Gửi bài:

Đừng vì một người dưng

Có phải thanh xuân vốn dĩ là thế? Yêu một người xa lạ, hạnh phúc với từng dòng tin nhắn, rồi chia tay, rồi đau lòng, rồi khóc cạn nước mắt hàng đêm. Giờ đây, dù có bị tổn thương đến vằn vện trái tim thì tôi lấy quyền gì để trách móc anh ta? Đáng lẽ ra tôi không nên vì một vài lời hứa của người dưng mà tự bản thân mình mơ mộng. Còn trái tim của người dưng, chẳng phải cũng giống bầu trời chiều, thay đổi theo từng giây phút hay sao?

***

Cô gái vừa thất tình

Tôi bước chầm chậm trên con đường quen để trở về nhà sau một ngày làm việc mệt nhoài. Bầu trời đêm mùa hạ đầy sao, gió thổi nhẹ, cây tường vi trước cổng nhà nở rộ,...tất cả những điều đẹp đẽ đó cũng không đánh bật được cảm giác thất tình trong tôi. Tôi đứng chần chừ trước cổng nhà, cố ngăn những giọt nước mắt cứ chực chờ trào dâng.

- Sao không vào nhà? Đứng đần ra đó làm gì? – Mẹ đột nhiên mở cổng, nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ - Vào nhanh đi, bố đang đợi cơm đấy.

Tôi hít sâu một hơi, cố ném sự buồn bã ra khỏi đầu.

- Đợi con làm gì? Bố mẹ đói thì cứ ăn trước đi.

Tôi bước những bước dài vào nhà, bỏ lại đằng sau những lời càm ràm vô nghĩa của mẹ.

Bàn ăn đã được dọn sẵn, cơm canh nóng hổi bốc khói. Bố đang ngồi xới cơm, nhìn tôi cười:

- Phải cùng ăn thì mới là gia đình chứ.

Khoảnh khắc này, tôi bỗng dưng muốn khóc, nước mắt lại không nghe lời cứ ngấp nghé trào ra.

"Yêu đương là cái gì mà khiến mình phải khổ thế chứ? Trong khi mình được gia đình bao bọc yêu thương thế này. Tại sao mình phải giảm cân để mặc áo cưới cho một hôn lễ chỉ có trong lời hứa? Tại sao phải đau lòng vì một người mà đến cả lời hứa cũng không giữ nổi?"

Vừa nghĩ tôi vừa gắp thức ăn lia lịa. Sao những ngày qua tôi có thể giảm cân vậy nhỉ, trong khi thức ăn mẹ nấu ngon chừng này?

- Mai có đi đâu không? – Mẹ hỏi.

- Dạ không.

- Vậy thì dậy sớm dọn dẹp, mai nhà mình tổng vệ sinh.

Tôi gật đầu, miệng vẫn bận rộn nhai thức ăn. Tự nhủ biết đâu như vậy lại tốt, tôi sẽ không rảnh rỗi để nhớ về con người bội bạc kia.

dung-vi-mot-nguoi-dung

***

Tôi ngồi lười biếng bên bộ bàn ghế gỗ ngoài vườn, cảm nhận rõ rệt sự nhức mỏi sau một ngày dài dọn dẹp. Nắng chiều rực rỡ chiếu rọi lên những đóa hồng leo đỏ thẫm, lũ chim chào mào bố nuôi đua nhau hót, khung cảnh bình yên đến ngỡ ngàng. Đã bao lâu rồi, tôi mới ngồi ở đây, ngắm nhìn khu vườn của mẹ, hít hà mùi hồng leo và nghe chim hót? Tôi cuồng nhiệt lao theo tình yêu như một con thiêu thân nhìn thấy ánh sáng, bỏ quên những điều thân thuộc gần gũi, dồn hết tâm trí thời gian bên một người dưng và mơ mộng về một gia đình nhỏ hạnh phúc, để rồi khóc lóc điên đảo khi bị bỏ rơi.

Có phải thanh xuân vốn dĩ là thế? Yêu một người xa lạ, hạnh phúc với từng dòng tin nhắn, rồi chia tay, rồi đau lòng, rồi khóc cạn nước mắt hàng đêm. Giờ đây, dù có bị tổn thương đến vằn vện trái tim thì tôi lấy quyền gì để trách móc anh ta? Đáng lẽ ra tôi không nên vì một vài lời hứa của người dưng mà tự bản thân mình mơ mộng. Còn trái tim của người dưng, chẳng phải cũng giống bầu trời chiều, thay đổi theo từng giây phút hay sao?

Tôi nhấc cánh tay mỏi nhừ lấy lon coca lạnh ngắt trên bàn, uống một ngụm lớn, ga xộc lên khiến đôi mắt tôi nhạt nhòa. Qua làn nước mắt, ký ức những tháng ngày chúng tôi hạnh phúc bên nhau cũng trở nên mờ ảo, thậm chí nó có thể chưa từng tồn tại, chỉ là tôi tự mình vẽ nên mà thôi. Tiếng bố mẹ cãi nhau đưa tôi về hiện thực, mẹ muốn dời sô pha qua chỗ khác, bố lại cho rằng để nguyên chỗ cũ là hợp lý nhất. Tôi mỉm cười, chưa từng nghĩ cuộc cãi cọ của bố mẹ lại khiến tôi bình tâm như vậy.

Tôi đặt bàn tay lên ngực trái, vỗ về trái tim đang đau đớn. Dù thế nào thì Trái đất vẫn quay, cuộc sống vẫn trôi chảy, nắng vẫn vàng và cây lá vẫn xanh. Bởi vì tình yêu của anh ta không trọn vẹn, nỗi nhớ nhung này của tôi rồi cũng sẽ nhạt phai. Dù chẳng có đóa hoa nào hai lần thắm lại, nhưng chồi non sẽ lên, đóa hoa khác lại nở rộ đẹp đẽ.

Tối qua, lúc tự ôm chính mình mà khóc, tôi đã sợ hãi rằng làm sao mình sống tiếp khi không có anh ta. Tôi cứ tự hỏi, tự khóc mà không có câu trả lời. Nhưng chẳng phải rất đơn giản sao? Thì cứ vậy mà sống tiếp thôi, đâu có ai không thể sống vì thiếu vắng ai bao giờ.

Giá mà, chúng ta yêu một người, từ người dưng nhưng mãi mãi không trở lại là người dưng, thì tốt nhỉ?

"Mẹ đã dặn con phải giữ gìn trái tim cẩn thận"

Con gái, con cho rằng mẹ không nhìn thấy trái tim con đang vỡ vụn hay sao?

Tối qua con về muộn, mẹ ra hiên ngóng con, lại thấy con đang đứng đó thẫn thờ. Con không khóc, nhưng vẻ mặt của con khiến mẹ muốn khóc. Mẹ sinh con ra với cơ thể và trái tim khỏe mạnh, bố mẹ nuôi nấng con như báu vật quý giá nhất, nên mẹ khó lòng chấp nhận việc một ai đó làm tổn thương con, dẫu rằng đó là chuyện không tránh khỏi. Dù bố mẹ yêu thương con hơn tất thảy mọi thứ trên đời, nhưng bố mẹ không thể nào đau đớn thay con được. Trái tim đó là của con, con phải tự chịu trách nhiệm với nó đến cùng.

Con chưa từng giới thiệu người con yêu với bố mẹ, không sao, mẹ nghĩ là con chưa sẵn sàng. Dù sao con cũng chỉ mới 23 tuổi, cứ yêu đương cuồng nhiệt vẫn tốt hơn khoác vào tình yêu đó cái nhìn dò xét của gia đình hai bên. Đôi lần mẹ thấy con nhìn vào điện thoại rồi cười, cũng có những đêm mẹ nghe tiếng con khóc.

Con gái ơi, sao con lại quên lời mẹ dặn mất rồi? Mẹ đã dặn con phải giữ gìn trái tim thật cẩn thận.

Tình yêu vốn dĩ không có hình dạng rõ rệt. Chẳng có ai trên đời này đủ tự tin vỗ ngực nhận mình hiểu hết về tình yêu cả. Nên mẹ không biết dạy con thế nào cho phải. Khi yêu, cười khóc là chuyện bình thường. Dẫu rằng mẹ rất tức giận khi thấy con khóc, nhưng mẹ hiểu đó là chuyện tình của con, tự con có cảm nhận của mình. Cho tới tối qua, nhìn vào mắt con, mẹ biết là con đã quyết định kết thúc.

Con gái à, đàn ông không phải là những niềm đau, nếu đúng người thì sẽ là hạnh phúc. Mẹ cũng từng như con, từng yêu, từng chia tay, từng tổn thương, thậm chí từng muốn buông bỏ. Nhưng rồi mẹ gặp bố con, và mẹ có một gia đình hạnh phúc như bây giờ. Nên mẹ hy vọng rằng, con đừng đóng cửa trái tim mình sau đổ vỡ. Rồi một người xứng đáng sẽ xuất hiện, yêu thương con thật nhiều, bao dung cho cả những tháng ngày vấp váp này của con.

Sau đêm tối, mặt trời lại lên mà con nhỉ?

Mẹ muốn kéo con ra khỏi nỗi cô đơn buồn bã, muốn tinh thần con phấn chấn lên đôi chút, thú thật, mẹ không tài nào chịu nổi khi thấy con cứ khóc lóc sầu thảm. Mẹ bịa ra chuyện tổng vệ sinh nhà cửa, khi lao động chân tay mỏi nhừ, con sẽ không còn đủ sức mà khóc nữa. Mẹ kiếm chuyện la mắng con, kiếm chuyện tranh cãi với bố con khiến căn nhà ồn ào náo nhiệt, mẹ bắt con làm việc thật nhiều không một phút rảnh rỗi, và mẹ thấy sắc mặt của con tươi tỉnh lên một chút. Từ ngày mai, mỗi sáng mẹ sẽ gọi con dậy sớm chạy bộ cùng bố mẹ, mỗi tối mẹ con mình sẽ cùng mày mò làm một loại bánh mới, cuối tuần, cả nhà ta sẽ cùng chăm sóc lại khu vườn. Bố mẹ sẽ luôn bao bọc con, con chẳng bao giờ cô đơn cả. Con biết chứ?

Bởi cuộc đời màu xanh, bởi nỗi buồn sợ nắng, bởi trái tim không giới hạn yêu thương và bởi nỗi vấn vương sẽ theo gió mà phai nhạt. Vết thương của con rồi sẽ lành lại, sớm thôi.

Con là công chúa của bố mẹ, con phải ngẩng cao đầu mà sống với niềm kiêu hãnh của một cô gái xinh đẹp, có học thức, được nuôi dạy đàng hoàng tử tế. Đừng cúi đầu. Khi con cúi đầu, vương miện sẽ rơi.

Lời an ủi vụng về của bố

Cô gái nhỏ của bố, tối qua, bố thấy con buồn.

Bố không thân thiết với con như mẹ, cũng không tinh tế được như mẹ, bố không biết con gặp phải chuyện gì. Trong bữa cơm, con ăn rất nhiều khác hẳn thường ngày, dạo gần đây con vẫn thường nói muốn giảm cân để làm một cô dâu thật xinh đẹp. Con thật ngốc, dù cân nặng của con có như thế nào, con vẫn là công chúa xinh đẹp nhất trong lòng bố. Hơn cả việc con mặc áo cưới thật đẹp, bố muốn con khỏe mạnh tươi tắn hơn.

Buổi tối lúc đi ngủ, mẹ con bỗng dưng nổi giận với bố. Khi bố hỏi tại sao, mẹ con quăng mạnh gối vào mặt bố rồi dằn từng chữ: "Con gái ông vừa mới chia tay đấy". Rồi mẹ con khóc, bố cũng muốn khóc lắm, nhưng đôi mắt chai sần của bố không rơi giọt nước mắt nào.

Lúc con còn nhỏ, mỗi lần có thằng nhóc nào bắt nạt con, bố đều ra mặt bảo vệ. Con lớn dần lên, biết cách tự bảo vệ mình, con không còn kể với bố những rắc rối đó nữa. Bây giờ, con có cần bố không? Nếu con muốn, bố có thể ngay lập tức đến đánh cho thằng nhóc kia một trận, vừa đánh vừa mắng nó vì đã làm tổn thương con. Nhưng bố nghĩ không cần thiết đâu con ạ.

Khi một người rời bỏ con mà đi, tự họ có lý do của mình, dù có đánh đến mặt mũi bầm dập, la mắng đến khản hơi thì cũng không thay đổi được gì. Thay vì khóc lóc níu kéo hay cay cú giận hờn, con nên sống tốt cuộc đời của con, tốt đến mức khiến họ phải ganh tỵ. Và rồi con sẽ nhận ra, ngoài kia còn có bao người xứng đáng với con. Con phải gặp một người mỗi ngày đều có thể làm con vui, ôm chặt con lúc con khóc, bao dung lúc con cứng đầu, cứng rắn khi con làm sai. Nghe có vẻ khó nhỉ, nhưng nếu cậu ta thật lòng yêu con, cậu ta sẽ dễ dàng làm được. Chỉ khi con gặp được người như thế, bố mới có thể yên lòng gả con đi. Con đừng vội vàng, có muộn một chút cũng không sao, có bố mẹ yêu thương con cả đời.

Hình ảnh con ngồi dưới ánh nắng chiều giữa vườn khiến bố nặng lòng. Con hái một bông hồng leo của mẹ, cài lên mái tóc, và cứ ngồi thẫn thờ ở đó, mặc kệ nắng chiều có khi chiếu rọi vào mặt. Con uống một miệng đầy coca, rồi con khóc. Con gái ơi, giá mà bố có thể chịu đựng mọi nỗi buồn thay con để cuộc đời con mãi luôn hạnh phúc. Nhưng bố chỉ có thể bất lực đứng nhìn con khóc vì một người dưng.

Bố vừa đi mua mấy lon bia, có cả chân gà nướng con thích. Tối nay chúng ta cùng uống một trận ra trò nhé. Con có thể kể cho bố nghe mọi chuyện, hoặc nếu con mệt quá không muốn kể thì thôi. Chỉ cần con dựa vào bố mà khóc, đừng khóc một mình.

Dù cho người dưng mà con yêu tha thiết kia bỏ con đi, con vẫn còn có bố mẹ, con luôn luôn có bố mẹ. Bố sẽ là chỗ dựa cho con, cả đời.

Tâm Storm

 

Ngày đăng: 25/11/2020
Người đăng: Tâm Storm
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
To-get-her
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage