Gửi bài:

Khi tuổi 22 đến

Lớn lên là lúc chúng ta tìm câu trả lời cho câu hỏi " Tôi là ai?" " Tôi sống vì điều gì?"" Sống với chính bản thân mình như thê nào?"

Khi chúng ta lớn lên, những câu hỏi biện chứng cứ xuất xuật ngày một rõ ràng trong cuộc sống của chúng ta.

***

Vào một ngày đẹp trời, gió nhẹ, nắng nhẹ, nhiệt độ trung bình giữa những ngày mùa đông, một buổi chụp kỉ yếu của bạn cấp 3 diễn ra. Cứ mỗi lần họp lớp, mình lại cảm thấy ko ổn, một sự tự ti tràn lên trái tim, rồi lên cổ họng, rồi lên não bộ, tiếp tục lan tràn khắp cơ thể.

Mình không biết vì sao, trong môi trường đại học hay các mối quan hệ khác, mình vẫn rất tự tin, không lo sợ ánh mắt người khác, không tự trách bản thân, hay phán xét bản thân trong những trường hợp như vậy. Nhưng cứ gặp các bạn lớp cấp ba là khác hoàn toàn, như có cái bao tải thật to, chỉ chừa 2 mắt, và mình đang đứng trong cái bao tải đó.

khi-tuoi-22-den

Ngay khi bước vào một trường cấp 3 chuyên nổi tiếng không chỉ của tỉnh mà còn của cả nước, mẹ từng nói với mình " Kệ cho người ta giỏi, kệ cho người ta giàu có, đừng ganh ghét, đố kị, con cứ học và sống bình thường như bao người là tốt rồi" Trong môi trường đó, không bình thường được mẹ ơi. Con bình thường đến vô hình. Mình vô hình thực sự, có lẽ trong tâm trí của một vài bạn cùng lớp với mình, không nhớ rõ mình là ai, mặt mũi thế nào dáng người thế nào, học lực ra sao vì số câu nói với nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay trong suốt 3 năm học.

Khi lên đại học thì sao, muốn sống thật thoải mái, không, điều này khó lắm và sống là chính mình còn khó hơn. Mình thích mặc đồ này, thấy rộng rãi, thoải mái, thì người này nhận xét góp ý không hợp không đẹp rồi mình lại thay ra, và có khác gì "Đẻo cày giữa đường". Đến cuối cùng thì sao, mình vốn béo mập, không xinh, mặc được bộ người khác thấy ừ hợp với bạn, xinh đấy, thì mình chẳng thấy thoải mái chút nào. Gò ép bản thân sao cho tốt hơn, ừ tốt hơn trong mắt người khác, nhưng trong chính bản thân có thấy tốt hơn không? Không đó là sự giả dối, dù biết, vẫn cần làm.

Hà Nội, đông đúc chận chội, Hà Nội là không vội được đâu, cứ mỗi lần mình đi xe, hay qua đường dường như mình dùng đến 200% trí não và sức lực, về đến phòng là vật ra mệt mỏi. Mình hay trốn khỏi nơi đây, nến một thành phố khác kí gửi thời gian. Thành phó đó gần thôi mình có thể đi xe bus, đi xe máy. Nơi đó có bạn thân từ cấp 2 của mình sinh sống và học tập.

Cô bạn mình nói " Mày bớt mơ mộng đi, mày phải nên bị xã hội dập cho sấp mặt như tau, mày mới sáng mắt ra được." Cuộc đời mình không quá bấp bênh, nó bình bình, êm ả, nên mình hay mơ mộng rằng một chuyện đáng sợ đến với mình rồi mình sẽ giải quyết ra sao, hay một ai đó, một tình cảm đặc biệt nào đó đến. Nhưng đến giờ vẫn không. Một người bạn xa lạ biết nhau nhờ 1 tháng học chung lớp bóng bàn nói " Năm qua, cậu giữ được cân nặng á, cuộc đời cậu cũng bình lặng quá đi. Cân nặng chính là cách trực quan nhất để thể hiện một sự kiện đặc biệt, có thể là khó khăn tột đỉnh, hay thuận lợi tột cùng đến với một người." . Đôi khi mình thấy thế thật tốt, mình cứ vô tư , vui vẻ không phải lo nghĩ quá nhiều. Nhưng đôi khi mình lại thấy không nên, khó khăn thử thách mới làm con người ta trưởng thành. Vì thế, mình vẫn mãi không lớn lên được, vẫn trẻ con, vẫn mơ mộng khi tuổi 22 sắp đến, trường đại học cũng nhanh không còn dung nạp mình nữa, xã hội ngoài kia đang trực chờ chào đón mình.

Cũng vào chiều hôm chụp kỉ yếu ấy, thì mình quay về phòng và sẽ ra trường xem một chút về kỉ niệm 60 năm của trường. Mình không muốn một mình đi vòng quanh cả khu công viên trường lơn vậy, mình inbox rủ những người thân quen của mình. Và rồi, mình không rủ được ai, hóa ra những lúc thế này, nếu có ai đó, thì mình sẽ không cảm thấy một mình. Có một người có thể gác chuyện cá nhân sang một chút cùng mình đi vòng quanh khoảng 1h thôi cũng được thì tốt biết bao. Người đó, có thể là ai, có thể là người bạn trai, hay người chông tương lại của mình chăng.

Khi tuổi 22 đến, chới với, vô định, và cô đơn, có lẽ là lúc chúng ta học lại từ đầu, từ là một đứa trẻ với môt phương thức học khác để trở thành người lớn.

 

Ngày đăng: 17/11/2019
Người đăng: Linh Nấm
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Hamel
 

Ngay cả khi cô chết, tội lỗi của cô cũng chẳng thể mất đi. Vì vậy, hãy sống để bù đắp lại những lỗi lầm đó

Oboe [The violinist of Hameln]

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage