Chương 67 - Kỳ nhân xuất hiện
Một Chương lâu Thạch Kiếm mới tra kiếm vào vỏ, chàng tiếp tục lộ trình đến Quỷ Cốc. Thân hình Thạch Kiếm như một mũi tên lướt vun vút trên đường cái quan, y phục phần phật trong gió. Qua mấy canh giờ chàng đã đến địa giới của vùng núi hoang.
Trong lòng chàng càng thêm lo lắng...
Quỷ Cốc là một thâm cốc thần bí, đang hiện ra trước mắt chàng.
Thạch Kiếm thi triển tuyệt đỉnh khinh công, lướt đi.
Bỗng chàng dừng lại thối lui mấy bước, cảnh vật trước mắt làm chàng kinh hãi, trán đổ mồ hôi hột.
Thì ra trên năm ngọn cây xung quanh Quỷ Cốc đang treo năm cái đầu lâu đang đung đưa trong gió, máu tươi chảy ròng ròng, đủ biết mấy người này mới chết không lâu.
Thạch Kiếm định thần nhìn kỹ, bất giác rợn tóc gáy, thì ra năm cái đầu này là năm Ma Tôn trong Thập Đại Ma Tôn của Thiên Ngoại Phái.
Điều làm chàng ngạc nhiên nhất là năm cái đầu này không phải bị trường kiếm chém đứt, mà do một loại chưởng pháp tiện đứt.
Đủ thấy người hạ thủ năm Ma Tôn này công lực đã đạt đến mức thượng thừa rồi.
Thạch Kiếm nghĩ thầm không biết vị cao nhân nọ là ai? Chàng nghĩ đến Quỷ Cốc Bát Tuyệt nhưng ý nghĩ này nhanh chóng tan biến ngay. Bởi vì Quỷ Cốc Bát Tuyệt chưa từng rời khỏi Quỷ Cốc một bước, thì làm sao có thể giết chết Ngũ Đại Ma Tôn.
Nhưng dù thế nào thì cái chết của Ngũ Đại Ma Tôn cũng làm cho chàng vui mừng.
Cộng với cái chết của hai tên lúc trước thì Thập Đại Ma Tôn lúc này chỉ còn lại Thiên Ngoại Ma Tôn và hai tên Hồng Mao Quái Nhân.
Tứ Kiếm nghĩ thầm: "Không bằng bây giờ mau đem Bát Bảo đến Quỷ Cốc thì tốt hơn!" Chàng nghĩ xong liền thi triển khinh công lướt đi. Chàng đi được mấy bước thì bỗng phía sau vang lên một tiếng quát lớn:
- Thằng nhãi con dừng bước.
Thạch Kiếm nghe xong bất giác giật mình, chàng quay đầu nhìn lại, nhưng không thấy bóng người nào, lại tiến thêm hai bước, thanh âm lúc nãy lại vang lên:
- Nhóc con, ngươi tự tìm cái chết đó.
Thanh âm lạnh lẽo, khiến chàng bất giác rùng mình, liền đưa mắt nhìn chung quanh, rồi cất giọng hỏi:
- Dám hỏi vị cao nhân nào? Giọng nói lạnh buốt vang lên tiếp lời chàng:
- Cút đi! Thạch Kiếm ngây người hỏi:
- Các hạ bảo tại hạ cút đi đâu? Thanh âm lạnh buốt đáp lại:
- Mau lùi ra sau.
Thạch Kiếm bất giác thối lui hai bước, trong lòng giận dữ cất cao giọng hỏi:
- Cao nhân phương nào? Sao không hiện thân, hà tất cứ ẩn núp chọc ghẹo tại hạ như vậy? Giọng nói lúc nãy tiếp luôn:
- Câm miệng, mau rời khỏi Quỷ Cốc. Nếu ngươi còn tiến thêm một bước thì những cái đầu lâu kia sẽ làm gương cho ngươi đó.
Thạch Kiếm nhíu mày hỏi:
- Ngũ Đại Ma Tôn có phải là các hạ giết không? Tiếng cười nhạt chợt vang lên đáp:
- Mấy tên tiểu tốt đó có đáng gì để lão bà bận tâm.
Thạch Kiếm thất kinh thầm nghĩ: "Thập Đại Ma Tôn danh chấn giang hồ, võ công cái thế, có thể coi là đệ nhất cao thủ đương thời, thế mà người này lại gọi chúng là tiểu tốt, khẩu khí quả thật ngông cuồng." Chàng chưa nghĩ xong thì thanh âm đó lại vang lên.
- Nhóc con! Nếu ngươi không phục thì hãy mời Hồng Mao Đảo Chủ đến đây so chiêu với ta! Còn nếu ngươi có tà ý thì ngươi tự chuốc lấy cái chết đó, đừng trách lão đây ra tay ác độc.
Thạch Kiếm biết quái nhân nọ đã hiểu lầm, bèn hướng về phía phát ra thanh âm khom người chắp chưởng nói:
- Tiền bối hiểu lầm rồi! Thanh âm tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Hiểu lầm? Thạch Kiếm đáp luôn:
- Tại hạ chính là Thạch Kiếm...
Chàng chưa dứt lời thì người nọ buột miệng thốt:
- Thạch Kiếm! Thạch Kiếm! Thạch Kiếm lại lên tiếng:
- Chính phải! Tại hạ chính là Thạch Kiếm! Quái nhân nghe đến đây chợt hỏi dồn:
- Thạch Kiếm! Ngươi có phải là Thạch Kiếm không? Thạch Kiếm nghe xong bất giác giật mình, chàng nghĩ thầm sao quái nhân này lại biết tên của chàng? Chàng nghĩ đến đây liền tiến lên mấy bước nói:
- Tiền bối! Tại hạ nguyên là họ Thạch sau này theo họ của thân phụ nên mới đổi thành Tứ Kiếm...
Chàng chưa dứt lời thì một ngọn kình phong ập về phía chàng.
Chàng kinh hãi biến sắc, vội đưa chưởng lên đỡ, nhưng luồng kình phong quá uy mãnh tuy chàng đã vận đến mười thành công lực nhưng vẫn bị đẩy lùi mấy bước, thổ ra một búng máu tươi.
Chàng không ngờ quái nhân cách không phát chưởng mà lại có thể hóa giải chưởng lực với mười thành công lực của chàng một cách dễ dàng như vậy.
Thạch Kiếm âm thầm vận công điều tức trị thương, trong chớp mắt thương thế đã bình phục trở lại.
Chàng lúc này tức giận cất giọng thóa mạ:
- Không ngờ một cao nhân tiền bối lại ra tay đánh lén như vậy.
Quái nhân lạnh lùng nói:
- Lão bà chưa giết được ngươi, thì sao có thể vơi được nỗi hận trong lòng.
Thạch Kiếm ngây người ngạc nhiên hỏi:
- Tại hạ và tiền bối chưa hề quen biết, không thù oán...
Quái nhân ngắt lời chàng quát lớn:
- Ai nói không thù không oán? Thạch Kiếm ngơ ngác hỏi:
- Tại hạ đã đắc tội với tiền bối đâu? Quái nhân tức giận quát:
- Việc ngươi làm, lẽ nào ngươi lại không biết! Thạch Kiếm hào khí ngất trời, ưỡn ngực đáp:
- Tại hạ bình sinh quang minh chính đại, trượng nghĩa hành hiệp, tự hỏi chưa làm việc gì trái với lương tâm, nếu như tiền bối không nói rõ, thì tại hạ quyết không bỏ qua một chưởng vừa rồi đâu! Quái nhân nghe xong tức giận quát:
- Được, nếu ngươi đã muốn biết, thì lão bà đây sẽ cho ngươi chết được toại nguyện.
Quái nhân ngưng lại một lát rồi phẫn nộ hỏi:
- Ngươi có biết Tiên nhi không? Thạch Kiếm ngây người hỏi:
- Tiên nhi nào? Tại hạ chưa từng nghe qua tên này? Quái nhân tiếp luôn:
- Ô Thủy Tiên! Ngươi biết người này không? Thạch Kiếm lục tìm trí nhớ, nhưng vẫn không nhớ ra, có người nào tên gọi Ô Thủy Tiên, chàng chau mày điềm đạm nói:
- Tại hạ quả thật không biết người này...
Chàng chưa dứt lời thì một luồng kình phong mạnh mẽ ập đến người chàng.
Thạch Kiếm vội lay động thân mình né tránh, kinh hoàng nói:
- Các hạ làm như thế là ý gì? Quái nhân hừ một tiếng lạnh lẽo thóa mạ:
- Là ý gì? Ngươi chết rồi sẽ rõ, xem ngươi rõ là một nhân tài nhưng lại là một gã chỉ biết nói lời đường mật, quả thật là không ngờ.
Lời nói tỏ ra tiếc nuối.
