Gửi bài:

Bạn và tôi

Chúc cô bạn thượng lộ bình an, chân cứng đá mềm, tương lai cả hai sẽ luôn được hạnh phúc.

Hạnh lại chuẩn bị bay, đến một đất nước xa xôi ở Châu Phi công tác, đây là năm thứ hai rồi.

Nó và Hạnh quen nhau từ năm nhất đại học. Thực ra thì hai đứa học chung lớp nhưng vì chương trình theo tín chỉ nên cũng không nói chuyện với nhau nhiều.

Hôm đó là ngày thi xong môn Kinh tế vi mô, chán nản vì nó làm bài không được suôn sẻ, lang thang quanh trường thì gặp Hạnh.Cô nàng và bạn cùng phòng đang chuẩn bị đi đâu đó, đột nhiên Hạnh cười " Cậu đi Hồ Gươm với bọn tớ không, nay thi chán quá, xả xì trét tý".

Rất tự nhiên nó đồng ý đi luôn. Sự kiện bắt đầu cho tình bạn của hai đứa.

Đến  Hồ Gươm, 3 đứa con gái lang thang bên bờ, nói các chuyện trên trời dưới đất.

Cũng tự nhiên Hạnh kể nó nghe chuyện của Hạnh, Hạnh vừa mới nói lời chia tay với cậu bạn gà bông từ năm cấp 3, nhưng không hiểu sao cậu không thấy buồn lắm chỉ thấy có chút hụt hẫng mà thôi. Nhưng kết quả của việc đó đã gây ra hậu quả là kết quả thi ngày hôm đó thật tệ và thậm chí Hạnh còn phải thi lại môn đó nữa.Chúng nó nhận ra rằng không có tình yêu thì cuộc sống của hai đứa vẫn sẽ rất ổn.

Suốt 4 năm đại học Hạnh và nó chưa một lần giận nhau hay cãi nhau, một thứ tình bạn êm đềm đến lạ. Hàng ngày rủ nhau đi học, tối rủ nhau đi bộ quanh trường, thi thoảng lên phố chơi, ăn một vài món ngon.

Ra trường nó may mắn có ngay một công việc từ chỗ người bạn giới thiệu, còn Hạnh thì khá loay hoay tìm chỗ thích hợp. Có lẽ vì lối suy nghĩ của hai đứa về cuộc sống này không giống nhau nên cô bạn này mãi vẫn chưa tìm được chỗ ổn định cho mình.

Sau khi ra trường được một năm, nó vẫn làm tại công ty cũ dù cũng có những lúc nản nhưng có lẽ sức chịu đựng của nó tốt và lười tìm công việc mới nữa còn cô bạn của nó thì chuyển đến 3 công ty rồi.Hạnh hay nói với nó " có lẽ số tao nó lênh đênh mày ạ nên cứ thế mãi".

Cuối năm đó, Công ty của bố Hạnh có chiến dịch tuyển nhân viên đi làm bên Châu Phi xa xôi, Hạnh đã nộp hồ sơ để đi.

" T nên đi không NA, đây là cơ hội để T thay đổi tư duy cuộc sống, ở VN T bế tắc quá rồi" Hạnh hỏi nó như vậy. Mẹ Hạnh không cho cô bé đi vì sợ con gái xa nhà, sợ khi hoàn thành công việc 3 năm chở về muộn màng cuộc sống gia đình. Nó không biết phải khuyên bạn như thế nào, trong tâm không muốn bạn đi nhưng lại muốn bạn thực hiện được mong muốn của bạn. Cuối cùng nó khuyên Hạnh nên làm theo suy nghĩ của mình. Hạnh đi.

tinh-ban

Trước đêm hôm bạn đi hai đứa gần như thức thâu đêm nói chuyện với nhau, nó nhận ra rằng cuộc sống của hai đứa bắt đầu rẽ ngang và không còn song hành cùng nhau nữa.

Hôm sau Hạnh bay, nó cùng gia đình tiễn Hạnh. Con đường này do Hạnh chọn, sướng khổ tự Hạnh chịu.

Một năm sau nó cũng thay đổi nhiều, trầm hơn, ít ra ngoài hơn bởi nó thiếu một người bạn tri kỷ, một người để cùng nói chuyện. Hạnh ở phương xa rất tốt, công việc tốt những người bạn đồng nghiệp thân thiện và trẻ trung. Dăm ba tháng hai đứa mới nhắn được cho nhau cái tin hỏi thăm, nhưng nó biết tự sâu trong lòng tình bạn này sẽ không thay đổi.

Đúng 1 năm sau, Hạnh được về phép 1 tháng và dẫn cả một anh người yêu cùng làm bên đó về. Nó gần như bị bỏ quên, cũng buồn, cũng hơi chạnh lòng nhưng  nó biết đó là con đường dài và dài hơn sau này. Hai đứa gặp nhau được 1-2 bữa nói chuyện rồi con bé mải mê cho gia đình, cho người yêu. Nó trách cô bạn nhưng nó biết đấy chỉ là lý lẽ riêng của mình vì ai rồi cũng có cuộc sống riêng.Sau 6 năm tưởng chừng mối quan hệ tốt đẹp này dần đi vào bờ vực thẳm. Không phải cãi nhau, không phải bất đồng ý kiến, chỉ là mỗi người tự quay đi cho cuộc sống của mình. Cuộc sống của nó vẫn có Hạnh là một phần nhưng cuộc sống của Hạnh đã dần đẩy nó ra.

Ơ cảm giác này nó tệ như thế này, nó cũng chả có người yêu, còn lại gia đình và người bạn thân này.

Hạnh lại bay và chuyến bay đó nó không ra tiễn Hạnh, không một lời nói nhưng khoảng cách vô hình của cuộc sống cứ lớn dần lớn dần mà chính người trong cuộc không nhận ra.

Khoảng 3 tháng sau khi Hạnh đi, hai đứa cũng không liên lạc gì, chợt một hôm nó nhận được 1 tin nhắn " Tao chia tay rồi m ạ, anh ấy sang Úc du học và định cư, yêu xa tao không trụ được". Vậy đấy sau những ngày dài ngắt liên lạc cô bạn thân của nó đã nhắn tin cho nó tâm sự. Nó rep luôn " Nói tao nghe đi". Cả đêm hôm đó nó và bạn nói chuyện cả đêm. Người ta có câu " Tình bạn sinh ra để xoa dịu nỗi đau của tình yêu" và đúng như vậy. mối quan hệ mới làm bạn và nó dần xa nhau và chính mối quan hệ này lại hàn gắn tình bạn của chúng nó.

Một năm tiếp theo Hạnh lại về lần thứ hai, lần này không có một mối quan hệ nào xen vào 2 đứa nữa, toàn bộ thời gian rảnh bạn đều rủ nó đi cùng. Hai đứa quyết định đi Đà Nẵng – Hội An du lịch cùng nhau. Sau 7 năm tình bạn vẫn còn và ngày càng thân thiết hơn.

Ngày mai Hạnh lại chuẩn bị bay, thêm một năm nữa, thêm những mối quan hệ ngoài khác nhưng nó tin rằng sau tất cả hai đứa vẫn sẽ luôn bên nhau chia sẻ cùng nhau những vui buồn.C

Chúc cô bạn thượng lộ bình an, chân cứng đá mềm, tương lai cả hai sẽ luôn được hạnh phúc.

Ngày đăng: 09/01/2019
Người đăng: Anh Ngọc Nguyễn
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Gia vị người Thái Tây Bắc
Ngốc thật sự - Quote
 

Trên thế giới này không có đứa ngốc thật sự, chỉ có người cam tâm tình nguyện bị coi là ngốc thôi

Sa lạp - Bùi Lễ

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage