Gửi bài:

Chương 45 - Diệu thuật về những con ngựa sắt tí hon

oOo

Quản Tam Dương nghe lão ốm o bảo mình đem Tam Dương chân khí ra để đả thương một vị tiểu cô nương thì hổ thẹn vô cùng, Hắn ấp úng hồi lâu mới lên tiếng:

- Cái đó... cái... thiệt tình không phải tại hạ cố ý...

Lão ốm o ngắt lời:

- Ta có bảo Quản đảo chúa cố ý đánh cô bé bị thương đâu, và chỉ nói là ngoài vụ đó ta chưa được nghe đảo chúa đã giao thủ với một tay cường địch nào khác mà thôi.

Quản Tam Dương còn đang phân vân chưa quyết có nên nghe lời lão đánh Cần Quân Hiệp một chưởng không, thì lão lại giục:

- Đảo chúa hãy thử xem công lực gã bữa nay có khác với ngày xưa mà đảo chúa đã gặp gã lần trước không rồi sẽ liệu.

Quản Tam Dương đột nhiên vung ngón tay ra nhắm chụp xuống vai Cần Quân Hiệp.

Lúc ngón tay hắn còn lơ lửng ở trên chưa xuống tới nơi thì luồng Tam Dương chân khí từ đầu ngón tay phát ra đã rít lên veo véo điểm vào vai Cần Quân Hiệp.

Nhưng lạ thay! Luồng Tam Dương chân khí vừa chạm vào vai đối phương lập tức bị hất ngược trở lại!

Quản Tam Dương bất ngờ bị luồng Tam Dương chân khí của mình bật lại làm tê chồn cổ tay mình, tự nhiên phải buông tay thõng xuống.

Lão già ốm o hỏi:

- Đảo chúa đã nhận thấy chưa? Luồng nội lực của gã mạnh hơn luồng Tam Dương chân khí của đảo chúa nên mới hất ngược lại được.

Quản Tam Dương bị tê chồn cánh tay đau nhứng rất khó chịu. Hắn trợn mắt lên miệng há hốc ra, rất đỗi kinh ngạc, nói không nên lời.

Lão ốm o buông một tiếng thở dài rồi tiếp:

- Đó là sự phản ứng của thứ linh thảo kịch độc gây nên. Sở dĩ ngày nay gã có được nội lực phi thường như vậy là nhờ ở sự công hiệu của chất linh thảo kia.

Nhưng tinh thần gã trái lại trở nên si ngốc, không còn cảm giác thấy gì nữa là bởi chất độc của linh thảo phát động.

Ngừng một lát lão lại nói tiếp:

- Trong vụ này có hai sự công hiệu trái ngược nhau, e rằng khắp thiên hạ chỉ có một thứ Mê hồn tiên thảo đó là tính chất kỳ dị như vậy mà thôi

Nét mặt Quản Tam Dương lộ ra rất đỗi bẽ bàng, lại dường như có ý che dấu điều gì. Hắn lên tiếng ngắt lời:

- Phải phải! Lão gia nói đúng lắm.

Lão già ốm o chậm rãi hỏi:

- Dĩ nhiên chất độc này không phải là vô phương cứu trị. Đảo chúa có đồng ý như vậy không?

Quản Tam Dương càng ra chiều ngượng nghịu hơn. Hắn trả lời một cách mập mờ:

- Lão gia đã bảo có biện pháp cứu trị thì dĩ nhiên là có.

Lão ốm o hơi biến đổi sắc mặt, trầm giọng nói:

- Quản đảo chúa! Chúng ta bất tất phải mơ hồ nữa. Chất độc mê hồn tiên thảo đã phát tác thì tám đường kinh mạch bị kiềm chế. Nhưng đã có tám con ngựa sắt nhỏ, mỗi con có chứa một thứ linh dược để giải khai kinh mạch trong từng nơi một. Nếu kiếm đủ cả tám con ngựa sắt nhỏ đó thì lo gì không tiêu trừ được hết những chất độc kia? Hiện giờ công lực gã này trở nên thiên hạ hiếm có. Vậy việc cứu trị cho gã đển chấn chỉnh cho võ lâm sau này là rất cần.

Quản Tam Dương vẫn lẳng lặng không nói gì thì lão ốm o lại nói tiếp:

- Ta nghĩ rằng tám con ngựa sắt nhỏ đó tất nhiên ở trên đảo Mạc Văn. Không thế thì làm sao lệnh tôn lại biết mà nói chuyện với ta? Ta cùng thằng nhỏ này có mối liên quan mật thiết. Vậy đảo chúa lấy tám con ngựa sắt nhỏ đó cho ta. Đương nhiên ta không bao giờ quên cái hảo tâm của đảo chúa. Khi nào tám đường kinh mạch của gã được khai thông, khôi phục lại tinh thần như cũ, biết đường diệu dụng võ công tuyệt đỉnh của gã rồi. Bấy giờ ta sẽ bảo gã thu đảo chúa làm đồ đệ để báo đáp.

Quản Tam Dương nghe lão già ốm o thuyết một tràng dài thì trong lòng vừa kinh hãi vừa tức giận, nhưng hắn ở vào tình trạng dở cười, dở khóc không biết làm sao.

Quản Tam Dương đường đường một vị đảo chúa lại mang ngoại hiệu rất hào kiệt là Vĩnh Bất Hoàn Thủ, khắp võ lâm tiếng dậy như sóng cồn chẳng ai là không biết. Có ý đâu lại chịu quỳ gối lạy một thằng nhỏ chưa ráo máu đầu là Cần Quân Hiệp để tôn làm sư phụ bao giờ?

Quản Tam Dương không thể nhịn được nữa. Hắn sẵng giọng đáp:

- Đừng nói tám con ngựa sắt bỏ không đó không có ở trên đảo Mạc Văn, dù có đi nữa thì tại hạ cũng. . .

Quản Tam Dương chưa dứt lời thì lão già ốm o đã hỏi ngay:

- Đảo chúa cũng. . . làm sao?

Quản Tam Dương thộn mặt ra không biết đáp thế nào cho phải.

Lão già ốm o này là hạng người nào. Quản Tam Dương cũng không biết nữa. Sở dĩ hắn kính nể lão vì thuở nhỏ hắn thường thấy lão già ốm o này hay qua lại đảo Mạc Văn.

Hồi đó phụ thân Quản Tam Dương hãy còn tại thế đối với lão cực kỳ cung kính. Ông ta thường nói riêng với Quản Tam Dương, lão này là một dị nhân có tài xuất quỷ nhập thần.

Quản Tam Dương ghi nhớ lời tiên phụ trong lòng... Lần sau cùng hắn gặp lão ốm o cách đây đã bốn chục năm. Đến bây giờ hắn mới lại thấy mặt lão mà dường như lão chưa già đi một chút nào, vẫn bộ mặt xương xẩu gầy guộc, nước da vàng ửng. Giọng nói vẫn thều thào như người hết hơi.

Lúc Quản Tam Dương chợt thấy mặt lão, trong lòng hắn cực kỳ kinh hãi, nhưng bây giờ hắn nghĩ thầm:

- Lão già này coi bộ lướt thướt đi không ngoài gió thổi bay chưa biết chắc lão đã có bản lĩnh gì đáng kể, hay là lão chỉ nói huyên hoang dọa người!

Rồi hắn tự nhủ:

- Thằng lỏi Cần Quân Hiệp này dù thực có nội lực hơn người nhưng tâm thần mê muội chẳng biết gì. Bây giờ mình chỉ cần đánh bại lão già bệnh hoạn kia, bắt Cần Quân Hiệp đem đi rồi sẽ dùng biện pháp nào đó lấy toàn thân công lực của gã đề mình dùng.

Lão ốm o chờ lâu không thấy Quản Tam Dương trả lời, bèn giục:

- Đảo chúa tính sao?

Quản Tam Dương bụng bảo dạ:

- Âu là ta tạm nhẫn nại để mưu đồ công lực của thằng lỏi này. Ta hãy đến Hải Cương xin nhập môn lão Cự ma đầu Độc Long tôn giả để luyện phép Hấp Tinh thần công chuyên thu hút công lực đối phương làm của mình, luyện cho thành tựu rồi sẽ từ từ đoạt lấy nội lực ghê gớm của Cần Quân Hiệp.

Trong lòng Quản Tam Dương nảy ra ý niệm tàn ác, ngoài mặt hắn cũng lộ vẻ hung dữ, hắn đáp ngay:

- Dù trên đảo này có những con ngựa đó thật, thì tại hạ cũng không cho được.

Lão già ốm o vẫn bình tĩnh không nổi nóng mà cũng không nhắc vụ đó nữa, lão lảng sang chuyện khác hỏi:

- Quản đảo chúa! Lệnh tôn vì lẽ gì mà qua đời?

Quản Tam Dương giật mình, ớn lạnh xương sống, mồ hôi toát ra như tắm. Nhưng hắn đánh bạo đáp:

- Tiên phụ không ốm đau gì mà mất.

Lão ốm o cười ha hả nói:

- Quản đảo chúa! Đảo chúa đừng bưng mắt ta nữa. Nhà đảo chúa có môn Tam Dương chân khí gia truyền là một kỳ công vượt ra ngoài các phải võ cả hai phe chính tà, thì dĩ nhiên công lực của lịnh tôn rất lợi hại. Nhưng người luyện công lại bị Tam Dương chân khí làm cho tổn hại đến công lực bản thân. Tam Dương chân khí càng tăng tiến thì càng hao mòn nội lực. Sau cùng không chịu nỏi đau khổ nữa là phải chết. Ta e rằng mấy bậc tiền nhân của Quản đảo chúa đều chết về nghiệp đó. Vậy bây giờ đảo chúa cũng không biết về chính mình sau này cũng đi tới số phận đó. Đảo chúa thử tính xem còn được bao nhiêu năm?

Quản Tam Dương biến đổi sắc mặt luôn mấy lần, lúc xanh lướt, lúc trắng bợt. Hắn nghe lão ốm o nói dứt lời bất giác thất thanh la lên:

- Tại hạ tính ra... còn có...

Nhưng lão chưa dứt lời đã rụt lưỡi lại không hỏi nữa. Hắn tự biết rằng còn ba năm nữa là đến tử kỳ của mình.

Hắn cũng biết là cần phải có một nội lực ghê gớm thấm vào trong mình mới có thể chế phục được luồng Tam Dương chân khí quá mãnh liệt. Ngoài ra không còn cách nào nữa. Sau ba năm hắn sẽ phải chịu những cơn đau khổ đến cùng cực rồi chết.

Sở dĩ Quản Tam Dương nói tới đó vội ngừng lại thì hắn đã tính tóan, chuẩn bị đọat chân lực của Cần Quân Hiệp truyền vào người hắn để có thể qua được cơn đại nạn.

Lão già ốm o giương cặp mắt lạnh lùng nhìn Quản Tam Dương nói:

- Nếu đảo chúa vui lòng giúp cho gã rồi sau này sẽ bái gã xin làm môn hạ, thì mỗi ngày gã sẽ đem nội lực bản thân để kềm chế Tam Dương chân khí cho đảo chúa. Có như thế thì đảo chúa mới bình yên mà sống lâu được.

Quản Tam Dương nghiêng đầu, đi ngẫm nghĩ không biết độc thủ cách nào được hạ lão ốm o cho được. Hắn trầm từ một lúc rồi nói:

- Tại hạ không tin thằng nhỏ này có công lực đến mức độ phi phàm. Tại hạ ần thử cho biết đã.

Lão ốm o thản nhiên đáp:

- Đảo chúa cứ việc thử coi. Chẳng lẽ lão phu còn lừa gạt nữa hay sao.

Quản Tam Dương tiến ra một thước đưa năm ngón tay khoằm khoằm như móc câu đột nhiên chụp xuống vai Cần Quân Hiệp.

Dĩ nhiên công lực Quản Tam Dương còn cao thâm hơn Triển Phi Ngọc. Thế mà tay hắn vừa chụp xuống, kết quả cũng chẳng khác gì. Hẳn cảm thấy trên vai Cần Quân Hiệp tự nhiên phát ra một luồng lực đạo rất kinh khủng hất cả năm đầu ngón tay hắn ra.

Nếu hắn không rụt tay về mau tất bị nguy khốn.

Quản Tam Dương buông tay phải ra thì tay trái lại động thủ. Lần này gã nắm vào huyễn huyệt Cần Quân Hiệp. Nhưng ngón tay trỏ và ngón tay giữa hắn vừa đụng vào huyệt đạo đối phương cũng bị luồng nội lực hất ra như trước.

Quản Tam Dương sớm đã đề phòng cho ngón tay chỏ hướng chếch lên trên. Luồng Tam Dương chân khí bán réo ra một cái, chạm trúng vào luồng đại lực từ nhuyễn huyệt Cần Quân Hiệp phát ra.

Quản Tam Dương nhảy tung người lùi lại một bước.

Quản Tam Dương lúc phát huy Tam Dương chân khí đã tính toán phương hướng. Người Cần Quân Hiệp bị hất đi rớt xuống trúng lưng con lừa nhỏ không sai chút nào.

Quản Tam Dương hú lên một tiếng quái dị. Con lừa nhỏ, nghe tiếng hú giật mình bốn vó chồm lên chạy như bay về phía trước. Nó phóng rất nhanh trông tựa hồ như một đám khói bay đi.

Lúc Quản Tam Dương phát ra tiếng hú quái gở, người hắn cúi xuống đằng trước, vung hai tay lên đánh ba bốn trưởng liên hoàn vào lão già ốm o.

Trong chưởng lực có phát huy cả Tam Dương chân khí nên chưởng phong rít lên, rùng rợn tựa hồ như hàng nghìn mũi ám khí phóng ra cùng một lúc, uy thế cực kỳ lợi hại.

Lúc đó lão ốm o đứng cách Quản Tam Dương chỉ chừng một trượng mà Quản Tam Dương phóng chưởng ra bất thình lình như sét nổ. Hắn chắc mẩm bốn phát chưởng này ít ra cũng bức bách được đối phương phải lùi lại mấy bước.

Nhưng phát chưởng cuối cùng phóng ra rồi hắn định thần nhìn lạ thì không khỏi lạnh gáy. Hắn toan phóng ra phát chưởng thứ năm nhưng không phát huy được.

Nguyên Quản Tam Dương thấy lão già ốm o bề ngoài như người rất yếu đuối mà sự thực lại ra ngoài sức tưởng tượng của hắn. Bốn phát chưởng kinh thiên động địa mà đối với lão tựa như một cơn gió thoảng chẳng ăn thua gì. Hắn chỉ thấy tà áo lão bay lên và mái tóc phất phơ, còn lão vẫn đứng vững như cột đồng.

Quản Tam Dương đã là tay cao thủ hạng nhất, thấy tình hình này hắn phải kinh hồn và hiều là công lực đối phương đã đến mức siêu phàm tuyệt đỉnh.

Nếu luồng chân khí trong người lão không phát ra được ngoài mấy thước để hộ vệ thân thể thì sao lão không bị chưởng lực của mình làm cho rung động?

Những người võ công cao thâm vung tay khoa chân để phóng nội lực ra thì dù mãnh liệt đến đâu cũng chưa lấy gì làm kỳ lạ. Nhưng lão ốm o này đứng yên không nhúc nhích mà luồng chân khí có thể thoát y ra ngoài mình để hộ vệ thân thể thì thật là một bản lĩnh chưa từng thấy trong võ lâm.

Quản Tam Dương nghĩ thầm trong bụng:

- Nếu còn chần chờ tất sẽ bị nguy. Con lừa đã đem Cần Quân Hiệp đi rồi, âu là mình cũng rút lui cho mau để khỏi rước lấy sự phiền não.

Nghĩ vậy hắn đề khí người tung mình lên cao rồi vút người đi như tên bắn.

Quản Tam Dương băng người đi một cái đã xa bốn năm trượng. Lúc hắn nhảy vụt đi đã để ý cho đầu hạ xuống trước để hai tay chống xuống đất lấy đà vọt lên không lần thứ hai. Lần này lúc hắn hạ mình xuống thì người đã ra xa đến bảy tám trượng.

Thân pháp hắn tinh diệu phi thường trông tưởng chừng như ma quỷ xuất hiện.

Quản Tam Dương hạ mình xuống đất, hít một hơi chân khí rồi vun vút bắn người đi. Hắn chạy chừng được nửa dặm vào đến chỗ thâm sơn khuất nẻo mới dừng bước.

Quản Tam Dương chắc mẩm mình đã thoát khỏi tay lão già ốm o. Ngờ đâu hắn vừa dừng bước bỗng lại nghe tiếng lão già ốm o cất lên thều thào hỏi:

- Con lừa đen đó chạy đi phương nào rồi? Ta e rằng đảo chúa để nó chạy lạc đường mất.

Quản Tam Dương chẳng còn hồn vía nào nữa. Hắn rú lên một tiếng kinh hoàng rồi không đủ gan dạ quay đầu nhìn đã phóng chạy như bay.

Lần này Quản Tam Dương tính toán cẩn thận hơn, hắn cắm đầu chạy một mạch đến năm sáu dặm mới dừng lại. Nhưng hắn vẫn còn hốt hoảng, líu lưỡi hỏi:

- Tiền bối... tiền bối còn đấy không?

Thanh âm lão già ốm o lại vang lên ngay sau hắn:

- Quản đảo chúa! Sao đảo chúa không nhìn lại mà coi xem ta còn đây hay đi đâu mất rồi?

Quản Tam Dương đánh bạo quay đầu lại thì thấy lão già ốm o cách mình chừng năm ba trượng. lão đang từ từ tiến về phía hắn.

Quản Tam Dương tưởng lão đã theo sát đến sau lưng mình nhưng giờ thấy lão còn cách đến năm ba trượng thì chưa hết hy vọng trốn thoát khỏi tay lão.

Hắn lại rú lên một tiếng dài rồi tung mình chạy bắn đi.

Quản Tam Dương ở trong rừng núi chạy vòng vèo hòng thoát khỏi lão già ốm o. Nhưng mỗi lần hắn tưởng là mình đã tránh được nhãn tuyến của đối phương, quay đầu nhìn lại thì vẫn thấy lão già ốm o xuất hiện ở sau lưng.

Quản Tam Dương chạy liên hồi đến bảy tám giờ không ngừng bước. Dù võ công hắn vào bực siêu đẳng cũng không khỏi mệt nhoài thở lên hồng hộc, mồ hôi thoát ra như mưa.

Quản Tam Dương không sao được đành dừng bước lại.

Lão già ốm o trái lại coi bộ rất nhàn nhã. Hai tay chắp để sau lưng thủng thẳng bước đến trước mặt Quản Tam Dương hỏi:

- Đảo chúa không đi nữa ư?

Quản Tam Dương lắc lư cái cổ dài hoằng ra, trợn mắt lên, không nói được câu nào.

Hồi lâu hắn mới ấp úng:

- Tám... con ngựa sắt nhỏ đó phân tán khắp nơi trong thiên hạ.

Lão già ốm o gật đầu hỏi lại:

- Như vậy càng hay. Những con đó ở địa phương nào? Chẳng lẽ trong mình đảo chúa không có lấy một con hay sao?

Quản Tam Dương lại càng chột dạ. Hắn lẩm bẩm:

Đôi mắt lão này thật là kỳ dị! Dường như lão soi thấu cả tới tâm can người ta.

Hắn vô cùng hoang mang không còn có chủ ý gì nữa, đành ấp úng thú nhận:

- Trong mình tại hạ... chỉ có một... một con mà thôi.

Lão già ốm o hỏi:

- Sao? Chỉ có một con thôi ư?

Quản Tam Dương sợ quá vội đáp:

- Không. . . không phải! Có hai con.

- Có thực hai con không?

Quản Tam Dương thấy lão trừng trừng nhìn mình thì trong lòng rất bối rối. Hắn nhăn nhó gượng cười nói:

- Tiền bối. . . đừng bức bách. . . tại hạ thái quá!

Lão già ốm o hỏi:

- Trong mình đảo chúa có mấy con?

Quản Tam Dương đáp:

- Ba con. Thực tình chỉ có ba con. . . Muốn thêm một con nữa cũng không lấy đâu ra được.

Loại ngựa nhỏ đúc bằng sắt này nguyên trước Quản Tam Dương chỉ có một con. Sau cuộc hội họp trong tòa thành đó. Thiên Thân giáo chủ Âm Sám bị trọng thương, dọc đường lại gặp Quản Tam Dương bị hắn cướp được một con. Sau Triển đại tiểu thư vì muốn cho Quản Tam Dương buông tha Cần Quân Hiệp, liền liệng con của mình cho hắn. Vụ này đoạn trên đã nói rồi.

Bây giờ Quản Tam Dương bảo trong mình hắn có ba con ngựa nhỏ là đúng sự thực. Lão già ốm o nói ngay:

- Được rồi! Bây giờ đảo chúa hãy đưa ba con ngựa đó cho ta.

Quản Tam Dương không biết làm thế nào. Đưa cho lão thì bao nhiêu công phu của mình không kiếm được đều uổng hết, mà không đưa cho lão cũng không xong. Hắn còn đang do dự thì lão ốm o lại hỏi:

- Đây là một việc rất hay cho đảo chúa. Sao đảo chúa ngần ngừ.

Quản Tam Dương lùi lại một bước đứng tựa vào mấy tảng đá lớn.

Bất thình lình hắn đề chân khí ngoi lên nó phiến đá. Nhưng chân vừa chấm đất thì lão già ốm o đã đứng trước mặt hắn.

Bây giờ Quản Tam Dương đành buông một tiếng thở dài móc trong bọc ra ba con ngựa sắt. Tay hắn run lên bần bật.

Hắn nói bằng một giọng rất thiểu não:

- Vãn bối xuất công trình mười mấy năm trời mới điều tra ra được những người giữ tám con ngựa nhỏ đó. Vãn bối tưởng ngoài mình không còn ai hiểu mối liên quan giữa Mê hồn tiên thảo và tám con ngựa sắt đó, nên mới mở cuộc ước hẹn bọn người kia đến hội họp tòa thành đó...

Lão già ốm o hơi nhíu cặp lông mày hỏi:

- Tại sao lại không ước hội ở chỗ khác, mà lại chọn tòa cổ thành làm hội trường. ?

Quản Tam Dương sửng sốt hỏi lại:

- Vãn bối chọn tòa cổ thành này làm nơi ước hội thì đã sao?. . . Đảo chúa tòa thành đã chểt rồi thì còn ai hỏi han gì đến mình nữa?

Lão già ốm o nghe Quản Tam Dương giải thích như vậy thì buông một tiếng thở dài rồi không nói gì nữa.

Quản Tam Dương ngơ ngẩn một hồi rồi lại nói:

- Nhưng không hiểu gì tại hạ chưa đến tòa thành đó thì những người được mời đã đến trước. Rồi trong thành phát sinh biến cố. Trang chúa Lôi gia trang ở Ngạc Bắc là Lôi Đại Khuê, Thiên Sơn Thần Hầu Lao Tất Hộ đều bị chết một cách kỳ dị. Thiên Thân giáo chủ ở Võ Di là Âm Sâm thì bị trọng thương. Thành ra tại hạ chưa có dịp đề cập đến chuyện đòi những con ngựa nhỏ này.

Lão già ốm o ngẩng mặt lên nhìn trời nói:

- Thế thì đảo chúa không biết tực lượng sức mình. Loại ngựa sắt này có một con lớn và tám con bé. Con lớn ở chỗ Triển Bất Diệt. Dù đảo chúa có được tám con nhỏ cũng chẳng ích gì.

Quản Tam Dương tuy không trả lời vì hắn đã có kế hoạch riêng của hắn.

Quản Tam Dương toan không trả lời nhưng hắn nghĩ rằng:

Việc đã đến thế này không nói cũng không xong.

Hắn ngần ngừ hồi lâu rồi đáp:

- Đại tiểu thư con Triển Bất Diệt, có một con đã cho tại hạ. Vạn Sơn chưởng môn là Tử Kim Thần Long Dương Phát còn giữ một con. Thái Sơn Yêu Cơ Bạch U U và Thiên Ngô lão nhân phái Thanh Thành cũng có một con...

Lão già ốm o thấy Quản Tam Dương nói tới đó rồi ngần ngại liền hỏi gấp:

- Vậy còn hai con nữa ở đâu?

Quản Tam Dương lắc đầu đáp:

- Hai con đó thì một ở trong mình Lôi gia trang chúa Lội Đại Khuê và một ở Thiên Sơn Hầu Lao Tất Hỉ. Nhưng hai người này nay đã bỏ mạng cả rồi, nên tại hạ chưa điều tra được hai con ngựa của họ lọt vào tay ai.

Lão già ốm o trầm ngâm không nói gì nữa. Lão cầm ba con ngựa nhỏ xíu trong tay từ từ khẽ gỗ vào nhau cho phát ra tiếng kêu coong, coong. Không hiểu trí lão đang nghĩ gì?

Quản Tam Dương tính nết thật là kỳ cục không khác gì đứa trẻ nít. Đột nhiên hắn bật lên tiếng khóc hu hu nói tiếp:

- Tại hạ đã tốn mất bao nhiêu thì giờ và phí bao nhiêu tâm huyết mới lấy được ba con ngựa sắt này. Thế mà nay lại bị lão tiền bối lấy mất thì tại hạ. . .

Nói đến đây hắn nức nở không thốt lên lời nữa

Mục lục
Ngày đăng: 28/08/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên

Mục lục