Gửi bài:

Chúng ta không thuộc về nhau!

Ai đó nói rằng, khi không thể ở bên nhau nữa, người ta sẽ tìm lý do để rời đi! Tớ đi không có lý do và người ở lại là cậu cũng đâu cần bận tâm lý do về sự ra đi đó. Có thể với cậu, như vậy sẽ nhẹ lòng, tốt hơn.

Tháng 12 đến rồi! Thật may là mùa đông năm nay không quá lạnh, nếu không chắc tớ sẽ cảm thấy buồn và cô đơn lắm!

(truyenngan.com.vn - Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Những câu chuyện cuộc đời")

***

Cậu biết không, cuộc sống của tớ lúc không có cậu bên cạnh, nó lúc thì trầm mặc, lúc thì sóng gió lắm. Tớ một mình vượt qua!

chung-ta-khong-thuoc-ve-nhau

Bọn mình xa nhau lâu quá rồi cậu nhỉ? Khi đó chắc trong cuộc sống của mỗi người không hề có sự tồn tại của đối phương. Chúng ta đều tất bật. Hẳn là cuộc sống bươn trải xa quê của cậu cũng không hề dễ dàng gì? Chỉ có điều, cậu là con trai, cậu cần phải mạnh mẽ và nhất định cậu sẽ vượt qua mọi khó khăn và thử thách rễ ràng hơn so với tớ.

Mười mấy năm không gặp, rồi chúng ta gặp lại nhau sau chừng ấy thời gian xa cách. Thời gian làm cho gương mặt tớ - cậu hằn lên những nếp nhăn, làm cho làn da trên mặt hai chúng ta xám đi theo màu của thời gian. À mà có lẽ chỉ làn da của tớ thôi. Cậu thì chỉ trông chững chạc và phong độ hơn mà hôi! Tớ thì ngày một già đi vì sự vất vả của thời gian và năm tháng.

Tuy chưa về hẳn, nhưng cứ thi thoảng trở lại Hà Nội, cậu lại ới tớ, cho tớ đi ăn, đi chơi. Một mình cậu trả tiền. Cậu biết tớ không dư giả. Cậu cũng không muốn tớ phải trả tiền. Tớ cũng liền mặc kệ cho số phận, cho cậu đứng ra thanh toán sau mỗi cuộc ăn chơi đơn giản của chúng ta.

Thấy tớ chừng này tuổi vẫn không có ai, có vài người bạn của tớ, của cậu mai mối, gán ghép chúng ta lại với nhau. Tuy họ không nói với tớ nhưng tớ biế họ nói với cậu. Tớ biết! Tớ cũng biết cậu nghĩ gì? Tớ cũng hiểu tớ muốn gì, cần gì? Có lẽ vì thế mà khi cậu lạnh nhạt, xa lánh và luôn giữ khoảng cách với tớ, tớ cũng chẳng bận tâm. Cậu là bạn thân tớ, cho dù có chuyện gì xảy ra, thì điều đó cũng chẳng gì có thể ngăn cản nổi.

Tớ cứ luôn nghĩ như vậy! Tớ bên cạnh cậu vì tớ thấy ở bên cậu rất vui vẻ và thoải mái. Cậu làm tớ cười suốt ngày ngoài việc tớ phải lo lắng cho công chuyện lập nghiệp của cậu ra ngay cả khi điều đó là thừa thãi. Tớ là con gái, sao lại phải lo lắng những công to việc lớn như vậy? Cậu không muốn nhưng làm thế nào được trước tính cách hay lo xa của tớ. Cậu chỉ có thể động viên, an ủi và bảo tớ đừng bận tâm quá!

Kể từ khi cậu về hẳn Hà Nội lập nghiệp, bọn mình có nhiều thời gian bên nhau hơn. Tớ cứ nghĩ rằng, nếu như không thích (mà tớ không nghĩ là cậu không thích tớ vì cậu hay ở bên tớ vậy kia mà), thì cậu có thể vì lý do đó mà muốn chăm sóc, lo lắng cho tớ. Có thể là cậu cũng muốn làm điều đó khi có thể, có thể là không? Tớ rất khó đoán biết tâm sự cậu!

Rất nhiều lần tớ đặt hình ảnh cậu trong đầu. Từ một người bạn thân chuyển sang một mối quan hệ khác giới quả không dễ dàng với tớ bởi đã là bạn thân rồi, thì suy nghĩ trong tớ rất khó có thể thay đổi. Tớ luôn cho rằng, so với việc tìm kiếm một người con trai mới, thì có sẵn một người hiểu mình rồi há chẳng tốt hơn sao? Tớ cứ mơ tưởng hão huyền.

Cậu không thích tớ, không thích tớ tẹo nào? Thích như một người bạn thân thích một người bạn thân cũng không có. Cậu luôn xa lánh tớ...

Sinh nhật cậu, tớ cũng chưa chắc về mối quan hệ giữa cậu và bạn gái. Cậu mời thêm vài người bạn ra ngoài. Tất cả ai cũng là nam giới, chỉ có mình tớ là con gái.

Điều đáng nói ở đây không phải là tớ không biết hát mà bỏ về hay là muộn. Tớ thấy mình lạc lõng trong những người bạn của cậu. Cùng đi đến một nơi, không một người bạn nào của cậu, bản thân cậu đáng trách nhất khi không thể chờ một người con gái như vai trò của một người bạn với nhau. Ấy thế mà hai hôm sau đi xem phim, cậu sẵn sàng đèo người chị đi cùng của tớ. Kể từ sau hôm ấy, tớ thấy khoảng cách giữa tớ và cậu xa vời vời. Trước thì là do cậu luôn tạo ra gianh giới, còn kể từ sau buổi sinh nhật cậu, buổi tối xem phim ấy, tớ chính là người đã rời bỏ cậu mà đi. Tớ báo với cậu rằng tớ xin nghỉ vì tớ không ở Hà Nội nữa. Tớ chưa bao giờ có ý định sẽ đi xa khỏi Hà Nội. Chỉ là, tớ muốn cậu không còn thấy sự tồn tại của tớ ở đây. Tớ thực sự muốn điều ấy!
Tớ làm vậy không phải vì tớ muốn chạy trốn cậu. Tớ buồn chứ! Buồn vì quá nhiều chuyện mà từ trước đến nay tớ luôn muốn phớt lờ đi để cho tình bạn cứ vậy mà bền vững theo thời gian và năm tháng! Tớ buồn vì tớ không xứng đáng để cậu đối xử như một người chị mới quen của tớ và sau đó là của cậu. Tớ buồn vì trong đầu cậu, lúc nào tớ cũng như một cây tầm gửi mà cậu muốn tránh xa. Tớ kể những suy nghĩ của tớ ra cho hai người bạn thân, người hiểu tớ nhất và cũng là bạn rất thân của cậu, chỉ nói một câu thôi "Cậu quá hèn"!

Cậu hèn vì cậu không thể chở tớ đi trong đêm tối cùng mọi người đến nhà hàng tổ chức sinh nhật cậu. Cậu một xe, tớ một xe và vài người nữa mỗi người một xe. Tớ lẽo đẽo theo sau không kịp, cậu điện thoại nhắn tớ tới. Ừ! Tớ vui vẻ tới.

Tới nơi rồi tớ ngồi vào chỗ không chủ ý. Sau đó thì có vài chuyện xảy ra rồi cả cậu và mọi người cùng vào. Cậu vì lúc nào cũng sợ gần tớ, thành ra lại tránh xa tớ. Nếu cậu muốn tránh xa tớ như vậy thì hãy nói. Chỉ cần cậu bảo tớ làm ơn tránh cậu xa một chút, cậu sẽ vĩnh viễn không phải khiến tớ trở thành một con người không biết liêm sỉ như vậy. Tớ sẽ để cậu không bao giờ thấy mặt tớ nữa.

Cậu có biết tớ đã buồn thế nào khi bị cậu đối xử như vậy không? Tớ luôn nghĩ rằng, bất luận tình cảm trong tớ dành cho cậu có như thế nào, thì với người ngoài tớ có thể sẵn sàng giúp đỡ, thì sao phải do dự khi giúp đỡ cậu. Chưa biết tình cảm tớ dành cho cậu như thế nào vì nhiều lần suy nghĩ tớ cũng nghĩ không ra, nhưng có một điều là bạn thân tớ nhất định sẽ giúp hết sức tận tình, hết mình. Điều này thì không cần phải minh chứng. Cậu là người hiểu hơn ai hết.

Trước hôm cậu đi Nhật, tớ rất tình cờ được gặp cô bạn gái của cậu. Tớ thực sự thất vọng về cách chọn vợ của cậu. Tớ cũng buồn, không phải vì... Tớ nghĩ trong mắt cậu, cho dù tớ có chu đáo, làm tốt công việc, giỏi giang đến cỡ nào, cũng không sao bằng một con bé ít tuổi hơn tớ rất nhiều, qua văn phòng ngồi chễm trệ trên chiếc ghế, thấy mọi người làm cũng mặc kệ ngồi xem phim hơn cả bà chủ. Cậu à! Cậu có biết là mình tồi tệ lắm không? Sao cậu không chọn một cô bạn gái để tớ yên tâm một tí. Cậu chọn một cô vợ như thế để làm gì? Để về hầu hạ ư? Cậu bao nhiêu tuổi rồi!

Tớ đã định sau khi cậu về nước tớ sẽ nói chuyện này. Nhưng thôi cậu à! Dù sao đó cũng là lựa chọn của cậu. Sướng hay khổ cũng là từ cậu. Tớ chỉ hy vọng, sau này cậu đừng ân hận vì quyết định đó của mình. Tớ biết mình cứ hay quan tâm người khác thái quá! Nhờ cậu mà tớ học được rất nhiều điều.

Tớ bảo với cậu tháng sau tớ không ở Việt Nam nữa. Tớ chỉ đi du lịch thôi! Tớ bảo với cậu tớ sẽ rời Hà Nội. Tớ chỉ muốn cậu không còn cảm thấy vướng bận trước sự tồn tại của tớ thôi! Tớ bảo tớ sẽ đi Hồ Chí Minh chỉ để nhờ thầy giúp đỡ. Tớ không có ý định đó! Nhưng có một điều tớ rất rõ, cậu sinh ra không phải là để dành cho tớ. Nhất định sẽ có một người con trai dành cho tớ. Người con trai ấy sẽ bù đắp tất cả những thiếu thốn trong tớ bấy lâu nay. Người con trai này sẵn sàng đèo tớ, và không để tớ phải buồn vu vơ như cậu.

Tớ chỉ là chưa biết người con trai ấy ở đâu?

Sau này, nhất định phải hạnh phúc đấy, nếu không thì biết tay tớ...

Bạn của cậu
Hoa Lê
Hà Nội, ngày 01 tháng 12 năm 2018

Ngày đăng: 19/12/2018
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Henry Ford - face issues quote
 

Đa số mọi người tiêu phí thời gian và sức lực vào việc đi đường vòng để tránh các vấn đề hơn là tìm cách giải quyết chúng

by Henry Ford

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage