Có những ngày như thế
Hãy thành thật với bản thân mình và trân trọng cuộc đời của chính mình. Phá vỡ vòng an toàn và chiến đấu với những mục tiêu của mình đi. Sẽ đau đớn, sẽ gục ngã nhưng đừng bao giờ bỏ cuộc.
(truyenngan.com.vn - Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Những câu chuyện cuộc đời")
***
Có những ngày dài thật buồn, một mình ngồi bó gối trong căn phòng nhỏ. Nhìn ra bầu trời cao rộng ngoài kia, bản thân vẫn luôn mang trong đầu suy nghĩ: "Bầu trời ấy có chỗ nào dành cho mình không? Có nơi nào mà mình thuộc về?" Bản thân đã vẫn luôn tự hỏi: "Mình là ai? Mình muốn làm gì? Mình phải làm gì? Hay mình sẽ cố gằng vì điều gì?..."
Lại có những ngày, một mình nơi quán vắng tự hỏi bản thân: "Thật ra, thì mình thích cái gì nhỉ?", mình rõ ràng là không thích cuộc sống hiện tại, không thích những gì bản thân đang làm nhưng cũng lại chẳng biết hướng đi chính xác cho tương lai của mình là gì. Rồi những chiều lang thang nơi quán xá nhìn người ta có đôi có cặp, cùng nắm tay nhau mỉm cười trò chuyện, còn bản thân mình sao trông lại cô đơn lẻ loi thế này. Chỉ mong có một ai đó có thể hiểu mình thương mình, có thể cùng mình trải qua những ngày tháng như thế này. Những ngày tháng chênh vênh chìm nổi, những ngày tháng ghét luôn cả chính bản thân mình.
Thực ra tất cả chúng ta, ai cũng đã từng có những lúc như thế: những ngày tháng đầy mơ hồ về bản thân về cuộc sống. Khi bản thân vẫn như đang rơi vào ngõ cụt không lối thoát, không một ai thấu hiểu, không một ai cạnh bên. Đó là quãng thời gian mà ta cứ quẩn quanh đây đó, tìm kiếm những câu trả lời: mình là ai hay mình thực sự muốn gì. Trong tay không có thứ gì, mọi thứ đều ở lưng chừng của những mong ngóng về một tương lai đẹp như mình vẫn mơ về.
Hồi còn đi học thì chỉ mong học thật nhanh, ra trường đi làm kiếm thật nhiều tiền, tự đi du lịch vòng quanh thế giới, đi shopping tại những cửa hàng sang trọng, ăn tại những nhà hàng đắt đỏ nhất, mua nhà mua xe,... bao nhiêu thứ ta có thể làm. Thế nhưng đến khi ta thật sự đi làm, ta mới thấy mọi thứ chẳng giống như những gì mà ta đã nghĩ hay mong đợi. Ta không thích công việc mình làm, tiền kiếm cũng chẳng được bao nhiêu, chi phí sinh hoạt tiền thuê nhà hàng tháng đã ngốn gần hết tiền lương cả tháng rồi, có khi còn chẳng đủ tiêu. Công việc thì làm từ sáng đến tối, lúc ở nơi làm việc thì nghe sếp mắng về nhà thì tắc đường kẹt xe, rốt cuộc khi về được đến nhà thì cũng chẳng còn muốn làm gì nữa, chỉ muốn lăn ra mà ngủ. Hóa ra mọi thứ chẳng đẹp như những gì ta vẫn nghĩ hồi còn đi học.
Giữa những chông chênh của tuổi trẻ của cuộc đời, những bế tắc và những thất vọng, khi đứng giữa quá nhiều đường đi và ngã rẽ, chúng ta bắt buộc phải đưa ra sự lựa chọn cho riêng mình nhưng có khi ta còn chẳng biết mình nên lựa chọn cái gì nên đành phó mặc tất cả hoặc chấp nhận đi theo sự sắp đặt của người khác. Ta biết con đường nào cũng có cái hấp dẫn của riêng nó, con đường nào cũng mời gọi nhưng cũng đều chứa đầy thử thách chông gai, đến nỗi ta chẳng biết chọn gì, ta sợ sự lựa chọn của mình là sai thế nên ta do dự, ta bế tắc, ta buồn bực.
Bản thân ta đã hy vọng rằng sự lựa chọn của mình là đúng đắn. Nhưng làm sao có thể chắc chắn rằng đó sẽ là con đường đi đúng đắn khi mà bản thân vẫn còn chưa bước đi? Trên đời này có quá nhiều thứ không xác định được, mà nếu không thử thì làm sao biết được là đúng hay sai, là thành hay bại, phải đi thì mới biết có đường hay không chứ. Nhưng cuộc đời cũng lại không cho ta đủ thời gian để có thể thử hết tất cả các con đường. Lựa chọn cái này thì mất cái kia, mà mất chính là mất, sự thật là vậy ta phải học cách thích ứng trong mọi hoàn cảnh.
Do đó ta chỉ có thể chọn một vài cái thôi, vì thế hãy cố gắng hết mình cho chính những sự lựa chọn đó. Nếu bạn thích một công việc nào đó, nhưng trái với chuyên ngành bạn học, trái với ý của bố mẹ bạn. Tôi vẫn mong bạn hãy dũng cảm đi theo ước mơ của mình, sự phản đối của bố mẹ bạn thường đến từ sự non nớt và chưa đủ chín chắn của bạn. Hãy đặt ra mục tiêu và dành hết năng lượng cùng lòng nhiệt huyết để làm nó, chuẩn bị những công cụ, những phương tiện, kiến thức và sự quyết tâm để chinh phục mục tiêu cho tới cùng. Khi đam mê và lòng tin đủ lớn, không gì là không thể phải không.
Nếu bạn sợ rằng tấm bằng mất bốn năm để có giờ lại để không, hay bạn sợ sự bất ổn của việc làm một công việc mình thích nhưng không quen, tất nhiên điều đó dễ hiểu thôi. Bạn muốn sự "ổn định", có một công việc sáng đi tối về, cuối tháng nhận lương không sợ chết đói hay không có tiền trả tiền phòng,... Nhưng bạn có thật sự ổn định như bạn nghĩ không? Có thấy ổn với việc làm công việc mình không thích ngày lặp ngày, để đêm về lại nghĩ có phải mình hèn nhát quá không, chẳng dám thử sống vì ước mơ của mình dù chỉ một lần. Bạn nghĩ vậy có ổn không? Hay bạn có đang thực sự sống cuộc đời là chính mình? Bạn sống cuộc đời của một người khác, sống cuộc đời mà bố mẹ bạn mong đợi bạn sống như vậy.
Bạn biết mà khi người ta nằm hấp hối trên giường bệnh, người ta không tiếc về những gì mình đã mạnh dạn làm người ta chỉ thấy tiếc nuối vì đã không làm một số việc. Hãy thử nghĩ về khoảnh khắc này của cuộc đời bạn xem, liệu bạn có thấy tiếc nuối vì những mơ ước còn dang dở hay những ước mơ bạn còn chưa bao giờ dám làm chưa?
Hãy thành thật với bản thân mình và trân trọng cuộc đời của chính mình. Phá vỡ vòng an toàn và chiến đấu với những mục tiêu của mình đi. Sẽ đau đớn, sẽ gục ngã nhưng đừng bao giờ bỏ cuộc. Bạn còn trẻ, mạnh dạn làm điều mình thích dù có đi ngược lại với đám đông cũng không tồi, bạn nhất định sẽ có được thêm nhiều kinh nghiệm, những bài học và đôi khi là có được kết quả như bạn mong đợi, thế nên tôi chúc bạn thành công.
Stephanie Duong