Thanh xuân là những tháng ngày tìm kiếm hạnh phúc
Tôi thẫn thờ đứng trước gương. "Ôi! Mình đã 26 tuổi rồi sao? Mình đã sống gần nửa đời người rồi sao? Mình đã có những gì ở cái tuổi 26 ấy?". Tôi băn khoăn tự hỏi. Tôi đã nghe đâu đó, người ta nói rằng "Tuổi thanh xuân của người con gái – thứ thanh xuân có hạn định và chẳng chờ đợi ai bao giờ". Tôi – một cô gái 26 tuổi, liệu có còn thanh xuân?
Tuổi 26, tôi đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội mà tôi có thể nắm bắt được. Tuổi 26, tôi hối tiếc vì nhiều điều mà tôi chưa làm được. Tôi giật mình nghĩ về cuộc sống của mình trong suốt 26 năm qua, vui có buồn có, nhưng có lẽ vui thì ít mà khó khăn thì nhiều. 26 năm không phải là chặng đường quá dài, nhưng cũng đủ để tôi chiêm nghiệm về cuộc đời, va chạm với những khó khăn, có lúc tưởng chừng như không vượt qua được.
(truyenngan.com.vn - Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Những câu chuyện cuộc đời - Lần 2")
***
Từ khi sinh ra cho tới tận bây giờ, tôi vẫn luôn là kẻ thất bại. Thất bại trong công việc, thất bại trong tình yêu, thất bại trong cuộc sống. Trong đầu tôi luôn nghĩ rằng tôi là kẻ thất bại, kẻ trắng tay, không có gì cả. Tôi không biết tôi sống để làm gì. Sống không mục đích, không lý tưởng, không ước mơ. Tôi phó mặc cho số phận, muốn trôi đi đâu thì đi. Tôi dường như không có động lực phấn đấu để làm bất cứ việc gì. Chẳng ai ủng hộ cũng chẳng ai đứng về phía tôi. Nhưng tôi nghĩ, lỗi là ở bản thân tôi. Gía như, tôi cố gắng ngay từ lúc đầu thì chắc bây giờ tôi đã khá hơn.
Tôi đã trải qua hai lần sinh tử. Năm tôi 16, có một chuyện không may xảy ra với tôi. Ba ngày tết, trong khi mọi người vui vẻ, hân hoan tận hưởng không khí tết, thì tôi lại nằm ở nhà vì bị chẩn đoán mắc bệnh tim. Tối mùng một tết, tôi bỗng dung bị khó thở và dường như không thở được. Tôi cứ ngỡ rằng, tôi bị hen suyễn tái phát. Bởi hồi nhỏ, tôi đã từng bị hen suyễn. Và sau khi tiêm một mũi thuốc thì tôi trở nên ốm yếu cho tới tận bây giờ.
Tôi rời cánh cổng đại học cách đây 5 tháng. Đại học đối với tôi là niềm mơ ước chinh phục tri thức mới. Tôi vào đại học khá trễ. Cách đây 4 năm, tôi chân ướt chân ráo bước vào đại học. Tôi vẫn nhớ như in đêm hôm ấy. Cái hôm tôi biết tin đậu đại học là một đêm không ngủ. Tôi đã thao thức suốt đêm vì tôi đã làm được một việc tưởng chừng như không thể và tôi cũng không ngờ đến. Lúc ấy, tôi chỉ thi cho biết thôi, chứ không ngờ lại đậu. Tôi tưởng tượng ra mình được người ta ngưỡng mộ và tự hào như thế nào. Tôi dường như tự tin hơn rất nhiều.
Vào khoảnh khắc ấy, nước mắt tôi đã rơi khi nghĩ về mẹ đã vất vả vì tôi như thế nào. Mẹ tuổi khỉ và thật trùng hợp, tôi cũng tuổi khỉ. Hai mẹ tôi khỉ đi đâu cũng có nhau và tới tận bây giờ, khi tôi đã 26 tuổi và đã sống gần nửa cuộc đời, tôi vẫn bám lấy mẹ. Tôi nhớ như in, hồi năm lớp 3, mẹ đã đội trời mưa gió cõng tôi trên lưng, mặc cho dòng nước ở ngay dưới chân. Lúc ấy, tôi thực sự rất hạnh phúc. Mẹ không biết đi xe và đã 60 năm rồi, có lẽ đôi chân mẹ đã mỏi, nhưng mẹ đã vì tôi mà sẵn sàng đi bất cứ nơi đâu. Tôi phát bực vì cái tính hay lo của mẹ, đặc biệt là cho tôi bởi tôi là đứa con yếu đuối và khờ khạo nhất trong nhà. Nhưng tôi lại thừa hưởng từ mẹ làn da trắng và cái tính hay lo ấy.
Có lần, tôi thỏ thẻ:
"Mẹ có hối hận vì sinh ra con không? Bởi con chả làm gì để mẹ hài lòng hay tự hào về con hết".
Mẹ nói:
"Mỗi người mỗi số phận. Có lẽ, số phận của con là ở bên mẹ".
Tôi ôm chầm lấy mẹ:
"Mẹ à! Con không hối hận vì đã làm con của mẹ. Mẹ của con không xinh đẹp, mẹ của con không hoàn hảo nhưng mẹ của con có một trái tim yêu thương dành cho con. Đối với con thế là đủ rồi, mẹ ạ".
Có người nói với tôi:
"Mày đi học về mà chẳng làm được gì hết thì học làm chi, hả con?"
Tôi chỉ biết cười trừ, không biết nói gì thêm.
Mỗi sớm mai thức dậy, tôi luôn tự hỏi: "Tôi đã hạnh phúc với cuộc sống mình lựa chọn chưa". Hạnh phúc trong tôi sao mơ hồ quá. Đôi lúc, tôi thấy mình là kẻ bất hạnh, cũng có lúc, tôi thấy mình là người hạnh phúc. Tôi đi tìm câu trả lời: Hạnh phúc là gì? Có phải hạnh phúc là những thứ xa vời, ta không thể với tới hay con người luôn tham vọng, luôn muốn chinh phục đỉnh cao, không hề biết được mình đã hạnh phúc hay chưa, hạnh phúc thật sự của mình là gì.
Huyền, em gái tôi, đã nói với tôi:
"Chị 26 tuổi rồi mà không có tình cũng chả có tiền. Bằng này tuổi đầu, người ta đã có gia đình lẫn sự nghiệp rồi đấy".
Tôi trả lời:
"Đối với chị, thành công chính là vượt qua bản thân mình, vượt qua mọi trở ngại, khó khăn trên con đường mà tôi đã chọn. Dù con đường chị chọn là đúng hay sai, bằng phẳng hay gập ghềnh, chị vẫn theo đuổi tới cùng".
Huyền kiên quyết:
"Chị nghĩ như thế là đủ sao? Người ta thì phấn đấu làm ông nay bà nọ. Còn chị thì sao? Việc viết lách có thể nuôi sống chị được à."
Tôi từ tốn:
"Người ta là người ta, chị là chị. Chị không biết chị chọn công việc đó có đem lại tiền tài hay không. Nhưng chị biết chắc một điều, nó đem lại niềm vui và chị có thể viết ra những gì mình suy nghĩ. Cho dù, chị không được coi trọng hay ngưỡng mộ, nhưng chị vẫn đang hạnh phúc về những điều chị làm, về những điều mà chị cảm nhận về cuộc sống này."
Tuổi 26 của tôi là những chuỗi ngày thiếu một cái gì đó gọi là tình yêu. Tôi luôn tự hỏi: Tình yêu là gì mà khiến người ta say mê đến vậy? Tại sao người ta đau khổ rồi hạnh phúc vì tình yêu như vậy? Tuổi 26, tôi chưa hề trải qua một mối tình nào, chắc chưa thể hiểu được thế nào là tình yêu hay đơn giản yêu một người là như thế nào. Có lẽ, tôi đã tự khép lòng mình lại và thật không may chính điều đó đã lấy đi cơ hội "được yêu" của tôi. Tuổi 26, tôi thường tin vào duyên phận. Người ta nói: "Thân con gái mười hai bến nước, biết bến nào trong, biết sông nào đục". Chính vì vậy, tôi đâm ra sợ tình yêu, sợ vướng vào lưới tình thì khổ lắm. Tôi thường hay suy nghĩ lung tung về tình yêu.
Bây giờ, tôi đã có động lực, phấn đấu. Đấy cũng là thành công với tôi rồi. Cho dù chỉ là thành công nhỏ thôi, nhưng tôi sẽ cóp nhặt và giữ gìn để có thành công lớn hơn. Tôi vẫn còn trẻ, còn cả tương lai phía trước và tôi sẽ nắm bắt mọi cơ hội để không phải hối hận vì mình đã bỏ lỡ tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, say mê, sáng tạo, có khát vọng, vượt qua khó khăn, thử thách, chinh phục đỉnh cao. Trái tim tôi đang khao khát một tình yêu. Chắc có lẽ, tôi sống trong cô đơn lâu rồi, tôi mong muốn nhận được sự yêu thương, lo lắng hay quan tâm từ người khác. Tuổi 26, tôi vẫn đi tìm một thứ gọi là tình yêu. Tôi hy vọng có được một tình yêu xuất phát từ trái tim. Tôi nhận ra rằng tôi có thể thiếu thốn nhiều thứ, nhưng tôi không thể sống mà thiếu tình yêu. Gía như có ai nói yêu tôi, tôi sẽ chấp nhận ngay, không chút do dự. Tôi sẽ hy sinh vì người đó. Tôi sẽ yêu hết mình dù cho sau này có ra sao. Tôi sẽ tin tưởng vào con tim của mình.
Tuổi 26, tôi hạnh phúc vì tôi có được sự bình yên. Bình yên của tôi là hài lòng với cuộc sống này, mặc dù còn nhiều khó khăn. Bình yên của tôi là tận hưởng cuộc sống theo cách riêng của mình. Bình yên của tôi là nhìn thấy gia đình và người thân được vui vẻ hạnh phúc. Bình yên của tôi là có một người để yêu thương và đồng hành cùng tôi trong suốt cuộc hành trình. Bình yên của tôi là thế đấy.
Tuổi 26 của tôi là như vậy đấy. Tôi nhận mình là kẻ thất bại, vẫn mãi đi kiếm một chữ tình. Nhưng tất cả những gì tôi muốn chỉ là bình yên, bình yên thật sự. Tôi nhận ra, sau bao nhiêu chuyện, tôi đã quá mệt mỏi và bình yên mới là mục đích của cuộc đời tôi. Tuổi 26 của tôi như một cuốn tiểu thuyết, có những bước ngoặt, biến cố, thăng trầm và có cả niềm vui. Những gì tôi đã trải qua, tôi vô cùng ngưỡng mộ bản thân.
Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi biết thế nào là hạnh phúc. Mỗi sớm mai thức dậy, tôi được hít thở bầu không khí trong lành, được thấy ánh nắng mặt trời bởi đôi mắt của tôi, được nghe tiếng chim hót véo von, được ngắm bình minh vào mỗi buổi sáng, được ngắm hoàng hôn vào mỗi buổi chiều, cảm nhận được sự bình yên của cuộc đời. Cảm ơn những khó khăn, thử thách của cuộc đời giúp tôi trưởng thành hơn. Cảm ơn những người đã làm trái tim tôi tổn thương khiến cho tôi mạnh mẽ hơn trong cuộc sống. Cảm ơn những vinh quang giúp tôi vững bước trên con đường mình đã chọn. Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi biết thế nào là yêu thương, giận hờn và cũng cho tôi biết thế nào là sự nhớ nhung, chờ đợi một người. Cảm ơn những điều mà tôi đã lãng quên, nay lại khơi dậy trong tiềm thức.
Nguyễn Thị Yến Ngọc