Gửi bài:

Chương 60 - Thủy Hỏa Tôn Giả hạ sơn

oOo

Phát trượng này của Thuý Y Bách lão bà phóng tới cực kỳ mau lẹ, chỉ trong chớp nhoáng đã nghe đánh binh một tiếng trúng vào Cần Quân Hiệp.

Cần Quân Hiệp trong lúc cấp bách không kịp né tránh, chàng đành rụt đầu xo vai, vận khí lực vào lưng để chịu đựng tiếp lấy đòn trượng của đối phương.

Bách lão bà được trời phát cho tư chất khác thường, sức mạnh vô cùng. Ngoài bốn mươi tuổi, mụ mới gặp dị nhận truyền thụ võ công. Khi mụ thành danh thì đã ngoài năm mươi tuổi. Tuy mụ đã lớn tuổi, mới học nghệ song có căn cốt đặc biệt, nên nội lực cực kỳ thâm hậu.

Lúc Bách lão bà phóng trượng ra, mụ chỉ lo không trúng. Trượng pháp của mụ còn ẩn hiện bao nhiêu thế biến hoá để chuẩn bị thay đổi chiêu thức.

Mụ không ngờ Cần Quân Hiệp vì cố tình hộ vệ cho Triển Phi Yên, chàng không né tránh, giơ lưng ra mà chịu đựng.

Bách lão bà thấy đánh một đòn trúng Cần Quân Hiệp ngay thì trong bụng cả mừng. Mụ lẩm bẩm:

- Dù mi có tấm thân bằng sắt đá mà bị trúng phát trượng này cũng phải gãy xương.

Nhưng cây trượng mụ đánh trúng rồi, đầu trượng vẫn bị giắt vào trong da thịt trên lưng Cần Quân Hiệp.

Bách lão bà vừa phát giác ra có điều bất diệu, liền lập tức thu nội lực lại, chuẩn bị rút cây thiết trượng về.

Nhưng giữa lúc ấy, Cần Quân Hiệp thét to một tiếng, đứng thẳng người lên. Đồng thời nội lực của chàng cũng xô mạnh ra và cây thiết trượng đang bị kẹt sau lưng chàng cũng đột nhiên bật văng trở lại.

Bách lão bà đang lúc sắp giựt trượng về thì thốt nhiên cây thiết trượng trong tay mụ bị một luồng cường lực hất ngược lại một cái bất ngờ.

Mụ đã toan dùng sức mạnh đè chặt cây thiết trượng xuống nhưng không tài nào giữ được. Tay mụ vừa đè xuống liền bị luồng tá lực hất lên đánh ráu một tiếng.

Xương cổ tay Bách lão bà đã bị gãy rời. Mụ phải buông tay ra, cây thiết trượng rít lên một tiếng véo, như một con quái long, nó bay vọt thẳng lên không gian.

Thuý Y Bách lão bà bị đau thấu tâm can, mụ lùi lại luôn mấy bước. Luồng nội lực của đối phương xô cả vào trước ngực, khiến mụ bị nội thương trầm trọng.

Mụ oẹ một tiếng rồi phun ra một bụm máu tươi đỏ lòm, làm loang lổ cả tấm áo màu xanh biếc thành ra chỗ đỏ chỗ xanh, khiến người trông thấy phải hãi hùng.

Cần Quân Hiệp lập tức xoay mình lại. Tay trái chàng vẫn ôm lấy Triển Phi Yên, sắc mặt chàng lợt lạt, trên môi chàng cũng có mấy tia máu tươi ứa ra.

Nội lực Cần Quân Hiệp tuy đã đến mức trên đời hiếm có, nhưng chưa được đến trình độ sắt thép chém không vào.

Phát trượng vừa rồi của Bách lão bà đánh vào người chàng ít ra cũng có sức mạnh đến dư ngàn cân, lại đập trúng vào chỗ yếu hại sau lưng chàng, không khỏi làm rung chuyển cả nội tạng.

Lúc này tuy chàng gắng gượng đứng ngay lên và luồng phản lực hất được Bách lão bà làm mụ gãy tay và bị trọng thương, nhưng lưng chàng bị chấn động mạnh cũng làm bị thương tạng phủ trong người. Có điều nội lực chàng thâm hậu nên gắng gượng nhẫn nại giữ được cho miệng không trào máu tươi ra thành vòi. Thực ra chàng cũng kiệt lực mất rồi.

Bách lão bà thấy Cần Quân Hiệp xoay mình lại thì kinh hãi vô cùng. Nhưng chỉ một loáng mụ nhìn ra chàng đã bị thương thì không sợ hãi nữa, vẻ mặt lại ra chiều hối tiếc.

Mụ lẩm bẩm:

- Giả tỉ mình không bị thương lúc này, ung dung đối phó với gã, thì có thể hạ được gã một cách dễ dàng. Nhưng mình cũng bị trọng thương mất rồi thì chỉ làm lợi cho kẻ khác. Thế là mình sắp cỗ cho họ đến sau ăn không.

Bách lão bà vốn là con người tâm địa hẹp hòi. Mụ nghĩ tới đây phát uất lên, mắt tối sầm lại, ngã lăn đùng ra đất. Đầu óc mê mang không còn biết gì nữa.

Cần Quân Hiệp ngoảng đầu nhìn bốn phía mà chưa thấy một địch nhân nào khác. Lòng chàng tạm yên lại đôi chút. Chàng từ từ vận chân khí cho chu lưu khắp trong người rồi bồng Triển Phi Yên tìm đường rời khỏi nơi này.

Triển Phi Yên người vẫn nhũn ra như mớ bông để mặc cho Cần Quân Hiệp bồng đi. Nhưng cặp mắt nàng tỏ ra cực kỳ nóng nảy, mặc dù nó đã lờ đờ.

Cần Quân Hiệp không ngớt nhìn nàng mỉm cười để an ủi và khuyến khích nàng cứ yên tâm. Nhưng Triển Phi Yên nhận ra chàng đã bị trọng thương nên trong dạ rất đỗi bồn chồn lo lắng, không ngớt hồi hộp, chứ chẳng yên tâm chút nào. Nàng biết rằng nhị thư là Triển Phi Ngọc tâm địa cực kỳ thâm độc. Y đã ước hẹn bấy nhiêu người đến mà chưa trả thù xong thì còn xảy ra nhiều chuyện khác ghê gớm hơn, nhất định y chưa chịu buông xuôi vụ này.

Triển Phi Yên lại nghĩ thầm:

- Cần Quân Hiệp đã bị trọng thương rồi. Chàng lo cho chính chàng còn chưa xong thì làm sao còn bảo vệ cho mình được!

Tuy nhiên trong thâm tâm nàng cũng cảm thấy được an ủi rất nhiều, vì Cần Quân Hiệp tỏ tình rất tha thiết với nàng, nhất là trong lúc hoạn nạn thì mối tình đó lại càng cao cả.

Cần Quân Hiệp bồng Triển Phi Yên chạy chừng được ba dặm thì thốt nhiên nghe tiếng vó ngựa dồn dập ở phía bên chênh chếch đi tới. Chàng vừa nghe đã biết ngay là một con tuấn mã kỳ tuyệt.

Cần Quân Hiệp không khỏi hoang mang, bất giác dừng lại một chút. Trong thời gian chớp nhoáng này, con ngựa đã nhảy vọt lên không qua một đám cây thấp, đang chồm tới trước mặt chàng.

Triển Phi Yên khẽ buông một tiếng thở dài rồi nhắm mắt lại.

Cần Quân Hiệp trầm giọng gọi:

- Phi Yên! Yên muội đừng sợ.

Chàng vừa gọi vừa ngẩng đầu trông lên thì thấy con ngựa hai màu sắc đen và đỏ lẫn lộn. Chỗ đỏ như than hồng mà chỗ đen lại lán bóng loáng như sơn chàm. Mới nhìn màu lông cũng đủ biết nó là con một thứ ngựa kỳ dị mà Cần Quân Hiệp mới thấy lần này là một.

Hình thù người cưỡi ngựa có tướng đặc biệt kỳ dị. Đầu hắn nhọn như chiếc thoi, hai vai rất rộng. Tay dài nghêu ngao nhưng hai chân lại ngắn ngủn. Tóm lại tứ chi cùng ngũ quan người này không cân xứng chút nào. Mọi chỗ đều khiến cho người ta có một cảm giác quái đản, tưởng chừng con người hắn là do những mảnh cơ thể của năm bảy người chắp vào nhau.

Y phục người đó cũng rất buồn cười. Nửa mình bên trái quần áo sắc đỏ, nửa bên hữu lại sắc đen.

Cần Quân Hiệp thấy hình thù quái nhân khác thường, lòng chàng kinh dị đến nỗi không thốt ra lời được.

Bỗng nghe Triển Phi Yên thều thào bảo chàng:

- Hiệp ca!. . . Hiệp ca đừng nghĩ gì đến tiểu muội nữa. Hiệp ca cần nghĩ cách để lo cho mình ngay đi! Nếu còn...vướng mắc tiểu muội thì không được đâu...

Cần Quân Hiệp khẽ giương cặp lông mày lên đáp:

- Sao Yên muội lại nói vậy? Dù gặp trường hợp nào hay bị nguy khốn đến đâu, tiểu huynh cũng không nhẫn tâm bỏ Yên muội cho đành.

Triển Phi Yên hỏi:

- Hiệp ca có biết y là ai không?

Cần Quân Hiệp khẽ đáp:

- Tiểu huynh không biết.

Triển Phi Yên nói:

- Y là Thuỷ Hoả tôn giả ở Lục Bàn sơn. Tiếng tăm y ngang hàng với Độc Long tôn giả ở Miêu Cương...

Triển Phi Yên dừng lại một chút rồi khẽ nói tiếp:

- Võ công y kỳ dị ở chỗ mỗi nửa người một khác, tuyệt không giống nhau. Tuy y chỉ là một người mà chẳng khác gì phân làm hai tay cao thủ. Hiệp ca!. . .

Triển Phi Yên nói tới đây, bỗng thấy sắc mặt Cần Quân Hiệp nghiêm trọng không chuyển động chút nào. Nàng nhìn bộ mặt của chàng không nín được phải bật cười, nhưng là một cái cười đầy vẻ nhăn nhó, khiến người nhìn thấy phải đau thương.

Triển Phi Yên cười cũng hao tổn sức không nói nên lời được nữa.

Cần Quân Hiệp ngoài mặt tuy không lộ vẻ gì hoang mang vì chàng không muốn cho Triển Phi Yên quá lo sợ, nhưng thực ra trống ngực chàng đánh thình thình. Chàng không ngờ Triển Phi Ngọc lại vẫn dụ được cả tên đại ma đầu Thuỷ Hoả tôn giả này đến đây.

Ngày trước Triển Bất Diệt hãy còn sống trên thế gian, những tên ma đầu này tự lượng không phải là địch thủ của lão nên bỏ đi ẩn cư mỗi người một phương không xuất hiện nữa. Lão ốm o Vô Ảnh Phi Long Đồ Liên Phong ra hải ngoại xa xăm. Độc Long tôn giả ẩn náu tại đất Miêu Cương hẻo lánh. Còn Thuỷ Hoả tôn giả thì lên ở Lục Bàn sơn cũng đều vì lẽ đó.

Triển Bất Diệt tuy chết đã lâu rồi, mà những tay cao nhân này ẩn cư vẫn chưa nghĩ tới chuyện xuất hiện trên chốn giang hồ.

Chính ra Thuỷ Hoả tôn giả còn định tiếp tục ẩn lánh lâu hơn nữa không chịu lộ diện, nhưng Triển Phi Ngọc lại đem hai vật chí bảo mà Triển Bất Diệt thường sử dụng ngày trước là áo kim vị giáp và cây Huyết hồn trảo để làm mồi nhử hắn xuống núi. Trừ Thuỷ Hoả tôn giả ra, e rằng còn có những nhân vật khác lợi hại hơn nữa không chừng đã quanh quẩn gần đây rồi.

Cần Quân Hiệp giương cặp mắt lên nhìn Thuỷ Hoả tôn giả.

Thuỷ Hoả tôn giả cũng nhìn chàng bằng cặp mắt lạnh lùng, cả hai người đều không nói gì.

Cần Quân Hiệp thấy Thuỷ Hoả tôn giả không những cặp mắt khác nhau. Mắt bên trái lớn, mắt bên phải nhỏ mà cả đến tia sáng ở cặp mắt chiếu ra cũng chẳng giống nhau chút nào. Mắt bên trái thần quan lấp loáng hung dữ, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng hắn. Còn mắt bên phải thì ánh sáng lại âm u rùng rợn cực kỳ khủng khiếp.

Hồi lâu, Thuỷ Hoả tôn giả mới nổi lên những tràng cười quái gỡ rồi nói:

- Té ra ngươi bị thương rồi! Thế thì bất tất phải động thủ nữa mà tự huỷ mình đi thôi!

Ngừng lại một chút, rồi hắn nói tiếp:

- Mỗi tháng cứ đến ngày mồng một, ta sẽ phái người đến tế tự để cho ngươi được hưởng đồ huyết thực, tưởng thế ngươi cũng chẳng có điều chi ân hận nữa.

Cần Quân Hiệp nghe Thuỷ Hoả tôn giả nói tựa hồ như người làm ơn cho mình thì trong lòng chàng vừa tức giận lại vừa buồn cười.

Chàng hững hờ đáp:

- Phải đó! Ta bị thương rồi là đúng sự thật. Nhưng ta đã thẳng đường tới đây thì dù có bị thương một chút cũng chẳng sợ ngươi đâu.

Thuỷ Hoả tôn giả đảo mắt ngắm nhìn Cần Quân Hiệp một lúc không lộ vẻ gì. Hồi lâu hắn mới trầm giọng nói:

- Ta nghĩ rằng phận mọn như con giun cái kiến còn muốn sống thì ngươi chẳng can tâm chịu chết cũng là thường tình. Người bắt ta phải động thủ thì hãy đặt con nhỏ trong tay xuống, ta đành thi triển mấy chiêu để đưa ngươi về Tây Thiên.

Cần Quân Hiệp thực lấy làm khó nghĩ. Cánh tay phải chàng tuyệt không có một chút khí lực nào. Nếu chàng muốn đối địch với Thuỷ Hoả tôn giả thì dĩ nhiên phải dùng tay trái. Nhưng tay này lại đang bồng Triển Phi Yên thì biết làm thế nào?

Thuỷ Hoả tôn giả tuy thuộc vào hạng tà phái, nhưng hắn còn bảo chàng đặt Triển Phi Yên xuống thì hãy còn là hạng người biết liêm sỉ, không đến nỗi thừa cơ ám toán.

Cần Quân Hiệp tính rằng:

- Nếu mình động thủ cùng Thuỷ Hoả tôn giả thì dĩ nhiên khó bề chiếu cố cho Triển Phi Yên được, nhưng đặt nàng xuống thì biết đâu không bị kẻ khác ám toán nàng?

Cần Quân Hiệp nghĩ mãi mà không có cách nào yên tâm được. Chàng đành ngẩn đầu lên đáp:

- Bất tất phải thế! Cứ để nguyên thế này động thủ cũng được!

Thuỷ Hoả tôn giả nổi giận đùng đùng quát:

- Được lắm! Thế là ngươi tự tìm lấy sự đau khổ!

Dứt lời lão tung người lên một cái, Cần Quân Hiệp chưa nhìn rõ hắn định thi triển động tác gì, chỉ thấy bóng người từ trên không gieo xuống.

Giữa lúc ấy, con tuấn mã bỗng hí lên một tiếng dài. Cần Quân Hiệp chợt nhớ ra điều gì, liền nói:

- Ngươi muốn ta đặt Triển cô nương xuống rồi hãy cùng ngươi động thủ. Như vậy cũng được. Có điều ta yêu cầu ngươi để cho ta đặt Triển cô nương nhờ lên lưng con tuấn mã này đặng khỏi bị người ngấm ngầm gia hại nàng.

Thuỷ Hoả tôn giả trầm giọng đáp:

- Thế cũng được!

Cần Quân Hiệp vẫn không nhích chân, chỉ vung tay một cái, người Triển Phi Yên đã tung lên. Vừa đúng lúc lưng ngựa hạ thấp xuống một thước, người Triển Phi Yên cũng vừa hạ xuống tới nơi. Lưng nàng cong đi nằm phục xuống yên ngựa.

Con ngựa chỉ vờn bốn vó rồi đứng yên chứ không có cử động nào khác lạ.

Cần Quân Hiệp thấy thế cũng yên lòng, liền nói:

- Được rồi! Bây giờ ngươi động thủ đi!

Thuỷ Hoả tôn giả để ý nhìn tay phải Cần Quân Hiệp rồi hỏi:

- Cánh tay ngươi làm sao vậy?

Cần Quân Hiệp lạnh lùng cười đáp:

- Cánh tay mặt ta dù tàn phế vẫn có thể đối địch với ngươi được, hà tất ngươi phải hỏi cho rườm lời.

Thuỷ Hoả tôn giả đột nhiên đỏ bừng mặt lên, nhưng chỉ trong chớp mắt hắn trở lại bình thản như cũ. Hắn cười lạt nói:

- Giỏi lắm! Chính ngươi đã muốn chết, chẳng lẽ ta lại không để cho ngươi chết được vinh hạnh hay sao!

Hắn vừa nói vừa vươn cánh tay dài nghêu ngao ra. Năm ngón tay khoằm khoằm như móc câu nhắm chụp xuống đầu Cần Quân Hiệp.

Thuỷ Hoả tôn giả vừa mới ra tay đã nhằm đánh xuống đỉnh đầu đối phương, đủ tỏ hắn không coi Cần Quân Hiệp vào đâu cả.

Cần Quân Hiệp trong lòng tức tối, lún người xuống, xoay tay trái lại, nhưng không nhằm đánh đối phương mà lại phóng chưởng xuống đầu mình.

Thuỷ Hoả tôn giả ra chiêu trảo này cực kỳ mau lẹ. Nhưng đột nhiên hắn thấy Cần Quân Hiệp lại vùng tay lên phóng chưởng tự đánh xuống đầu chàng, nên chiêu trảo hắn mới phóng ra nửa vời, liền biến thế, đổi trảo thành chưởng đập xuống đánh sầm một tiếng. Đồng thời một luồng kinh phong nóng như lửa tuôn ra.

Cần Quân Hiệp chờ cho bàn tay đối phương xuống tới gần liền hất ngược tay lên một cách bất thình lình để đón lấy phát chưởng của đối phương.

Ta nên biết rằng tuy nội lực Cần Quân Hiệp đã đến mức tuyệt thế vô song, nhưng về cách vận dụng nội lực hoặc biến đổi chiêu thức thì rất tầm thường chẳng có chi kỳ diệu đặc biệt. Vì thế mà chàng lợi dụng cho sở trường của mình để đối chưởng với địch thủ.

Mặt khác Thuỷ Hoả tôn giả kiêu ngạo khinh người, chẳng thèm để Cần Quân Hiệp vào trong con mắt. Hắn thấy chàng hất chưởng lên nghinh địch vẫn tưởng là mình đắc thế, liền gia tăng chưởng lực đè mạnh xuống.

Thuỷ Hoả tôn giả chắc mẩm bàn tay của Cần Quân Hiệp bị chưởng lực của hắn đè ép rồi tự đánh xuống đỉnh đầu chàng đến phải nát óc ra.

Ngờ đâu Cần Quân Hiệp tuy đã bị thương, song chân lực trong người chàng vẫn còn đầy rẫy.

Chỉ trong nháy mắt, hai chưởng đụng nhau bật lên một tiếng sầm rùng rợn.

Thuỷ Hoả tôn giả cảm thấy một luồng chưởng phong nóng như lửa xô tới trước mặt mình.

Luồng chưởng phong này chính là Hoả diệm thần chưởng của Thuỷ Hoả tôn giả đã phát ra. Trong thiên hạ không còn người thứ hai nào biết công phu này nữa.

Lúc đó chưởng lực Hoả diệm thần chưởng tạt lại tự đốt mình và rõ ràng bị phản lực đối phương hất ngược về.

Bấy giờ Thuỷ Hoả tôn giả mới giật mình kinh hãi, hốt hoảng lùi lại một bước. Đồng thời hắn dùng tay phải phóng ra một luồng hàn phong. Đó là Quỉ thuỷ thần chưởng để giải trừ sức nóng mãnh liệt của Hoả diệm thần chưởng. Thế là hắn phải dùng chưởng lực của mình để đối phó với chưởng lực của mình.

Ngày trước tuy Thuỷ Hoả tôn giả bị bại về tay Triển Bất Diệt, nhưng lúc động thủ hắn cũng không đến nỗi phải sợ hãi cuống cuồng lên như lần này. Vì thế mà hắn rất đỗi ngạc nhiên đứng thộn mặt ra.

Thuỷ Hoả tôn giả đứng vững lại rồi, hắn ngơ ngác nhìn Cần Quân Hiệp chằm chặp. Hắn không ngờ một gã tuổi trẻ sắc mặt lợt lạt đã bị nội thương đang đứng trước mặt mình đây mà lại là một nhân vật phi thường, có một công lực ghê gớm đến thế.

Bỗng Thuỷ Hoả tôn giả hú lên một tiếng quái gỡ rồi nhảy xô về phía trước. Hắn vung hai tay lên múa tít đi phát luôn bốn chưởng đánh ra mau lẹ vô cùng.

Bốn phát chưởng này toàn là những chiêu thức cực kỳ tinh diệu. Mỗi phát chưởng đều đánh vào phương vị địch thủ mà địch thủ không thể biết trước. Hắn lại ra tay cực kỳ thần tốc.

Cần Quân Hiệp chỉ thấy trước mắt bóng người lấp loáng không nhìn rõ đối phương ra tay tự phương hướng nào.

Chát! Chát! Mấy tiếng vang lên. Bốn phát chưởng đều trúng vào người Cần Quân Hiệp.

Chàng thấy nội lực trong toàn thân chạy rần rần. Tất cả mấy phát chưởng của đối phương đều bị hất ngược lại, mà chàng vẫn không bị thương.

Thuỷ Hoả tôn giả phóng ra bốn phát chưởng rồi ngừng lại một chút.

Cần Quân Hiệp nhìn thấy chỗ sơ hở này có thể thừa cơ được. Chàng lập tức đánh ra một quyền. Phát quyền này thực ra không có gì biến ảo, mà chỉ là tranh thủ thời cơ để phản kích. Chàng không kịp nghĩ kỹ cứ hùng hục đánh bừa.

Ngờ đâu về võ học cần nhất chỉ là biết lợi dụng chỗ sơ hở của đối phương bất cứ bằng một chiêu thức nào. Cái khó là ở chỗ chụp được thời cơ. Thường khi những chiêu thức rất thông thường, rất giản dị, lại xoay cục diện một cách cực kỳ hiệu nghiệm.

Chiêu quyền của Cần Quân Hiệp trông bề ngoài thật là vụng về, nhưng rất thích hợp với diễn biến đánh vào đối phương lúc sơ hở, lại hoá ra một chiêu tuyệt xảo.

Thuỷ Hoả tôn giả thấy Cần Quân Hiệp đột nhiên phóng quyền đánh tới, hắn nghĩ ngay đến mấy thế né tránh, nhưng chưa kịp thi triển biện pháp nào đã bị thoi quyền của đối phương đánh trúng vào vai bên trái.

Thuỷ Hoả tôn giả thét lên một tiếng quái gở. Người hắn loạng choạng cơ hồ muốn té. Hắn phải cố gượng mới đứng lại được.

Cần Quân Hiệp lại phóng quyền đánh tới chiêu thứ hai.

Thuỷ Hoả tôn giả bị trúng một quyền, chân khí nửa người bên tả hắn chạy nhộn trong mình hắn như muốn phá huyệt mạch để tiết ra ngoài, khiến hắn kinh hãi vô cùng.

Thuỷ Hoả tôn giả vì quá khiếp sợ mà thành luống cuống chân tay thì thoi quyền thứ hai của đối phương lại đánh tới, tưởng chừng không tài nào tránh kịp được nữa.

Giữa lúc ấy, bỗng nghe đánh véo một tiếng, tựa hồ có một thứ ám khí chênh chếch lướt bay qua.

Cần Quân Hiệp nghe hướng thanh âm biết rằng ám khí này không bắn tới mình, nên chàng cũng chẳng cần để tâm đề phòng.

Bỗng nhiên con tuấn mã kia hí lên một tiếng dài. Lúc Cần Quân Hiệp quay đầu nhìn lại thì nó đã cõng Triển Phi Yên chạy vọt đi rồi...

***

Mục lục
Ngày đăng: 28/08/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên

Mục lục