Đến một ngày như những ngày bình thường khác, cậu ấy nói thích tôi. Không hiểu tối hôm trước đi ngủ đập đầu vào gối hay sao mà tôi đã không trả lời cậu, tôi trốn tránh cậu. Tin nhắn giữa chúng tôi dần thưa thớt, ít dần ít dần rồi điện thoại tôi đã không còn những tin nhắn và cuộc gọi từ cậu nữa. Tôi rất buồn, lần đầu tiên trong đời tôi khóc trong im lặng, lần đầu tiên tôi biết cất những tiếng nấc nghẹn vào trong góc sâu nhất của trái tim.

Sau một thời gian, tôi lại như một con ngốc lò dò đi tìm nickface của cậu, tôi tìm mà không hề biết nick của cậu là gì, cứ thế không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không thấy. Tôi chỉ biết là tôi rất muốn tìm, dù chỉ là những thông tin ít ỏi về cậu. Mọi thứ trong cuộc sống của tôi vẫn cứ lặng lẽ trôi qua, tôi cảm thấy mình như lết qua từng ngày, từng ngày. Trên lớp khi thấy lũ bạn kể về cậu, bên ngoài thì tỏ vẻ như không quan tâm nhưng thực ra tôi lại hết sức lắng nghe và lặng lẽ ghi nhớ từng thông tin về cậu. Tôi chỉ biết tỉnh mà cậu chuyển tới, một tỉnh thuộc Tây Nguyên, nơi mà nghe tên thôi đã thấy xa lạ, tôi không hề biết rằng sau này, mỗi khi nhắc đên hai chữ Tây Nguyên tôi lại vô tình nhớ đến cậu.

Hôm ấy đi học bỗng dưng con bạn cùng lớp nhắc đến nick cậu, nó còn tả chi tiết về ảnh đại diện của cậu ngay trước mặt tôi, có vẻ như nó vẫn muốn ghép tôi và cậu. Tối về, tôi tìm, thấy. Tôi đơ luôn, nhìn dòng tên cùng cái ảnh hệt như con bạn tả, không lời nào có thể diễn tả cảm xúc của tôi khi ấy. Nó không phấn khích như khi nhận được tin nhắn của cậu, cũng không phải là tâm trạng vui vẻ như lúc nhắn tin với cậu nó như cái cảm xúc mà sau khi bạn làm mất một thứ hết sức quen thuộc, quen thuộc đến mức bạn coi nó là nghiễm nhiên và luôn tồn tại trong cuộc sống của mình để rồi một ngày bỗng nó biến mất bạn mới thấy được sự quý giá của nó. Và sau đó bạn tìm lại nó ,một điều không thể tìm thấy như tôi tìm thấy cậu . Trước dó đều là do sự vô tâm của mình mà khoảng cách giữa tôi vá cậu cứ như sợi dây chun bị kéo dãn , ngày một xa. Vậy bây giờ tôi sẽ trở thành một người "có tâm" để níu cậu ở lại.

Tôi gửi lời mời kết bạn cho cậu mà tâm trạng hồi hộp như khi đặt bút làm bài kiểm tra. Cậu đồng ý, tim tôi đập cái thịch. Ngay sau đó cậu nhắn tin cho tôi với đúng hai chữ " Ai zậy" . Chắc cậu chưa nhận ra tôi đâu nhỉ, trước khi nhắn tin tôi đã có vô vàn lời muốn nói với cậu, thậm chí tôi đã muốn troll cậu là giả thành một người khác để làm quen. Nhưng khi cậu hỏi tôi lại như một con ngốc phọt luôn hai chữ "Tớ đây" thế mà cậu cũng nhận ra được, cậu gọi cái biệt danh mà trước đây cậu vẫn hay gọi tôi, dù không nghe thấy giọng nhưng tôi vẫn cảm thấy ấm áp một cách kỳ lạ.

Tôi và cậu lại nhắn tin với nhau như trước đây nhưng giường như giữa chúng tôi vẫn vô hình tồn tại một thứ gọi là khoảng cách. Khi đó vẫn còn bé nên chỉ cuối tuần mẹ tôi mới cho lên mạng một lần, nên cả tuần tôi chỉ mong đến cuối tuần để được nhắn tin với cậu. Chắc cậu thấy tôi phiền lắm nhỉ, tôi đã hỏi cậu như vậy và cậu mắng tôi là đổ ngốc, phiền phức gì chứ. Cứ thế cậu vẫn luôn là người lắng nghe tôi lải nhải về những câu chuyện không đầu không đuôi mà tôi kể, vẫn luôn là người hiểu tôi nhất. Cậu đã cùng tôi trải qua những tháng ngày đó dù không ngồi kế nhau như lúc trước nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy có cậu bên cạnh. Tôi biết trong lòng mình lúc đó đang có sự thay đổi, tôi đã biết mong chờ những tin nhắn từ cậu, biết ngại bởi những lời chêu đùa vu vơ và cảm thấy ấm áp khi nhận được những tin nhắn chúc ngủ ngon hay những lời dặn dò nhớ mặc áo ấm khi trời chuyển rét.

Tôi cứ ngỡ mình sẽ như vậy mà vui vẻ nhưng chẳng hiểu sao lúc đó tôi lại gác Face một thời gian, vậy là tô và cậu lại mất liên lạc. Sau một thời gian tôi nghe bạn bè nói cậu ấy có người yêu, là cô bạn của tôi chuyển vào Nam hè năm lớp 7 mà tôi từng hỏi cậu, là cô bạn đã gán ghép tôi với cậu, là cô bạn đã nhắn tin giục tôi làm hòa khi tôi giận cậu. Và tôi nhớ không nhầm thì lúc đó chính con dở là tôi đã cho cậu số của cô bạn đó. Con bạn thân hỏi tôi có buồn không tôi còn vui vẻ trả lời là buồn gì chứ, tao có thích thằng đấy đâu, việc gì mà phải buồn. Nhưng khi vào trang cá nhân của cậu xem những Tus mà hai người giành cho nhau, xem những bình luận mà bạn bè chêu chọc hai người , tôi đã biết tôi rất buồn. Vậy mà lúc đó tôi lại như một con ngốc cứ on face là vào nick của cậu rồi xem từng ảnh, đọc từng bình luận dẫu biết nó không giành cho mình. Cậu để ành đại diện của cô bạn đó. Lúc này thì trái tim đã cho tôi câu trả lời, tôi thích cậu mất rồi !!!

Biết vậy thì làm được gì, tôi cũng không trách cậu vì ngay từ đầu tôi đã là người sai, mà tôi cũng chả có tư cách gì để trách cậu cả. Tôi như một đứa trẻ mất đi món đồ chơi mà mình yêu thích nhất mà không biết đòi ai, không biết phải ăn vạ ai vì từ trước đến giờ người hiểu tôi nhất cũng đã đi, không còn ai để tôi kể lể, không còn ai để tôi mè nheo nữa. Tôi hủy kết bạn với cậu, xóa hết những tin nhắn giữa hai chúng tôi dẫu biết những việc làm để xả giận này là vô ích. Đó cũng là những tháng cuối cùng của bốn năm học cấp hai, tôi quyết định quên cậu ấy, cắt đứt mọi thông tin, coi như cậu ấy chưa từng tồn tại. Tôi lao đầu vào học để chuẩn bị cho kì thi học kỳ và kỳ thi chuyển cấp, trong đầu tôi lúc đó chỉ có học học và học. Thời gian của tôi dần bị lấp kín bời các ca học thêm, vậy nên tôi cũng chả còn tâm trí để nhớ nhung gì đến cậu. Nhưng mỗi lần vô tình thấy có đứa nhắc đến cậu là tôi lại chú ý rồi cố tỏ ra không quan tâm.

Thời tiết nhừng ngày đầu hè vô cùng oi bức, chúng tôi những mầm non tương lai của đất nước sắp phải bước vào kì thi lên cấp 3 đang ngồi ăn xoài xanh chấm muối ớt và bàn tán những câu chuyện trên trời dưới đất. Rồi có mội con bạn nhắc về chuyện của cậu, rằng nó nhắn tin với cậu và hay tin cậu và bạn kia đã chia tay. Cậu bảo với nó là cậu vẫn còn thích tôi nên chia tay. Lúc đó tôi không biết mình nên vui hay buồn, vui khi cậu nói vẫn còn thích tôi hay buồn vì cậu đã lấy tôi ra làm lí do, làm bia đỡ đạn cho sự chia tay của hai người. Thình thoảng vẫn có vài đứa bạn lấy chuyện của tôi và cậu lúc trước ra để trêu tôi, tôi cũng không nói gì mà chỉ cười cho qua.

Đến hôm trước ngày thi, chúng tôi không phải học và nhận được những lời dặn dò hết sức thân thiết của các thầy cô. Những ngày tháng ôn thi dù vô cùng vất vả nhưng cũng không ít tiếng cười. Vì mang danh là học sinh cuối cấp nên chúng tôi được miễn lao động, thầy cô ôn thi cùng thì thân thiết như bạn bè, hỏi thăm chúng tôi từ bữa ăn đến giấc ngủ, dặn chúng tôi không được học bài quá muộn và phải ngủ trưa dù chỉ là nửa tiếng. Trong buổi tổng kết trường, tôi biết đây là lần cuối cùng mình được đeo trên vai chiếc khăn quàng mà tôi hay quên và cũng có thể là lần cuối cùng chúng tôi đứng bên cạnh nhau hát Quốc ca dưới mái trướng đã gắn bó với mình suốt bốn năm trời. Tôi cố nán lại để nhin chỗ ngồi đã gắn bó với mình, tôi sẽ không được coi bài với chúng nó nữa, sẽ không được cãi nhau với đứ bên ngồi dưới để tranh chức cụ cháu nữa, không được thầy cô nhắc nhở mỗi khi không ghi bài hay không được túm năm tụm ba buôn chuyện trên trời dưới đất với lũ quỷ cùng lớp và tôi cũng không phải "vô tình" ngó qua phòng học chỗ trước đây tôi và cậu từng ngồi.

Hôm đi lấy số báo danh tôi và con bạn lạch cạch đạp xe sang trường giữa cái nắng 37 – 38 độ. Năm nay khá đông học sinh thi vào trường này, lúc đứng cùng những bạn cùng trường tôi mới cảm nhận được thế nào gọi là tinh thần đồng đội. Tôi thi phòng ở tít trên tầng ba, con bạn thi ở tầng một, thi ngày rưỡi. Hôm sau bố tôi chở hai đứa đi thi Văn Anh thì tạm, toán tôi làm được nhưng lại vẽ hình bằng bút chì nghe nói bị trừ điểm làm tôi lo sốt vó. Ngày nhận được điểm thi vào đúng ngày giỗ ông tôi, nhà tôi có làm cỗ, rất đông người. Sáng ra con bạn chạy sang bảo có điểm rồi đấy, tôi cầm điện thoại mà tay run không gửi được tin nhắn, nó ấn hộ. Điểm số vượt ngoài mong đợi của tôi, tôi vô cùng vui vẻ chạy đi khoe mọi người. Khi lên trường nhận thông báo, cả hai đứa đỗ, cũng có bạn không đỗ, người thì nộp hồ sơ vào trường khác, người thì lại bảo đi xin việc làm. Tôi biết từ bây giờ chúng tôi sẽ khác, không còn vui vẻ hồn nhiên như trước, sẽ có bạn phải chập chững bước chân vào đời và cũng sẽ có bạn tiếp tục con đường học tập, nhưng tôi biết cơ hội chúng tôi xum họp đủ mặt các thành viên trong lớp chắc chắn sẽ không còn.

Lên cấp 3 nghĩa là phải trưởng thành hơn, phải chin chắn hơn. Hôm đi nhận lớp tôi học lớp C, tôi vừa vui vừa lo lắng vì đây là lớp chọn của trường, vào đây nghĩa là tôi phải cố gắng thật nhiều mới có thể theo kịp các bạn khác. Con bạn thân nối khố lại khác lớp, tôi thấy vô cùng hụt hẫng vì từ mẫu giáo tới bây giờ tôi chưa bao giờ học khác lớp nó. Trong lớp chỉ có một bạn nữ học cùng cấp hai, chúng tôi ngồi cạnh nhau. Lớp tôi có giỏi nhưng không chăm như tôi tưởng, cũng phá, cũng quậy như bao lứa học trò khác. Tôi đã có những người bạn vô cùng thú vị và cùng họ trải qua những năm tháng không thể quên.

Ngày nhà giáo Việt Nam năm lớp 10, những bạn cùng khối có tổ chức về thăm trường, tôi cũng tham gia. Quay về trường khi mang danh cựu học sinh cảm xúc vô cùng mới mẻ. Chúng tôi vào chảo hỏi thầy cô và đi thăm lại từng dãy lớp học. Khi nhìn lại chỗ ngồi của tôi và cậu trước kia, tôi biết mình chưa hề quên được cậu. Những cảm xúc mà tôi giành cho cậu được tôi gói chặt lại và cất vào ngăn sâu nhất của trái tim giờ đây như vỡ òa. Tôi như được tiếp thêm dũng khí khi lại lần nữa gửi lời mời kết bạn với cậu qua facebook, khi đó tôi chưa biết cậu có người yêu chưa, cũng chẳng biết cậu còn học không, mọi thông tin của tôi về cậu dều dừng lại ở những năm cấp II. Nhưng tôi rất muốn nhắn tin lại với cậu, dù chẳng có lí do gì.Trái tim tôi chỉ vì nhìn lại hình ảnh chỗ tôi và cậu ngồi năm xưa, hình ảnh sân trường mà mỗi giờ giải lao là chơi quên cả thời gian mà đập lỗi nhíp.

Cậu ngay lập tức rep tin nhắn tôi, cậu không hỏi tôi là ai, cũng chẳng hỏi tôi như thế nào mà gọi trực tiếp cái tên mà lớp tôi đặt riêng cho khi còn lớp bảy. Tôi nhớ không nhầm thì thời gian đó tôi đang cày bộ " Đại thiếu gia, em lạy cậu" của chị Lan Rùa, tôi cố tỏ ra là mình đang vui vì những tình tiết trong truyện chứ không phải tin nhắn từ cậu, tôi đọc truyện cười một mình như một con dở. Cậu lại nhắn tin với tôi, hỏi tôi có đỗ lấp ba không, còn học chung với ai lớp mình không và có nhiều bạn đi làm không. Cậu hỏi rất nhiều thứ còn tôi được biết là cậu vẫn còn học. Tôi không dám hỏi cậu có người yêu chưa vì tôi sợ câu trả lời của cậu giống như những gì tôi đang nghĩ,lần đầu tiên trong đời tôi sợ mất đi một người, sợ cậu không còn đối xử với tôi như trước nữa, sợ có một hình bóng đã thay thế tôi trong lòng cậu.

Nhắn tin qua lại với nhau vài bữa thì cậu nói vẫn còn thích tôi, muốn quay lại, cậu không hề nhắc đế chuyện với cô bạn trước kia. Tôi biết mình vẫn còn thích cậu nhưng giữa tôi và cậu như đã có một bức tường vô hình, thời gian và khoảng cách như kéo chúng tôi ra xa nhau hơn. Về sau tôi không đề cập đến vấn đề này và cậu cũng không có nhắc lại. Mối quan hệ của chúng tôi không phải bạn bè, cũng chả phải người yêu, nó ở một khoảng cách lưng chừng mà cả hai chúng tôi đều không nhận ra. Cậu vẫn có hững tin nhắn trêu chọc như trước kia,tôi nhớ có lần cậu hỏi là ngồi cùng bàn với trai hay gái, tôi bảo trai. Cậu nhắn ngay lại icon giấn dỗi kèm tin nhắn "lại sắp mất ny r", tôi phì cười bảo ai ny cậu. Nhờ cậu mà tôi nhận ra không ngờ chỉ nhắn tin với một người mà lại vui đến vậy.

Để rồi đến khi mọi chuyện thay đổi, tôi lại bất ngờ đến vậy!!! Một buổi chiều khi đang lướt Face tôi thấy cậu thay ảnh đại diện, một bạn trắng trẻo, xinh gái. Tôi không biết lúc ấy mình nghĩ gì và cảm thấy như thế nào nữa, tôi lại muốn nt với cậu, trêu cậu rằng có ny mà chẳng khoe bạn bè gì, tôi muốn chọc cậu là có dịp phải khao bạn đấy nha nhưng tôi không làm được, sợ mình sẽ trở thành một người ngáng đường, một người dư thừa trong mắt cậu. Ngay buổi tối hôm ấy cậu nt cho tôi, giải thích với tôi đó chỉ là một vụ cá cược nào đó, tôi tin cậu. Giờ nghĩ lại không biết là mình quá ngây thơ hay quá cố chấp tin vào những gì cậu nói, tôi luôn tin những lời cậu nói, chắc khi đó cậu nói mặt trời mọc đằng tây tôi cũng cho là đúng mất. Cậu nói sợ tôi giận, nói nếu tôi muốn cậu cũng có thể lấy ảnh tôi làm avatar.

Đến khi cậu công khai ny, bạn bè vào cmt chúc mừng, trêu chọc cậu, tôi cũng chả có tư cách gì mà giận cậu, Đến bây giờ tôi đã không còn nhớ ny cậu lúc đó có phải là cô gái mà cậu để ảnh không. Khi đó cũng là lúc tôi đọc truyện đến đoạn Sen học lớp 7, Hiển đi nước ngoài về, nghe câu Hiển nói không quen Sen mà tôi khóc sướt mướt, chả hiểu lí do gì, tôi chưa bao giờ đọc truyện mà khóc nhiều đến vậy. Tôi vẫn vào tường của cậu xem từng cmt, từng lượt like. Sau đó cậu cũng không còn liên lạc với tôi nữa, tôi cũng chẳng dám làm phiền cậu, chúng tôi đã không còn cơ hội để hiểu nhau nữa, tôi luôn chậm chạp, ì ạch . Trước là do cậu còn kiên nhẫn chờ đợi, đợi một đứa ngốc nghếch như tôi đến một ngày có thể theo kịp cậu nhưng bây giờ ngay cả cơ hội cố gắng tôi cũng khôg còn nữa. Cậu không hề bỏ rơi tôi, mà do tôi đã không còn sức để theo kịp cậu nữa.

