Sài Gòn và tôi
Các bạn nghĩ sao về Sài Gòn xưa? Và Sài Gòn hiện nay có còn là thành phố "xưa" trong suy nghĩ của mọi người không?
***
Tôi cũng chẳng biết mình may mắn hay thiếu may mắn khi chỉ biết được những nét đẹp của Sài Gòn xưa thông qua những kiến thức ít ỏi từ sách vở, biết được Sài Gòn xưa đã từng chứng kiến bao thăng trầm của xã hội.
Sài Gòn xưa mang một nét đẹp thành thị xưa với ly café nóng bên vỉa hè, những tiếng buôn bán hàng rong ồn ào náo nhiệt một khung trời xanh ngắt. Sài Gòn xưa nhẹ nhàng với những cô gái mười tám đôi mươi, tung tăng tà áo dài thướt tha, Sài Gòn xưa êm đềm trong bận rộn. Tiếng buôn bán tấp nập, tiếng còi xe xích lô, ô tô đầy vội vã, tiếng chào mời khách chân thành và thân ái của những bác xe ôm tất bật trong những ngày nắng gắt đến cháy sạm da thịt. Chẳng khó để ta bắt gặp hình ảnh Sài Gòn thanh lịch nhưng cũng đầy lãng mạn qua từng câu hát du dương của những tác phẩm âm nhạc nổi tiếng, qua từng trang sách không quá mới những cũng đủ nhuốm màu xưa cũ, những tấm hình trắng đen đầy cảm xúc trôi dài theo thời gian. Và dù ngoài kia có vội vàng ồn ã tới thế nào thì Sài Gòn xưa vẫn thật ấm áp khi Sài Gòn được nâng niu những gia đình đầm ấm. Còn hình ảnh nào đẹp hơn hình ảnh từng thành viên vui vẻ trong bữa cơm gia đình. Sài Gòn xưa thậm chí chẳng phân biệt người già hay trẻ nhỏ, nam hay nữ, nhưng "thành phố phồn hoa tráng lệ" trong quá khứ lại khoác lên mình sức quyến rũ lạ lùng khi nó biết lưu giữ những nụ cười của bao người con đất Việt.
Nếu những thông tin của tôi về Sài Gòn xưa chỉ gói gọn qua từng trang sách, từng tác phẩm âm nhạc nổi tiếng thì quả thực lần này tôi phải thốt lên rằng tôi thật may mắn khi được chứng kiến Sài Gòn của hiện tại. Vì sao ư? Tôi đã dùng mọi nỗ lực và sự quyết tâm của mình để thi đậu vào một trường đại học nằm ở Sài Gòn mang tên Đại học Công Nghiệp thành phố Hồ Chí Minh.
Ngày rời xa vòng tay chở che của bố mẹ để lên "thành phố" thực hiện nốt ước mơ còn ngổn ngang, trong lòng tôi vừa vui mừng nhưng cũng mang theo một nỗi buồn man mác mang tên "nhớ nhà". Nhưng rồi điều khiến tôi vui mừng trở lại là khi ước mơ ngày đó của tôi nay đã thành hiện thực.
Tôi đặt chân lên mảnh đất Sài Gòn đầy những ánh đèn sặc sỡ, đầy ắp tiếng ồn ào của hàng triệu hàng triệu chiếc xe thi nhau vội vã trên mọi nẻo đường. Sài Gòn trong mắt tôi ôi sao đẹp thế! Tôi yêu sự bận rộn của Sài Gòn hiện tại, tôi yêu những tòa nhà cao tầng hiên ngang chọc thủng những tầng mây lơ lửng. Sài Gòn hiện tại nhộn nhịp lắm, náo nhiệt và đông vui lắm. Nhưng Sài Gòn của hiện tại ơi! Sài Gòn này cũng khiến tôi buồn lắm. Là do tôi đã không tìm được niềm vui nơi chốn phồn vinh hay do Sài Gòn quá bận rộn nên đã lãng quên tôi?
Sài Gòn hiện nay rộn ràng đông vui đến bất ngờ. Đúng với tên gọi của nó: "thành phố phồn vinh" thì Sài Gòn của hiện tại đã và đang làm đúng vai trò của mình. Sài Gòn là thiên đường của biết bao thế hệ trẻ ấp ủ ước mơ. Vậy nên Sài Gòn luôn đông đúc và đầy nhiệt huyết sục sôi, cháy bỏng cùng bao hoài bão của hàng triệu người dân sinh sống nơi đây. Đặc biệt hơn thế, Sài Gòn đã mở lòng mình để chào đón biết bao người con "lai" trên toàn thế giới. Sài Gòn một lần nữa lại chẳng thể phân biệt nổi người già hay trẻ nhỏ, nam hay nữ, chỉ cần là con người thì Sài Gòn đều ôm trọn dù họ có khác màu da hay đất nước. Sài Gòn cứ thế, cứ thế đẹp hơn và ngày một hiện đại hơn dưới sự tái tạo của biết bao thế hệ, biết bao tâm huyết của người con Việt Nam. Và rồi Sài Gòn bận rộn nay lại thêm bận rộn. Buổi sáng Sài Gòn bận tỏa năng lượng để xoa dịu những nỗi khó chịu của biết bao người khi chịu cảnh kẹt xe. Tối đến Sài Gòn lại bận thư giãn cùng những vũ điệu sập sình, với những ánh đèn đầy màu sắc nổi bật. Và rồi Sài Gòn đã ngày một phát triển hơn, và rồi theo thời gian, Sài Gòn lại vô tình biến tôi trở nên nhỏ bé và cô đơn đến lạ...
Giá như thành phố Hồ Chí Minh có một phút ngừng bận rộn, giá như đô thị tráng lệ có một giây nào đó nhớ đến những con người nhỏ bé như tôi. Cuộc sống mà... Lấy đâu ra hai tiếng "GIÁ NHƯ". Sài Gòn ơi! Đẹp mãi nhé, "tươi" và "xanh" mãi nhé! Và Sài Gòn ơi! Xin đừng quên tôi nhé...