Thạch Kiếm bị quái nhân mắng nhiếc, tỏ vẻ không phục nói:
- Tiền bối mắng tại hạ thì phải có căn cứ.
- Điều này đương nhiên rồi.
- Tại hạ muốn biết rõ.
Quái nhân giận dữ nói:
- Ngươi là tên dâm tặc hái hoa gạt gẫm thiếu nữ, điều này ngươi không phủ nhận chứ.
Thạch Kiếm hiên ngang nói:
- Tại hạ hành sự quang minh chính đại, tiền bối nghe lời đồn đại nên mới hiểu lầm thôi.
- Hiểu lầm? Ngươi nói lão bà hiểu lầm ư?
- Đó chẳng qua là cách nghĩ của tiền bối, nhưng nói tại hạ hái hoa thì tại hạ không đồng ý đấy.
- Sự thật rành rành như thế ngươi còn chối cãi sao?
- Tại hạ tôn trọng tiền bối nhưng mong tiền bối hãy tôn trọng tại hạ.
Quái nhân hừ một tiếng hỏi:
- Lão bà hỏi ngươi lần nữa ngươi quen biết Thủy Tiên Phi Tử chứ? Thạch Kiếm kinh ngạc nghĩ thầm: "A! Thủy Tiên Phi Tử, lẽ nào Ô Thủy Tiên lại là Thủy Tiên Phi Tử..." Chàng kinh hoàng ấp úng nói:
- Tại hạ có quen biết.
Quái nhân quát to nói:
- Như vậy thì ngươi nên hiểu rồi đấy ngươi chết vẫn còn may mắn đấy! Bỗng trước mặt chàng lóe lên một ánh sáng, một bóng người nhanh chóng phóng ra song chưởng đẩy ra một luồng kình phong ập đến người Thạch Kiếm.
Thạch Kiếm kinh ngạc trước võ công cái thế của vị cao nhân này, chàng lay động thân hình tránh né, cất giọng kêu to:
- Lão tiền bối, điều này hoàn toàn hiểu lầm đấy! Chàng biết vị lão bà tóc bạc này nhất định có mối quan hệ sâu sắc với Thủy Tiên Phi Tử.
Chỉ thấy thân hình gầy guộc mở miệng phẫn nộ nói:
- Hiểu lầm? Ngươi lường gạt Tiên nhi, lại bỏ rơi nó, như thế là hiểu lầm sao? Song chưởng bà ta không ngừng tấn công Thạch Kiếm.
Chàng không dám đỡ mà chỉ né tránh, miệng nói:
- Lão tiền bối, có thể nghe tại hạ giải thích không? Bà lão kia sắc mặt giận dữ quát:
- Hà tất phải như thế.
- Lão tiền bối, tại hạ có nỗi khổ riêng.
- Nỗi khổ?
- Đúng vậy, mong tiền bối hãy tạm thời ngừng tay, nếu như tại hạ nói không có lý thì tại hạ bó tay để tiền bối giết.
- Thật thế sao?
- Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, lời nói của quân tử nặng như Thái Sơn, tại hạ tuyệt không nuốt lời.
- Được! Bà lão thu chưởng dừng thân nhưng không ngớt giận dữ lườm chàng.
Thạch Kiếm thở dài nói:
- Đó là một âm mưu, một âm mưu lớn! Bà lão hỏi:
- Âm mưu của ai? Thạch Kiếm đáp:
- Thiên Ngoại Phái.
Bà lão lãnh đạm hỏi:
- Việc này có liên quan gì đến Phái Thiên Ngoại chứ? Thạch Kiếm nói rõ:
- Dã tâm của Thiên Ngoại Phái rất lớn, chúng muốn xưng bá võ lâm, vì thế lợi dụng Ngũ Sắc Dâm Quả là một đặc sản của Hồng Mao Đảo, và đã tạo nên hai việc bại hoại võ lâm.
- Hai việc gì?
- Một là việc của tại hạ và Thủy Tiên Phi Tử vì lúc đó tại hạ bị đoạn Não Thần Mạch, tinh thần thất thường, ăn phải Ngũ Sắc Dâm Quả nên mới tạo thành nghiệt duyên này.
Bà lão truy vấn tiếp:
- Lúc đó ngươi không biết sao? Thạch Kiếm gật đầu nói:
- Vì thế nên mới sa vào bẫy của họ.
Bà lão suy nghĩ Chương lâu hỏi:
- Còn một việc nữa thì thế nào? Thạch Kiếm buồn bã nói:
- Đó là việc hai mươi năm trước.
Bà lão hỏi:
- Việc hai mươi năm trước sao?
- Chính phải, gã Hồng Mao kia kể cũng lợi hại, gã muốn hủy diệt võ lâm Trung Nguyên, nhưng đâu dễ dàng đến thế...
Bà lão cảm thấy Thạch Kiếm nói quá nhiều, liền cướp lời chàng hỏi:
- Việc hai mươi năm trước như thế nào? Thạch Kiếm nói:
- Hai mươi năm trước đã tạo ra sự hiểu lầm giữa gia mẫu Thạch Na Na và gia phụ Tứ Phẩm Chi trở mặt thành kẻ thù, đến hai mươi năm sau mới hiểu nhau.
Bà lão kinh ngạc nói:
- Thì ra ngươi là con của Bồng Lai Cung Chủ.
Thạch Kiếm nghiêm túc nói:
- Chính phải! Sự thay đổi này làm cho bà lão đối với Thạch Kiếm có một chút cảm tình, nét thù nghịch trên mặt dần dần tan biến đi, bà lão ân cần hỏi:
- Như vậy thiếu hiệp định như thế nào? Thạch Kiếm nói:
- Kế hoạch của tại hạ là sau khi quét sạch quần ma liền đi chăm sóc Thủy Tiên Phi Tử.
Bà lão mừng rỡ nói:
- Đúng! Đó mới chính là thái độ của một đấng trượng phu.
Thạch Kiếm đa tạ nói:
- Xin thỉnh giáo tôn danh của lão tiền bối? Bà lão nói:
- Tôn danh của lão bà đã phai dần theo năm tháng, ngày xưa mọi người gọi là Chưởng Kiếm Quái Cơ, không biết thiếu hiệp có nghe qua chưa? Thạch Kiếm kinh ngạc, Chưởng Kiếm Quái Cơ là một cao nhân mấy chục năm trước, võ công cao cường.
Cả võ lâm không ai võ công hơn được bà, không ngờ lại là một vị lão bà trước mặt chàng đây.
Nhưng có một đoạn truyền thuyết về Chưởng Kiếm Quái Cơ, truyền thuyết rằng: "Hai mươi năm trước, Chưởng Kiếm Quái Cơ đã từng tỉ thí võ công với Hồng Mao Đảo Chủ, sau đó Chưởng Kiếm Quái Cơ bị thua nửa chiêu. Từ đó về sau Chưởng Kiếm Quái Cơ và Hồng Mao Đảo Chủ đều biệt vô tăm tích." Hôm nay lại gặp được bà ta ở nơi này. Thạch Kiếm bất giác hỏi:
- Hai mươi năm trước, sau khi lão tiền bối tỉ thí với Hồng Mao Đảo Chủ thì đến đâu ẩn cư? Chưởng Kiếm Quái Cơ nói:
- Sau khi lão bà thua nửa chiêu do gã Hồng Mao Đảo Chủ kia thì ẩn cư nơi Biên Ngoại nghiên cứu cách phá chiêu thức của lão Hồng Mao đó. Sau hơn mười năm miệt mài nghiên cứu, ta đã tìm ra cách phá chiêu thức của gã Hồng Mao Đảo Chủ.
Thạch Kiếm vội hỏi:
- Lão tiền bối đã thắng lão Hồng Mao Đảo Chủ rồi sao? Chưởng Kiếm Quái Cơ nói:
- Còn chưa, vì ta phát hiện thiếu mất một thanh kiếm sắc, vì thế đến Quỷ Cốc này muốn mượn kiếm của Quỷ Cốc Bát Tuyệt.
Thạch Kiếm cười nói:
- Không mượn được kiếm rồi! Chưởng Kiếm Quái Cơ cười đau khổ nói:
- Không những không mượn được kiếm mà còn thua một cuộc đánh đố.
- Đánh đố? Thua do ai?
- Quỷ Cốc Bát Tuyệt.
Thạch Kiếm hứng thú hỏi:
- Tại sao vậy? Chưởng Kiếm Quái Cơ thở dài nói:
- Vì ta hỏi mượn kiếm, họ bằng lòng cho mượn nhưng cần phải tỉ thí võ công với họ, nếu như thắng thì việc mượn kiếm không thành vấn đề.
Thạch Kiếm hỏi:
- Nếu như thua thì sao? Chưởng Kiếm Quái Cơ nhíu mày đáp:
- Thua thì phải ở mãi bên Quỷ Cốc để bảo hộ cho họ.
Thạch Kiếm hỏi:
- Kết quả thế nào? Chưởng Kiếm Quái Cơ buồn thảm nói:
- Đương nhiên là thua rồi.
Thạch Kiếm ngây người nói:
- Tình hình tỉ thí thế nào? Chưởng Kiếm Quái Cơ nói:
- Kết quả là ta đã thắng ba trận, thua bốn trận.
Thạch Kiếm hứng thú hỏi:
- Đã thắng ai và thua ai vậy? Chưởng Kiếm Quái Cơ cười thần bí nói:
- Bí mật này nằm trong cuộc đánh đố, vì vậy không được nói ra.
Thạch Kiếm cảm thấy vô cùng thất vọng, đây là một vấn đề rối rắm, không biết người nào trong Quỷ Cốc Bát Tuyệt đã thua Chưởng Kiếm Quái Cơ và ai đã thắng Chưởng Kiếm Quái Cơ.
Chàng nghĩ không ra, vì muốn phán đoán võ công cao thấp của Quỷ Cốc Bát Tuyệt quả là khó như đo biển nông sâu vậy.
- Chương 1 - Bát tuyệt nguyên anh
- Chương 2 - Thân thế bi thảm
- Chương 3 - Mối tình triền miên
- Chương 4 - Ma Âm kiếp người
- Chương 5 - Duyên kiếp trong động
- Chương 6 - Kỳ nhân tóc dài
- Chương 7 - Hoàng Thượng triệu lệnh
- Chương 8 - Mối tình rối rắm phức tạp
- Chương 9 - Đêm động phòng hoa chúc
- Chương 10 - Cốt nhục tàn sát
- Chương 11 - Võ Lâm bạo quân
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14 - Xuân sắc vô biên
- Chương 15 - Thủy tinh mộc cầu
- Chương 16 - Mưu tính hại nhau
- Chương 17 - Thạch động thần bí
- Chương 18 - Vô cùng kỳ dị
- Chương 19 - Kinh dị dồn dập
- Chương 20 - Không thể biện bạch
- Chương 21 - Giữ trọn lời hứa
- Chương 22 - Kinh biến dồn dập
- Chương 23 - Hung thủ là ai?
- Chương 24 - Cao tăng Thiếu Lâm Tự
- Chương 25 - Đan phủ canh khí
- Chương 26 - May mắn thoát ma huyệt
- Chương 27 - Đời đời bên nhau
- Chương 28 - Trong xú nhân cốc
- Chương 29
- Chương 30 - Thiên hạ cuồng nhân
- Chương 31 - Trùng trùng sát kiếp
- Chương 32 - Tất cả vì tình
- Chương 33 - Vô tình yêu cơ
- Chương 34 - Không phân thắng bại
- Chương 35 - Giang hồ lãng tử
- Chương 36 - Ai là thân phụ?
- Chương 37 - Đoạn trường tình thù
- Chương 38 - Cá kình nơi biển lớn
- Chương 39
- Chương 40 - Mẫu tử trùng phùng
- Chương 41 - Bí mật nơi cung cấm
- Chương 42 - Tuyệt sắc giai nhân
- Chương 43 - Phụ tử tình thâm
- Chương 44 - Khu vườn nơi hoang sơn
- Chương 45 - Ngũ sắc dâm quả
- Chương 46 - Vừa yêu vừa hận
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49 - Kỳ phong đột khởi
- Chương 50 - Điều kiện hà khắc
- Chương 51 - Âm mưu địa song động
- Chương 52 - Câu hồn yêu cơ
- Chương 53 - Hiệp nữ chí tình
- Chương 54 - Lấy lòng đo lòng
- Chương 55 - Tình lang lại là thù nhân
- Chương 56 - Dung bảo đại hội
- Chương 57 - Tình khù khó dứt
- Chương 58 - Thập đại ma tôn
- Chương 59 - Trong loạn thạch trận
- Chương 60 - Sau cơn mưa trời lại sáng
- Chương 61 - Sự sống kéo dài
- Chương 62 - Thiên lang kỳ trảo
- Chương 63 - Nghìn ly đoạn trường
- Chương 64 - Thiếu nữ tuyệt mỹ
- Chương 65 - Một mối tơ tình
- Chương 66 - Mối tình chưa phai
- Chương 67 - Kỳ nhân xuất hiện
- Chương 68 - Phi kiếm ra đời
- Chương 69 - Phi kiếm ra oai
- Chương 70 - Tâm địa độc ác
- Chương 71 - Vượt hải giết ma đầu
- Chương 72 - Uy chấn Hải ngoại (Hết)