Gửi bài:

Yêu đơn giản

Tôi yêu em theo một thứ cảm xúc giản đơn mà khó ai hiểu được...

Em và tôi biết nhau qua ứng dụng "Tinder" mà giới trẻ hiện tại như chúng tôi thường dùng chỉ để kiếm người nói chuyện hay có nhưng chuyện gì đó sâu xa hơn thế. Nhưng chắc hẳn ai cũng biết đó là một ứng dụng thông dụng cho giới trẻ hiện nay.

Một ngày buồn chán tôi cầm điện thoại trên tay rồi mở ứng dụng ra và kiếm người để nói chuyện thì mãi một hồi cũng có người đã trả lời lại tin nhắn của tôi. Vâng, đó là em...

***

À quên, để tôi giới thiệu sơ về bản thân một chút nhỉ? Tôi là ... và hiện tại tôi đang làm hai công việc chính là Designer và Barista, tính tình của tôi thì cũng đơn giản, ít khi nóng giận với người khác và luôn vui vẻ khi tiếp xúc với mọi người. Còn em tên ... , là một người trầm tính, ít khi buồn và ít khi thể hiện cảm xúc của bản thân cho mọi người xung quanh em.

yeu-don-gian

Chúng tôi bắt chuyện với nhau rất đơn giản, hỏi han về công việc, đời sống thường ngày của nhau và mục đích cũng chỉ kiếm chuyện nói để không im lặng. Cứ như thế, cuộc nói chuyện của chúng tôi tiếp diễn qua từng ngày. Đến một hôm em chủ động hẹn tôi đi cà phê vì lúc đó em đang rảnh cũng tiện thể xem mặt mũi đôi bên như thế nào, nhưng vì lúc đó tôi đang đi làm và cho dù có làm xong thì chuẩn bị tân trang lại bản thân cũng không kịp vì từ chỗ làm của tôi cách nhà khá xa nên sẽ lâu, tôi đành từ chối buổi hẹn đó và dời lại vào dịp khác không xa. Đúng là ngày hôm sau em lại hẹn tôi đi cà phê và lần này tôi đồng ý. Cũng như mọi lần nếu là con gái, tôi luôn chủ động hỏi về chuyện hẹn gặp ở đâu và tôi sẽ chở hay tự đi xe ra chỗ hẹn. Em hỏi tôi.

- Ông muốn đón tui hay tui đi xe ra chỗ hẹn?

Tôi cũng trả lời chẳng cần suy nghĩ gì.

- Vậy để tôi đón bà, đi một xe cho tiện.

Vì tôi làm buổi sáng nên đến tối lại rãnh nên có thêm thời gian để chuẩn bị cho buổi hẹn đầu tiên của mình. Tôi canh giờ rồi chạy qua nhà em, vì nhà tôi và em gần nhau nên thời gian đón cũng không mất bao nhiêu lâu. Sau khi đến nhà em, tôi nhìn và cũng đoán được gia đình em cũng thuộc vào tầng lớp khá giả và nhu cầu cũng sẽ hơi cao. Nhưng không, sau khi tôi gặp em và trên đường đi trò chuyện cùng nhau tôi mới biết rằng em là người cực kì đơn giản, không có một nhu cầu cao nào như những người con gái khác và đó là điều làm tôi bất ngờ, thế là trên quãng đường từ nhà em đến quán cà phê chúng tôi đã nói rất nhiều chuyện xung quanh cuộc sống này.. Đến quán cà phê với khung cảnh ở đó có vẻ hợp cho buổi hẹn đầu tiên của tôi và em, khung cảnh cũng không hẳn là yên tĩnh lắm nhưng cũng đủ để cả hai chú ý vào câu chuyện của nhau để lắng nghe. Xuyên suốt cuộc nói chuyện đầy sự chú tâm ấy tôi không thể rời mắt mình đi được khi khuôn mặt em lúc đó trông rất xinh và đó là điều làm tôi đáng chú ý nhất ở buổi hẹn này. Nói chuyện mãi mê một lúc lâu cũng tới giờ phải đi về vì cả hai điều đi làm buổi sáng, vì em làm nhân viên văn phòng nên những ngày trong tuần điều phải dậy sớm đi làm nên cần phải về nghỉ sớm để hôm sau còn dậy có sức đi làm. Quãng đường đi về nhà em cũng giống như lúc mới bắt đầu đi vậy, hai đứa lại kể cho nhau nghe những chuyện trên trời dưới đất cho đến khi về nhà thì thôi. Về đến nhà tôi thay áo quần và sải người lên giường rồi ôm lấy điện thoại và nhắn tin hỏi han em về cuộc hẹn hôm nay.

- Hôm nay đi với tôi, bà có vui không?

Thấy em vừa xem tin nhắn xong cũng liền trả lời lắm

- Vui chứ! Haha..

Kết thúc buổi hẹn đầu tiên cả hai bên điều không có chút thất vọng nào cả mà thay vào đó là muốn có thêm một buổi hẹn tiếp theo vào một ngày đẹp trời nào đó..

Một buổi sáng tràn ngập nắng sớm, tôi thức dậy chuẩn bị để đi làm. Trước khi đi tôi còn còn nhắn cho em một dòng tin ngắn gủi để có thể mở đầu câu chuyện cho một ngày mới.

- Bà buổi sáng vui vẻ!

Vì em dậy sau tôi nên cũng lâu chút tôi mới nhận lại được tin nhắn từ em.

- Morninggggg cậu!

Bỗng nhiên cả ngày hôm đó tôi cảm thấy trong lòng cứ có chút gì đó gọi là tinh thần để làm việc vậy. Phải chăng đó có phải là thứ mà người ta thường nói " Tiếng sét ái tình"?

Sau buổi hẹn đầu tiên đấy chúng tôi lại có thêm nhiều cuộc hẹn hơn và dẫn nhau đii nhiều nơi mà chúng tôi cho là thoái mái nhất. Có một lần sau khi đi cà phê về thì em rủ tôi đi dạo một vòng ở quận một, trên quãng đường ấy bỗng nhiên trời se lạnh thất thường nên tôi mới hỏi em.

- Bà có lạnh không?

- Có chứ!

Sau đó tôi im lặng và tiếp tục đi qua những con phố còn đông người ngoài kia. Trên quãng đường chởem về nhà đầu tôi cứ đắng đo về việc có nên nắm tay em không? Tôi lưỡng lự được một lúc lâu thì chợt nhận ra sắp tới nhà em, vậy nên tôi đã chủ động nắm tay em được một chút, cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay của em, nó khiến tôi không muốn buông ra và muốn tiếp tục chở em để có thể được nắm bàn tay đầy sự ấm áp ấy. Nhưng rồi cuối cùng cũng phải tới nhà em, tôi vội buông tay em ra nhưng còn em thì chưa vào nhà hẳn và còn bảo tôi phải mặc áo ấm vào vì đi trên đường sẽ rất lạnh, tôi liền nói đùa em vài câu rồi sau đó tôi cũng mặc áo ấm vào rồi chạy về nhà, trên đường về nhà tôi không ngừng nghĩ về hành động nắm tay hồi nãy của mình, tôi còn tưởng em sẽ ngần ngại và rút tay lại, nhưng không em vẫn nắm lấy tay tôi ngay lúc đó.

Liệu em cũng có cảm giác gì đó với tôi chăng?..

Về đến nhà. Vẫn như thường lệ, tôi nằm lên giường và cầm điện thoại hỏi em lại câu hỏi cũ sao khi kết thúc buổi hẹn. Có lẽ hôm nay là buổi hẹn khiến tôi phải suy nghĩ nhiều nhất vì hành động đó của mình, nhưung rồi tối nay cũng chỉ là của tối nay mà thôi còn ngày mai sẽ là một ngày mới và mệt mỏi hơn của tôi và em.

Vẫn như thường lệ, câu mở đầu mỗi buổi sáng tôi dành cho em điều là những lời chúc tốt đẹp dành cho em. Sau bao nhiều lần nói chuyện thì mấy ngày gần đây em có vẻ hứng thú nói chuyện với tôi hơn và chủ động rủ tôi điều nhiều nơi hơn, điều đó khiến tôi rất vui và hầu như có thêm động lực để làm việc tốt hơn. Đúng là khi có tình yêu vào thì mọi việc mình làm đều trở nên hài lòng một cách hoàn hảo nhỉ? Nhưng bản tôi đã vội mừng quá sớm khi không biết rằng mình đã quá vội vàng trong mối quan hệ này. Cũng có nhiều lần em nói tôi rằng cứ từ từ vì thời gian không có hạn, tôi cũng đồng ý với em về điều đó nên tôi hạn chế lại những việc cần thiết.

Thi thoảng mỗi lúc xong ca làm của mình tôi chạy đi kiếm những loại bánh ngon để đem đến côngn ty của em và đưa cho em, cảm giác mình đưa đồ ăn cho người mình thích thật vui và hạnh phúc. Nhìn nụ cười của em nở trên môi mỗi khi xuống lấy đồ ăn nó cứ khiến tôi phải rung động trong lòng.

Nhưng rồi quãng thời gian vui vẻ hạnh phúc ấy không kéo dài được bao nhiêu thì mọi thứ trở nên thanh đổi một cách chóng mặt.. Cuộc trò chuyện của chúng tôi bắt đầu ít lại, nhiều lúc nhắn một tin vào buổi sáng thì đến tận trưa em mới trả lời tin nhắn của tôi, khi tôi hỏi em thì em nói bận và dạo này gần cuối năm nên công ty của em có rất nhiều việc cần giải quyết. Thế nên tôi cũng thông cảm cho em vì cũng là một con người rất năng nổ trong công việc mà mình đang làm, đôi khi tôi chỉ nhắn em nhớ ăn uống đẩy đủ và chú ý giữ gìn sức khỏe tốt để có thể làm việc hiệu quả hơn còn ngoài ra tôi cũng không bắt chuyện nhiều với em, một phần tôi sợ ảnh hưởng đến quá trình làm việc và phần còn lại tôi không muốn em phải nghĩ rằng lúc nào tôi cũng bám vào em.

Tôi cố kiếm nèn cảm xúc của mình để không cho bất kì một ai xung quanh mình biết và nhất là em. Tôi không biết mình đang nghĩ gì và làm gì. Từ lúc tôi và em ít nói chuyện thì tâm trạng của tôi không còn được tốt như ban đầu, làm việc cũng không còn chút hứng thú nào trong đó . Tôi bị làm sao vậy? Đầu tôi cứ khiên tôi phải suy nghĩ những chuyện không hay, cứ tự nhủ bản thân rằng "chắc đang bận thật đấy", đó chỉ là cách trấn an tinh thần tạm thời mà tự tôi tạo ra. Không biết liệu em còn hứng thú để gặp tôi hay nối chuyện cùng tôi hay không nhưng có lẽ bây giờ thì không!

Thực sự tôi không biết mình đã yêu em từ lúc nào, nhưng cứ sau những lần hẹn gặp tôi luôn có thứ cảm xúc gì đó trong lòng muốn bộc lộ ra cho em biết, tiếc thay tất cả điều bị sự thiếu can đảm ngăn cản lại ngay lúc đó. Là do tôi thiếu tự tin hay do tôi nghĩ mình quá vội vàng trong mối quan hệ bạn không phải mà yêu cũng không này?...

Cứ những lúc tôi nhớ em như thế này chỉ muốn nhắn cho em.

- Tôi nhớ em!

...

Như vậy cũng đã kéo dài ngần một tuần kể từ khi cảm xúc đó bị xáo trộn vào nhau, cũng chỉ còn vỏn vẹn những câu hỏi thăm ngắn gủi, không còn những cuộc gọi video vào đêm muộn lạnh lẽo này. Sự vui vẻ trong tôi giờ không còn, cảm xúc vẫn cứ thế... Tại sao tôi lại ép buộc người khác hiểu cho cảm xúc của mình trong khi tôi còn chưa định hình được cảm xúc của tôi trong thời gian qua như thế nào, liệu tôi có quá đáng lắm không khi buộc người khác phải hiểu cho mình như vậy hay tôi đang tự mình biến bản thân thành người ích kỉ?

Ngày 24.12.2020

Hôm nay đã là giáng sinh rồi, tôi cũng chẳng có cuộc hẹn nào từ bạn bè và từ em...Tôi đã sớm nhận ra được điều này nên đã cho mình một phương án là đi làm để cho qua ngày thật nhanh vì đối với tôi những dịp lễ như thế này cũng chẳng biết phải đi đâu và đi với ai. Ban ngày đi ngoài đường cũng đã thấy không khí nhộn nhịp từ mọi người xung quanh, những cặp đôi dẫn nhau đi mua quà cho dịp lễ cuối năm này. Còn tôi đây thì vẫn vật vờ với đống công việc của mình, vì cuối năm nên tôi cũng có một số công việc cần làm cho xong để qua năm đỡ phải mệt mỏi hơn.

Tôi đã mua một món quà nhỏ để dành tặng em cho dịp lễ này, nhưng tiếc rằng tôi không thể tự tay mình đưa cho em được, hẹn gặp em đã là một đề khó trong thời gian này rồi huống gì là gặp mặt để đứa 1 món quà nhỏ. Tôi đành gói nó kĩ càng lại rồi đặt giao hàng để đưa qua cho em, làm thế thì em mới có thể nhận được món quà của tôi mà không cần phải hẹn gặp. Tôi mong em sẽ thích nó, dù nó không phải món quà có giá trị lớn nhưng nó cũng là chút kỉ niệm mà tôi được biết em và bên cạnh em. Sau món quà này tôi không biết rằng mình có thể gặp lại em không hay chỉ dừng kỉ niệm ấy tại đây. Trong món quà đấy tôi đã viết cho em một bức thư, nghe có vẻ thật mắc cười vì thời đại nào rồi mà vẫn còn bày đặt viết thư tay này nọ. Nhưng không, cho dù nội dung lá thư đó là một tin nhắn dài thì chắc gì em đã đọc nó, có thể em sẽ để lại chữ đã xem và im lặng hay gì đó hoặc có thể em cũng chẳng màn tới dòng tin đó, cho nên tôi chỉ viết ngắn gọn những suy nghĩ và cảm xúc của tôi trong thời gian qua cho em biết. Tôi đã thích em như thế nào.

Đúng như dòng đầu tiên tôi đã viết "Yêu đơn giản", đó là khi tôi chẳng cần suy nghĩ gì nhiều và đừng cố suy nghĩ một cách tiêu cực trong cảm xúc này, càng tiêu cực càng khiến bản thân phải nghĩ thêm và buồn hơn mà thôi, mọi thứ cứ tiếp diễn theo thời gian mà nó đã được định sẵn từ khi bắt đầu. Yêu từ ánh mắt đầu tiên, thương từ những kỉ niệm vốn có và nhớ khi chúng ta không là gì của nhau. Nhưng mà nói yêu đơn giản vậy thôi chứ làm gì có ai làm được, nếu có cũng chỉ là số ít người may mắn hoặc kiên trì.

Đối với tôi khi đã thương ai đó, tôi chấp nhận mình nhận lại những cảm xúc buồn và khó chịu đó để có thể trao cho họ những thứ mà tôi có thể làm họ vui và hạnh phúc, có thể tôi chỉ cần như vậy là quá đủ và tôi cũng không cần gì thêm bởi vì quy luật nó đã là vậy. Cho đi chắc gì mình có thể nhận lại được thứ mình muốn, đúng là có nhận lại thật đấy nhưng cái mình nhận lại được đôi khi cũng chỉ là "buồn".

 

Ngày đăng: 24/12/2020
Người đăng: Châu Bảo Sơn
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên
không nản lòng chen lấn
 

Luôn luôn còn chỗ cho một người không nản lòng chen lấn

Đêm LOBO - Đoàn Thạch Biền

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage