Tuổi học trò
"Tuổi học sinh là lứa tuổi đẹp nhất của đời người"- Đó là câu nói khá quen thuộc đối với những ai đã và đang ngồi trên ghế nhà trường nhưng với tôi nó lại khác. Tôi không thích trường học, mặc dù tôi rất thích khám phá, học hỏi nhưng đối với tôi trường học là một nơi mà tôi không thể hòa nhập với bạn bè được.Tính tôi vốn rất nhút nhát và rất lạnh lùng ngại giao tiếp nên hầu như ở trường tôi không có nhiều bạn và từ đó tôi cũng cảm thấy trường học là một nơi rất buồn và dường như nó không phù hợp với tôi. Nhưng đến thời điểm này- lúc chia tay ngôi trường cấp 2 thân yêu tôi mới hiểu ra được: tuổi học trò chính là khoảng thời gian đẹp nhất của mỗi con người.
***
Năm tôi học lớp 9 cũng là năm học mà tôi có nhiều bước tiến đột phá nhất. Trước đó tôi là một vận động viên tài năng của tỉnh, tôi có một sức khỏe khá tốt và tôi chạy rất nhanh nên tôi đã được chọn để đi thi giải toàn quốc về bộ môn điền kinh. Vì khi tôi không muốn sống xa bố mẹ nên tôi từ chối việc luyện tập và điều đó làm ba tôi vô cùng thất vọng. Tôi đã sống trong nước mắt một khoảng thời gian và tôi dần nhận ra được rằng tôi cần phải chứng minh cho bố tôi thấy tôi thích hợp với việc học hơn. Tôi cố gắng làm hết sức mình để có được 1 thành quả học tập tốt nhất nhưng lại có 1 chuyện khiến cho tôi ám ảnh đến tận bây giờ đó chính là cô chủ nhiệm của tôi. Cô rất là khó tính và nghiêm khắc đến nỗi những lúc mà tôi làm sai chuyện gì đó tôi bị cô la mà tôi bị mất ngủ hết mất ngày liền. Có lần cô bảo tôi về nhà làm hồ sơ đem nộp để miễn giảm học phí mà hôm đó tôi lại để quên ở nhà thế là cô mắng tôi trước cả lớp làm cho tôi vô cùng ám ảnh và kể từ đó cái căn bệnh dị ứng cô chủ nhiệm đã bắt đầu hình thành trong con người của tôi. Mỗi lúc gặp cô là tôi lại cố tình tránh né nhưng không vì thế mà tôi lại cô lập khi đến tiết học của cô. Trong lớp tôi là một học sinh khá năng nổ nên trong các tiết học tôi rất thường xuyên phát biểu nên cũng khá chiếm cảm tình từ cô. Nhưng mà tôi không hiểu cảm xúc của cô như thế nào cô cứ vui buồn lẫn lộn mà những lúc cô giận trông cô đáng sợ vô cùng. Cứ nghĩ tới khuôn mặt giận dữ của cô là tôi thấy sợ hãi nói tóm lại cái cảm giác ấy không thoải mái chút nào. Nhưng không phải là cô lúc nào cũng lạnh lùng, những lúc cô cười để lộ 2 chiếc răng khểnh trông rất dễ thương và gần gũi.
Năm học đó bỗng nhiên cô chủ nhiệm lại muốn đổi lại chỗ ngồi cho lớp. Thế là cô chuyển một con bạn-người mà tôi chưa bao giờ tiếp chuyện trong suốt 3 năm học cấp 2 xuống ngồi ngay kế bên tôi. Và cũng từ đó những kỉ niệm đẹp mà tôi nghĩ cho dù sau này có lớn lên nó sẽ là động lực là một tuổi học trò đẹp để tôi nhớ về những lúc tôi vấp ngã trên đường đời.
Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày mà tôi bắt đầu có cảm nhận là người bạn mà tôi tìm bấy lâu nay đã xuất hiện. Con bạn tưởng chừng như xa lạ này đã khiến tôi vô cùng sung sướng. Nó cũng giống như tôi- đều mắc căn bệnh dị ứng cô chủ nhiệm. Tôi và nó thường hay tâm sự với nhau dần dần chúng tôi đã thân thiết từ lúc nào không hay. Nó thì không giống tôi, từ nhỏ nó đã sống xa bố mẹ nên nó cũng có nhiều chuyện kể cho tôi nghe lắm và tôi cũng vậy. Tôi và nó mà sáp vào là nói chuyện không kể thời gian.
Vào đầu năm học vì nó quá sợ cô chủ nhiệm nên nó không dám xin cô đi học thêm; thế nên tôi và nó thường hay học chung với nhau lắm. Ngoài việc học chung với nhau ra tôi cũng hay cùng cô bạn thân của mình đi học chung, đi ăn chung ở những quán ăn lề đường. Có thể nói tôi với nó có không biết bao nhiêu là chuyện trên trời dưới đất, cứ mỗi lần hai đứa đi ăn hay đi học về chung là nói chuyện rong rả.Ôn bài chung với nhau được một khoảng thời gian thì tôi có xin cô cho nó đi học thêm thế là từ đó chúng tôi hết ôn bài chung nữa- trừ những lúc ôn thi. Mỗi tuần cứ tới thứ 2 và thứ 4 đúng 5h là chúng tôi lại rủ nhau đi ăn hàng sau đó cùng nhau đi học Toán của cô chủ nhiệm. Nó bảo là: "gần mực thì đen gần đèn thì sáng" ; từ ngày thân thiết và học chung với tôi tình hình học tập của nó đã khá hơn. Nghe nói vậy tôi khoái ở trong người và từ đó tôi cũng có thêm động lực chiến đấu hơn với năm học lớp 9 dài đăng đẳng như thế này.
Ấy thế mà thới gian cứ lặng lẽ trôi đi. Hết mùa thu dịu dàng rồi lại đến mùa đông ẩm ướt và cuối cùng là chúng tôi đành phải chào tạm biệt mùa xuân tươi mát để bước chân đến một mùa hè nóng bức. Mùa hè này khác với những mùa hè bình thường khác đó là tôi phải tạm biệt mái trường thân yêu, tạm biệt thầy cô và những đứa bạn để chuẩn bị hành trang bước vào một môi trường học tập mới. Tôi mừng lắm nhưng tôi lại cảm thấy thời gian sao mà trôi nhanh thế; tôi có phần tiếc nuối vì phải nói lời tạm biệt cấp 2 nhưng tôi lại cảm thấy vui vì tôi đã được giải phóng bởi cô giáo chủ nhiệm khó tính. Trong lòng tôi cứ rạo rực những suy nghĩ hết sức nực cười. Tuy cô chủ nhiệm có hơi nghiêm khắc nhưng cô lại rất quan tâm học sinh mà đặc biệt là với tôi. Những ngày gần tốt nghiệp cô cũng cười với tôi nhiều hơn trò chuyện với tôi nhiều hơn. Chính vì thế mà tôi thấy rất vui. Còn cô bạn của tôi nữa, tuy thân nhau nhưng cũng có những lúc tôi và nó cũng cãi nhau ghê lắm, có lúc tôi còn giận nó vì ba chuyện không đâu vậy mà nó cũng cho là nó có lỗi còn xin lỗi tôi nữa.
Tuổi học trò là thế đấy, tùy vào mỗi người mà họ có nhiều cảm nhận khác nhau. Riêng tôi, tôi vẫn luôn nhớ mãi cái hồi ức đẹp đó, cái hồi ức học trò có cô giáo khó tính có con bạn ngây ngô. Những kỉ niệm đó sẽ mãi theo tôi suốt đời. Nhờ có họ mà những ngày tháng đến trường của tôi trở nên vui hơn, đẹp hơn. Tôi sẽ mãi không quên cái tuổi học trò đẹp như mơ đó, tuy giản dị đơn sơ mà lại là tình cảm trong sáng nhất mà tôi có được trong khoảng thời gian ngồi trên ghế nhà trường.
Bây giờ xa trường, xa thầy cô, xa bạn bè tôi mới biết cái cảm giác nhớ thương là gì. Những bông hoa phượng nở rộ khắp sân trường làm tôi lại bâng khuâng và nhớ cái thời cấp 2 hồn nhiên đến mãnh liệt. Tôi thèm được trở lại quá khứ, được cùng con bạn thân đi ăn hàng quán lề đường, cùng ngắm hình dáng cô chủ nhiệm giảng bài trên bục giảng. Hành trình học vấn của tôi ngày càng bước tới những chặn cuối cùng. Tuy vậy kỉ niệm về một thời học trò ngây thơ trong sáng sẽ mãi theo tôi, sẽ là hành trang nâng đỡ đôi chân tôi thêm vững vàng. Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi những thứ tuyệt vời này, tôi sẽ cất giữ nó mãi mãi......