Hồi 45 - Biển hận trời tình
Lão nhân lắc đầu, đột nhiên chuyển lời:
- Tên trẻ tuổi, chớ làm ta đau đớn vì chuyện cũ.
- Lão nhân gia, đời người gặp gỡ vô thường, cần gì cứ phải giữ mãi đau khổ trong lòng? Lão nhân vô danh lắc đầu:
- Người có lỗi với ta, ta không cần nhớ, nhưng ta có lỗi với người, ta nào dám quên?
- Thế nhưng, lão nhân gia đã đau đớn nhiều năm tới nay mà vẫn chưa gặp người muốn gặp, phải chăng người ấy là vợ con lão nhân gia? Lão nhân gật đầu:
- Đúng vậy, tên trẻ tuổi, chính ta chỉ cần gặp con trai ta.
- Vậy thì lão nhân gia hãy phấn chấn lên, trước khi tại hạ rời khỏi đây, tại hạ sẽ tìm cách cứu lão nhân gia. Lão nhân cười lớn:
- Tên trẻ tuổi, ngươi muốn ban ân cho ta ư? Môn Nhân Kiệt cười nhạt:
- Không, nếu tại hạ bảo tại hạ vì bản bí kíp kia, lão nhân gia có tin không? Lão nhân vô danh lắc đầu:
- Ta vốn muốn tin, nhưng thực là kỳ quái, ta lại có điểm không tin.
- Đa tạ lão nhân gia, tại hạ còn chưa thỉnh giáo. . . Vô danh lão nhân cắt lời:
- Ngươi định muốn biết họ tên ta chứ gì? Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Chính vậy, lão nhân gia, có thể ban cho biết?
- Không có gì là không thể, nhưng tên trẻ tuổi, năm xưa coi như ta đã chết còn ta hiện nay cũng chẳng biết tên tuổi là gì nữa.
- Lão nhân gia, tại hạ muốn biết tên khi xưa của lão nhân gia.
- Tên trẻ tuổi, càng lúc ta càng thấy ngươi dễ mến đấy, chuyện năm xưa không nhắc lại nữa, còn tên ta là. . . ta có họ kép là Gia Cát, tên Dật. Môn Nhân Kiệt động tâm:
- Tên lão nhân là Dật phải chăng chữ Dật trong nghĩa phiêu dật? Lão nhân vô danh gật đầu:
- Chính vậy, người trẻ tuổi, ngươi có nghe qua cái tên ấy ư? Y lắc đầu:
- Chính như lão nhân gia đã nói, khi lão nhân gia nổi đã nổi danh thiên hạ, tại hạ vẫn còn nằm trong bụng mẹ, tuy chưa nghe qua nhưng có thể tại hạ đã đọc qua. Lão nhân kinh ngạc:
- Đọc qua? Này tên trẻ tuổi, ngươi đọc qua cái gì?
- Lão nhân gia là bạn của Mai Ẩu Lê Vô Cấu tiền bối? Thân hình lão nhân chấn động, lão lắc đầu:
- Ta không quen biết nàng!
- Tại hạ còn nhớ lời lão nhân gia, tuy bị người lừa gạt nhiều lần nhưng không muốn lừa gạt người.
- Tên trẻ tuổi, ngươi lợi hại thật, thôi thì ta thừa nhận là bằng hữu cũ của nàng ta đó!
- Thế thì đúng rồi, lão nhân gia, hôm trước đây tại hạ ở trong Dưỡng Tâm Các tìm nhị lão Tra Minh Cổ Cối có gặp ba bức tượng Hương Hải Tam Kỳ. . . Lão nhân kêu lên kinh ngạc:
- Ba bức tượng? Là ai?
- Chính là Hương Hải Tam Kỳ khi xưa. Lão nhân vẫn ngạc nhiên:
- Ngươi nói là Lê Vô Cấu, Tra Minh và Cổ Cối ấy à? Môn Nhân Kiệt gật đầu:
- Chính vậy, lão nhân gia.
- Lê Vô Cấu đã qua đời, tạc tượng còn có thể hiểu được, nhưng hai tên Tra, Cổ vẫn còn sống sờ sờ, chúng tạc tượng làm gì?
- Đó cũng là điều tại hạ suy nghĩ mãi không hiểu. . . Trước bức tượng của Lê tiền bối có một cái hộp gỗ, bên trong đựng mấy thư của Lê tiền bối lúc sinh tiền với các bằng hữu và một bức thư tình.
- Này tên trẻ tuổi, ngươi đã đọc mấy bức thư ấy?
- Tại hạ bình sinh không thích dối, vâng, có đọc.
- Ta không trách ngươi, người trẻ tuổi, đó là thư ai gửi cho Lê Vô Cấu?
- Lão nhân gia, đó là của một người tên có một chữ "Dật". Lão nhân trắng bạc mặt hơi đỏ mặt:
- Giống như tên Dật của ta, phải không?
- Đúng vậy, thưa lão nhân gia.
- Này tên trẻ tuổi, người ký tên Dật ấy cũng có họ kép là Gia Cát đấy. Môn Nhân Kiệt vốn đã đoán được tám phần nên không lấy gì làm kinh ngạc.
- Nói như vậy, người ấy chính là lão nhân gia? Gia Cát Dật than:
- Không phải ta, chỉ là Gia Cát Dật của ngày xưa, nàng làm gì mà khổ đến thế? Ta không thể ngờ nàng còn si tình qua đã nhiều năm mà còn giữ lại. . .
- Lão nhân gia, tình cảm chân thành sâu nặng ấy khiến người cảm động, đối với một nữ nhân, chữ "tình" là điều đáng quý nhất và đáng để nhớ nhất.
- Nhưng mà đối với nàng, chữ "tình" ấy rất đau lòng, chỉ có thống hận bi thảm, như chẳng có gì đáng quý giá đáng nhớ cả. Môn Nhân Kiệt động tâm:
- Lão nhân gia, lời nói ấy phải hiểu ra sao?
- Chỉ có một câu, Gia Cát Dật ta có lỗi với nàng, còn nàng không có lỗi gì với Gia Cát Dật cả.
- Lão nhân gia, tại hạ cũng chỉ hiểu vài phần.
- Tên trẻ tuổi, ngươi muốn hiểu hết mười phần?
- Cố nhiên, nhưng tại hạ không dám cố cưỡng.
- Này tên trẻ tuổi, ngươi rất giống ta khi còn trẻ, được rồi, ta sẽ cho ngươi hiểu mười phần và cũng là không uổng cơ duyên gặp gỡ giữa ta và ngươi. . . Giọng lão chùng xuống thảm đạm:
- Này người trẻ tuổi, năm xưa Gia Cát Dật văn võ song toàn, tuấn mỹ đệ nhất. . . Khi ấy ta một kiếm ngao du thiên hạ, tình cờ gặp một vị hiệp nữ phong lưu tuyệt sắc đẹp hơn muôn người. . .
- Có lẽ là Mai Ẩu Lê tiền bối?
- Đúng là Lê Vô Cấu, nhưng mà lúc ấy nàng chưa có hiệu là Mai Ẩu mà là Hương Hải Ngọc Nữ.
- Có phải lúc ấy Lê tiền bối rất đẹp, rất cao ngạo tinh khiết?
- Sự thực không phải nói quá, nàng chính là đệ nhất mỹ nhân lúc ấy, đẹp tựa đào lý nhưng cũng lạnh lùng như băng giá, chẳng coi bất cứ nam nhân nào trong thiên hạ vào đâu. . .
- Thưa lão nhân gia, sai rồi! Gia Cát Dật giật mình:
- Này tên trẻ tuổi, sao lại sai?
- Nên nói là nàng chỉ coi thiên hạ có duy nhất một nam nhân, kỳ thực chẳng những chỉ coi mà còn đặt vào chỗ sâu kín nhất trong lòng nàng nữa. Gia Cát Dật bật cười:
- Tên trẻ tuổi, ngươi thật khả ái, nhắc tới chuyện ấy, chẳng những ta đắc ý mà còn có phần kiêu ngạo, đúng vậy, nàng vừa gặp ta đã đem lòng say mê, tình nặng sâu như biển. . .
- Trên đời thiếu gì nam tử tuấn tú mà chỉ có mình lão nhân gia đoạt được lòng dạ mỹ nhân đích xác cũng nên đắc ý kiêu ngạo lắm, có lẽ lão nhân gia đối với Lê tiền bối cũng. . .
- Người trẻ tuổi, cái ấy còn phải nói gì nữa? Tình cảm đối với nàng không bút mực nào tả xiết và chẳng lời nào nói được một phần nhỏ. . .
- Lão nhân gia, nếu tình yêu mà còn có thể hình dung miêu tả thì cũng chưa đủ gọi là sâu nặng được. Gia Cát Dật gật đầu liên tiếp:
- Đúng vậy, người trẻ tuổi, không sai chút nào, xem ra đối với tình ái ngươi cũng là. . . Môn Nhân Kiệt đỏ mặt ảm đạm cắt lời:
- Lão nhân gia, tại hạ là người rất vô duyên với tình yêu.
- Người trẻ tuổi này, ta không tin, ngươi rất giống khi ta còn trẻ, ta không tin trên đời này lại có nữ nhân gặp ngươi mà không. . . Môn Nhân Kiệt lại cắt lời:
- Lão nhân gia, với bộ mặt này của tại hạ sao? Gia Cát Dật lắc đầu, nghiêm mặt:
- Người trẻ tuổi, tình quý ở tâm hồn, nếu một nữ nhân chỉ yêu ngươi vì sự tuấn mỹ dung mạo bên ngoài thì tình yêu ấy chưa chắc là thật, Phan An, Tống Ngọc bất quá cũng chỉ là một khối thịt da. Tây Thi, Vương Kiều đến nay cũng chỉ là một đống xương khô, ngươi hiểu lý lẽ ấy chứ?
- Lão nhân gia, tại hạ hiểu.
- Đồng thời, ta cũng nhận ra bộ mặt ngươi bất quá cũng chỉ là một cái mặt nạ thôi chứ đâu phải mặt thật! Môn Nhân Kiệt giật mình:
- Nhãn lực lão nhân gia thật lợi hại.
- Thế thì, người trẻ tuổi, ngươi đối với ta cũng chưa phải là thành thực.
- Tại hạ xin thừa nhận, lão nhân gia, điều thiếu thành thực ấy xin cho chút nữa tại hạ sẽ nói rõ. Gia Cát Dật gật đầu:
- Được, ta với ngươi một già một trẻ kể chuyện tình với nhau cũng là việc khoái trong đời, không ngờ ta lại gặp nơi đây một người trẻ tuổi khả ái như ngươi. . . này người trẻ tuổi, chúng ta từng thề non hẹn biển và trải qua một giai đoạn sống chung đẹp như chuyện thần tiên, thật khó mà tưởng tượng tháng ngày đẹp đẽ ấy. . .
- Lão nhân gia, xin cho tại hạ nói thẳng, trời xanh vốn ghen ghét những gì tốt đẹp, e rằng thời gian ấy khó dài. Thần sắc Gia Cát Dật ảm đạm, gật đầu:
- Đúng vậy, người trẻ tuổi ạ, tạo vật hay đùa giỡn, trời xanh lại tàn khốc, đang lúc hai ta sống chung ngao du tứ hải bỗng một bức thư từ trên trời rơi xuống, nó chia ly hai ta và cũng từ đấy mang đến biết bao bi thảm. . .
- Lão nhân gia, chỉ vì một bức thư?
- Đúng vậy, người trẻ tuổi ạ, chỉ là một bức thư.
- Lão nhân gia, một bức thư mà sao có sức mạnh lớn thế?
- Nó đại biểu cho quyền uy vô thượng, ngươi có biết ai viết bức thư ấy không? Môn Nhân Kiệt lắc đầu:
- Tại hạ không biết.
- Đó là do chính tay nghiêm phụ ta viết. Môn Nhân Kiệt a lên một tiếng:
- Thì ra là của thân phụ lão nhân gia. . . có lẽ thư ấy gọi lão nhân gia quay về? Gia Cát Dật gật đầu:
- Chính vậy, người trẻ tuổi ạ, thân phụ ta chính ra lệnh gọi ta trở về. . .
- E rằng không chỉ là do nhớ lão nhân gia chứ? Gia Cát Dật than:
- Đúng vậy, người trẻ tuổi, trong thời gian ta không có mặt ở nhà, thân phụ ta đã đính hôn ước cho ta, đó là một ái nữ của bằng hữu thân phụ ta và cũng là một anh thư cân quốc tuyệt sắc, này người trẻ tuổi, ngươi có biết. . . ta không dám cãi lệnh song thân. . .
- Nói vậy lão nhân gia đã thành hôn? Gia Cát Dật gật đầu:
- Chẳng những thành hôn mà còn sinh hạ một đứa con. Môn Nhân Kiệt a một tiếng; không nói gì. Gia Cát Dật tiếp:
- Tuy đã thành hôn, sau đó lại sinh con nhưng ta thực tình không yêu nàng, trái lại ta còn căm hận nàng. Đến cái ngày cả nhà ta đang hoan hỉ bận rộn làm lễ đầy năm cho con ta, ta âm thầm mang kiếm lặng lẽ ra đi. . .
- Lão nhân gia đi tìm Lê tiền bối?
- Chính vậy, người trẻ tuổi ạ, ta tìm về chốn cũ nhưng nhà vắng người không, nàng cũng bỏ đi từ bao giờ và chẳng biết đi đâu không để lại một dấu vết. . .
- Có lẽ Lê tiền bối đã biết chuyện lão nhân gia. . .
- Hồi 1 - Thư sinh điên
- Hồi 2 - Kỳ tài kinh đời
- Hồi 3 - Thần bí nam nữ, ẩn tình chưa tan
- Hồi 4 - Vì nghĩa giữ lời
- Hồi 5 - Chiếc thuyền bí mật
- Hồi 6 - Văn sĩ thần bí
- Hồi 7 - Ly rượu bạc
- Hồi 8 - Ngọc mỹ nhân
- Hồi 9 - Đêm thanh người vắng
- Hồi 10 - Thuyền quyên trên lầu
- Hồi 11 - Biến sinh trong tửu lâu
- Hồi 12 - Một lão Hoa Đà tái thế
- Hồi 13 - Một tên Biển Thước tái sinh
- Hồi 14 - Oan gia đồng hành
- Hồi 15 - Nhãn lực như thần
- Hồi 16 - Thiên Hương giáo
- Hồi 17 - Người thần bí
- Hồi 18 - Lưới trời vẫn hở
- Hồi 19 - Nghi hoặc đầy trời
- Hồi 20 - Bông hồng tuyệt tích
- Hồi 21 - Lửa bốc Trác phủ
- Hồi 22 - Truy tìm hung thủ
- Hồi 23 - Núi cao đột khởi
- Hồi 24 - Nguyên nhân hé lộ
- Hồi 25 - Người chết sống lại
- Hồi 26 - Khách biến thành chủ
- Hồi 27 - Trở lại nghi án hỏa tiêu Trác phủ
- Hồi 28 - Lão nhân bí mật
- Hồi 29 - Áp chảo Thần quân
- Hồi 30 - Quá nhiều thư sinh giả
- Hồi 31 - Gian kế đa đoan, kẻ chết sống lại
- Hồi 32 - Lại rơi vào tay ma đầu
- Hồi 33 - Hung thủ là ai?
- Hồi 34 - Lòng người hiểm trá
- Hồi 35 - Kỳ ngộ giữa đường
- Hồi 36 - Thiên Hương giáo chủ
- Hồi 37 - Mối thù bằng hữu
- Hồi 38 - Hiện nguyên hình
- Hồi 39 - Một thư sinh điên
- Hồi 40 - Lại một thư sinh điên
- Hồi 41 - Cả hai đều giả
- Hồi 42 - Bí kíp của lão nhân vô danh
- Hồi 43 - Thám thính Mai Cốc
- Hồi 44 - Lão nhân vô danh
- Hồi 45 - Biển hận trời tình
- Hồi 46 - Máu tanh hơn nước
- Hồi 47 - Tuyết cung
- Hồi 48 - Thư đệ tình thâm
- Hồi 49 - Cừu thù
- Hồi 50 - Ác giả ác báo (Hết)