Tôi chấp nhận buông tay và cố gắng quên mọi thứ về cậu. Tôi chú trọng quan tâm đến các mối quan hệ ở trường lớp hơn, tôi bận rộn với những chuyên đề học ở trường, cố gắng làm cho mình không còn thời gian để nghĩ đến cậu. Nhưng chỉ mình tôi biết, mỗi chiều một mình ngòi trên sân thượng tôi lại vô tình nhớ về cậu, nhìn về phương trời mà không biết nó xa cỡ nào. Đã có vô số lần tôi muốn vất bỏ tất cả chỉ để nhắn tin với cậu, nhưng tôi lại tự hỏi mày muốn làm kẻ thứ ba à, muốn diễn vai xấu trong một bộ phim sao, bây giờ cậu đã có ny rồi, mày đừng làm phiền nữa được không, tao mệt lắm rồi. Những trang nhật kí của tôi lấp đầy hình bóng cậu, nhất là trong những ngày mưa.

Nhưng khi lên lớp 11 tôi bận rộn hơn với việc học hành và các hoạt động ở trường, thời gian nghĩ đến cậu không còn, những trang nhật kí cũng thưa dần. Bây giờ mặc dù chưa quên được cậu nhưng tôi có thể tự tịn nói rằng mình đã hết thích cậu. Cái gì cũng có hạn sử dũng của nó, tình cảm cũng vậy,tôi chẳng phải Hiển có thể đợi Sen lâu đến như vậy, tôi cũng chẳng cao siêu như Hà Dĩ Thâm có thể đợi Mặc Sênh đến bảy năm trời. Tôi chỉ là một cô học sinh bình thường, hay mơ mộng nhưng cũng không bền lâu.

Gần đây lớp bảy trước kia tôi học có lập ra một nhóm nt chém gió trên fb, tôi cũng là một thành viên,có cả cậu và cô bạn trước kia chuyển vào Nam. Chúng tôi nhắn tin chém gió với nhau như những người bạn lâu ngày gặp lại, chúng tôi nhắn tin với nhau mà không hề nhắc đến chuyện trước kia. Khi tôi nhắn tin với cậu cũng không còn cảm giác khi xưa, thậm chí tôi đã có thể nói với cậu về chuyện cưới vợ gả chồng. Chúng tôi của trước đây ngây ngô, khờ dại, chúng tôi của sau này dù chưa chín chắn hơn là bao nhưng tôi biết mình đã nhận ra thứ gì nên từ bỏ, không còn sự cố chấp của cái tuổi mới lớn, không còn bồng bột hành động mà không suy nghĩ. Nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy hối hận về cách cư xử của mình trong quá khứ, nó không có sự đúng sai, tuổi trẻ mà, cứ sống hết mình đi để sau này không phải hối hận. Nhờ có cậu mà tôi được trải nghiệm những cảm xúc mà nhiều người không có ở những năm tháng đó, tôi hãnh diện vì điều này.

Câu chuyện mà tôi muốn chia sẻ trên đây có sự thật và cũng có cả hư cấu, tôi viết ra như để quên đi cũng như lưu giữ lại những kỉ niệm của tôi và cậu, những xúc cảm mà có lẽ tôi không bao giờ quên được, dù là vui hay buồn thì chuyện giữa tôi và cậu cũng phải đặt dấu chấm hết tại đây. Nhưng câu chuyện của các bạn, của cuộc sống mọi người vẫn sẽ tiếp diễn, nó vui hay buồn, mờ nhạt hay thú vị đều là do cách chúng ta suy nghĩ, cách chúng ta sống. Như một người thầy dạy tôi đã từng nói "Sống là trải nghiệm cảm xúc" - hãy sống theo cách bạn mong muốn.

Ngày đăng: 22/05/2018
Người đăng: Sên Đất
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Mark Zuckerberg
 

Hãy làm những gì mình yêu thích

Mark Zuckerberg- CEO Facebook

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage