Kí ức về cậu
Thanh xuân ai cũng từng yêu một người như thế, giống như tôi đã yêu cậu. Nhưng đó chỉ là câi chuyện trong kí ức của một người.
Bầu trời hôm ấy trong xanh. Bầu trời hôm nay cũng vậy. Chợt nhận ra, không có cậu mọi thứ vẫn tốt. Chỉ có điều đôi lúc vẫn nhớ về cậu như một thói quen. Những kí ức về cậu chưa bao giờ phai nhạt.
(truyenngan.com.vn - Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Những câu chuyện cuộc đời")
***
Ngày tổng kết cuối cùng của đời học sinh, lần đầu tiên được mặc chiếc áo dài trắng thướt tha, nghĩ đến cảm giác gặp cậu lòng chợt háo hứng, một chút ngại ngùng, rồi lo lắng. Cậu sẽ nói điều gì với tôi chứ? Liệu sau này ta có còn gặp nhau nữa không?
Tôi thấy cậu đứng bên hành lang, đang chụp ảnh cùng vài người bạn. Trái tim bỗng đập mạnh hơn, nhanh hơn, tưởng tượng sẽ nói với cậu vô vàn những điều đã cất giữ trong lòng. Nhưng cuối cùng lại bước qua cậu như chưa từng thấy cậu đứng đó. Khoảnh khắc ấy, lòng chợt rối bời, buồn bã, tiếc nuối. Cậu không hề thấy tôi. Tôi chưa bao giờ tồn tại trong mắt cậu. Cậu đã có người con gái mình thích đứng bên cạnh. Có lẽ, từ trước đến giờ cậu không hề biết đến tôi ,chỉ có tôi là luôn dõi theo cậu, đi sau bóng lưng của cậu dưới bầu trời đầy nắng. Đôi mắt cậu, nụ cười cậu đẹp như ánh nắng, thứ mà tôi chỉ có thể nhìn thấy, cảm nhận nhưng không thể chạm tới, không thể nắm bắt được.
Tôi không biết tại sao lại thích cậu, thích nhiều đến vậy, thích lâu đến vậy. Có lẽ bởi đó chính là cậu. Thanh xuân của tôi gắn với những suy nghĩ , những tình cảm và cả những ảo tưởng về cậu. Đối với cậu tôi là hạt cát, đối với tôi cậu mãi là nắng. Tôi thích cậu, tôi yêu cậu, âm thầm lặng lẽ nhìn bóng dáng cậu lướt qua trong nỗi khao khát, trong vô vọng, trong tiếc nuối. Thứ tình cảm ấy ngay từ đầu biết rằng sẽ chẳng có kết quả những vẫn không thể ngăn cản trái tim ngừng rung động ,ngừng nhớ về cậu.
Rất lâu rồi tôi không gặp cậu. Cố gắng đi chuyến xe ấy mỗi ngày, đi qua ngôi trường cậu học, tưởng tượng ra vô số cảnh ngộ gặp lại cậu nhưng tất cả cũng chỉ là ảo tưởng, cậu chưa bao giờ xuất hiện cả. Là do tôi đến không đúng lúc hay do chúng ta không có duyên? Nhưng nếu gặp lại, một người tràn đầy hạnh phúc, thoả mãn nỗi nhớ nhưng còn một người dửng dưng, không dành cảm xúc cho mình thì cũng đâu mang lại ý nghĩa gì. Chỉ có ta lại trở lại với nỗi đau, nỗi nhớ và những hoài niệm xưa cũ. Lúc ấy tôi ngây thơ thích cậu, cứ nghĩ rằng chỉ cần mỗi ngày được thấy cậu là đủ. Nhưng bây giờ ngay cả việc gặp cậu cũng khó khăn đến vậy. Làm sao để gặp được cậu?
Tình đẹp nhất có lẽ là tình đau thương. Đâu ai yêu mãi trong hạnh phúc, đâu ai không một lần nếm trải vị đắng trong tình yêu. Nhưng dù đau đớn, con người vẫn yêu, và càng nhiều đau thương ,con người càng khao khát được yêu, muốn yêu. Phải chăng tình cảm tôi dành cho cậu cũng vậy? Dù chưa một lần được đáp trả, dù nhận lấy vô vàn những tổn thương nhưng tôi chưa từng ngừng thích cậu, cũng chưa từng hối hận vì đã thích cậu. Người ta vẫn bảo thanh xuân là tiếc nuối và với tôi, tiếc nuối lớn nhất chính là vô vàn lần để cậu lướt qua mà không đủ can đảm để nói một lời. Phải chăng tôi đã quá chần chừ để cuối cùng bỏ lỡ những cơ hội hết lần này đến lần khác?
Sau tất cả tôi vẫn chọn cách im lặng, lặng lẽ dõi theo cậu. Thích cậu là điều đẹp đẽ nhất trong những năm tháng thanh xuân tẻ nhạt của tôi. Không cần cậu biết, không cần thế giới này biết, chỉ cần tôi biết là đủ. Tình yêu đôi khi không đến từ hai phía, tình yêu đôi khi chỉ xuất hiện trong một lần trái tim bỗng loạn nhịp của một người nhưng nó đủ sâu đậm để chúng ta khắc ghi mãi mãi...Cảm ơn cậu vì đã xuất hiện.
Mộc Miên