Hồi 34 - Lòng người hiểm trá
Môn Nhân Kiệt hơi cau mày cười nhạt:
- Tại hạ lấy làm bất ngờ.
- Sao Môn đại hiệp không nói thẳng là không tin? Lão thở dài tiếp tục:
- Kỳ thực cũng không nên trách Môn đại hiệp, ai bảo lão hủ lại kết bạn với Tiền Nhất Quán làm gì? Thôi được, lão hủ hãy cho đại hiệp xem cái này trước đã. . . Lão hơi quay về sau gọi nhỏ:
- Mở cửa phòng phía tây, đốt đèn lên! Chỉ nghe trong phòng phía tây có người vâng lệnh, lập tức đèn sáng cửa mở. Môn Nhân Kiệt nhìn thấy rất rõ trong phòng ấy dưới đất có ba người nằm từ trái sang phải là Tiểu Thanh, Mạnh Lan Quân và tên mượn danh Nhiệm Khổng Phương tên thật là Tiền Nhất Quán. Đứng cạnh ba người nằm là hai hán tử trung niên đeo đao tựa hồ như canh giữ ba người. Môn Nhân Kiệt kinh ngạc:
- Bạch lão anh hùng, như vầy. . . Bạch Nhất Minh ngắt lời:
- Lão hủ xin mời Môn đại hiệp nhìn người này nữa. . . Lão cao giọng gọi liền:
- Lý cô nương, bây giờ có thể ra được rồi đấy! Chỉ nghe một tiếng đáp thánh thót, trong phòng trong bước ra một thiếu nữ áo đỏ, chính là Lý Vân Hồng, nàng e lệ ửng đỏ mặt nhìn Môn Nhân Kiệt ấp úng:
- Nếu không có vị bằng hữu của phụ thân tiểu nữ này. . . Môn Nhân Kiệt à một tiếng:
- Bạch lão anh hùng là bằng hữu của Lý bảo chủ ư? Bạch Nhất Minh cười đáp:
- Nào phải là bằng hữu bình thường! Lão hủ với Lý Thương Như vốn thâm giao lâu năm. Đến đó, bao nhiêu nghi hoặc trong lòng Môn Nhân Kiệt tan biến, y vội cung tay thi lễ:
- Môn Nhân Kiệt vì không biết nên lỡ. . . Bạch Nhất Minh cười ha hả:
- Chúng ta không khác một nhà, xin Môn đại hiệp chớ khách sáo, thực ra lão hủ còn chưa cảm tạ Môn đại hiệp đã quan tâm lo lắng cho điệt nữ đây của lão hủ. . . Lão nghiêng thân đưa tay:
- Mời Môn đại hiệp vào nhà dùng trà cho lão hủ được kể lể tường trình. Môn Nhân Kiệt không dám do dự, khiêm tốn bước vào khách sảnh. Sau khi phân chủ khách an tọa, Bạch Nhất Minh nói trước:
- Trước đây Môn đại hiệp đã ra tay giúp đỡ Phi Vân Bảo, nay lại chiếu cố tới điệt nữ lão hủ, xin cho lão hủ được lạy tạ. Dứt lời, lão cúi người thi lễ, Môn Nhân Kiệt vội vàng đứng lên khiêm nhượng đáp lễ. Bạch Nhất Minh vào đề:
- Phải chăng Môn đại hiệp đã từ miệng Lâm Trung mà biết bọn Tiền Nhất Quán ở nơi đây?
- Bạch lão anh hùng, ai là Lâm Trung?
- Trước đây một chút Tiền Nhất Quán có sai một tên đi tìm giết Môn đại hiệp vì chúng tưởng Môn đại hiệp đã trúng độc. . .
- Thì ra tên ấy là Lâm Trung. Vâng, chính hắn đã cho tại hạ biết. Lão Bạch Nhất Minh cười ha hả chuyển nhìn Lý Vân Hồng:
- Điệt nữ, ta đã nói Môn đại hiệp là bậc cao nhân, tuyệt không thể mắc mưu bọn Tiền Nhất Quán, điệt nữ khỏi phải khóc than, nay thấy thế nào? Câu hỏi ấy khiến cho Lý Vân Hồng cúi đầu e thẹn, Môn Nhân Kiệt cũng đỏ mặt. Bạch Nhất Minh lại cười:
- Môn đại hiệp, năm xưa vì thiếu cẩn thận, lão hủ đã kết bạn với loại vô lại nhưng vì Tiền Nhất Quán người đông thế mạnh, lão hủ không dám làm gì, đêm nay hắn dẫn cả bọn ngang ngược đến tệ xá rồi ngông nghênh cho lão hủ biết hắn đã từng tham dự vào việc mưu hại Văn Nhân đại hiệp, lão hủ liền ngầm cho chúng uống mấy chén trà mê, bây giờ chớ hòng thoát thân! Môn Nhân Kiệt kính cẩn:
- Bạch lão anh hùng cao minh khiến người thán phục, không biết lão anh hùng dự định xử trí chúng ra sao?
- Lão hủ vốn định tự chủ trương truy vấn tung tích của Lý Thương Như rồi phế bỏ võ công ba đứa ấy, nhưng vừa rồi lão hủ nghe điệt nữ Lý Vân Hồng cho biết Môn đại hiệp là bạn cố giao của Văn Nhân đại hiệp đang cố bôn ba phá nghi án hãm hại báo thù cho Văn Nhân đại hiệp, do đó lão hủ không dám chủ trương nữa, xin giao cho Môn đại hiệp. . .
- Tại hạ không dám. Bạch Nhất Minh nghiêm mặt:
- Sự việc nghiêm trọng, xin Môn đại hiệp chớ quá khiêm nhượng. Môn Nhân Kiệt do dự một chút rồi đáp:
- Nếu đã thế xin cho tại hạ truy hỏi cho ra tên chủ mưu hung thủ xong, xin tùy ý Bạch lão anh hùng xử trí. Bạch Nhất Minh gật đầu:
- Được, cứ như thế cũng được. . . Lão cất chén trà lên mời:
- Lão hủ không có rượu đãi khách, chỉ có mấy chén trà biểu lộ lòng thành, xin mời Môn đại hiệp cạn chén, sau đó lão hủ sẽ dẫn Môn đại hiệp đến tây phòng bức cung, Môn đại hiệp cứ an tâm, chén trà này không có thuốc mê như những chén trà trước đâu! Lão cười ha hả uống cạn một chén trước, Môn Nhân Kiệt cũng cả cười cạn chén rồi đứng lên. Bạch Nhất Minh hiểu ý vội bước ra dẫn y tới phòng phía tây, lão quát hai trung niên hán tử đeo đao:
- Bây giờ không cần các ngươi nữa, đi ra! Hai hán tử ấy vâng lệnh thi lễ bước ra ngoài. Đuổi hai hán tử đi rồi, Bạch Nhất Minh gài cửa lại:
- Môn đại hiệp cứ tự nhiên truy hỏi, hỏi từng tên hay hỏi cả ba tên? Môn Nhân Kiệt đáp:
- Chỉ cần truy vấn Tiền Nhất Quán là đủ. Bạch Nhật Minh gật đầu, lão đưa tay giải huyệt cho Tiền Nhất Quán. Nằm dưới đất, Tiền Nhất Quán tỉnh dậy, hắn chuyển thân ngồi dậy, cảnh tượng lọt vào mắt hắn khiến hắn biến sắc run lẩy bẩy lùi lại. Môn Nhân Kiệt cười gằn:
- Nhiệm chưởng quỷ không sao chứ? Còn nhớ Môn Nhân Kiệt không? Hai ánh mắt dữ dội của Tiền Nhất Quán lóe lên, hắn nghiến răng gào lớn:
- Bạch Nhất Minh, ngươi là loại thất phu, bán đứng bằng hữu, ta sẽ liều mạng với ngươi. Hắn vung chưởng tấn công Bạch Nhất Minh. Bạch Nhất Minh chưa động thân, Môn Nhân Kiệt trừng mắt, Tiền Nhất Quán thu chưởng oán hận:
- Họ Bạch, ngươi cậy vào công lực cao tuyệt của Môn Nhân Kiệt, họ Tiền ta tự biết không phải là đối thủ. . . chỉ cần đêm nay ta thoát chết, họ Bạch ngươi sẽ. . . Đột nhiên hắn im bặt không nói nữa. Bạch Nhật Minh cười nhạt:
- Tiền Nhất Quán, ta ân hận vì đui mù kết giao với loại bằng hữu như ngươi, ta tự trách không vì Văn Nhân đại hiệp mà báo thù, lại thêm tội ngươi bắt cóc điệt nữ của ta. . . Tiền Nhất Quán kinh ngạc:
- Cái gì? Ngươi quen với Lý Thương Như ư? Bạch Nhật Minh gật đầu:
- Đúng vậy. Đêm nay ngươi xui xẻo đút đầu vào đây, đúng là ma đưa lối, quỷ dẫn đường. Tiền Nhất Quán cúi đầu im lặng, một lúc hắn lắc đầu cười buồn:
- Xem ra ta đã hết thời. . . Bạch Nhật Minh nói:
- Không cần nói nhiều, bây giờ có bằng hữu chí thiết của Văn Nhân đại hiệp ở đây, ta trao ngươi cho Môn đại hiệp, muốn nói gì ngươi cứ nói với Môn đại hiệp. Tiền Nhất Quán quay qua nhìn Môn Nhân Kiệt, mắt hắn đầy hung quang:
- Họ Môn kia, số mạng ngươi kể cũng lớn lắm đấy. Môn Nhân Kiệt cười nhạt:
- Người khác có một mạng sống, riêng ta có đến hai mạng, ta không có thì giờ nói chuyện nhiều với ngươi, hãy trả lời những câu ta hỏi đây. Ta chỉ cần biết đến hung thủ chính chứ không làm hại gì đến ngươi nếu ngươi không phải là hung thủ. Câu hỏi đầu tiên, chủ nhân của ngươi là ai? Tiền Nhất Quán cười nham hiểm:
- Họ Môn kia, ngươi nghĩ ta sẽ trả lời?
- Trả lời hay không là tùy ngươi, ta không tin ngươi là người bằng sắt, ta đã nói trước, tùy ngươi chọn lựa. Tiền Nhất Quán vẫn cười gian hiểm:
- Thôi được, ta nói cho ngươi biết, ta không biết chủ nhân là ai, ta chỉ biết ai là người biết chủ nhân là ai, như vậy được chưa? Môn Nhân Kiệt gằn giọng:
- Ta chỉ thích hỏi ngươi chớ không muốn hỏi ai khác.
- Hiện nay có người chức vị còn cao hơn cả ta nữa, sao ngươi không tìm hỏi người ấy? Môn Nhân Kiệt a một tiếng:
- Người ấy là ai? Tiền Nhất Quán đưa tay chỉ vào mặt Bạch Nhật Minh:
- Hắn đó! Sắc mặt Bạch Nhật Minh không hề biến đổi, còn Môn Nhân Kiệt nhướng mày ngẩn người. Tiền Nhất Quán hỏi:
- Họ Môn, ngươi có biết lão ấy là ai không? Môn Nhân Kiệt nói:
- Ta đã có biết. Tiền Nhất Quán nói:
- Ngươi chỉ biết lão tên Bạch Nhật Minh chứ đâu biết lão ấy còn một tên khác nữa.
- Ngươi cứ nói cho ta nghe thử.
- Tên thực sự của lão ấy là Hồ Văn Hổ. Môn Nhân Kiệt cả cười:
- Tiền Nhất Quán, ngươi. . . Đột nhiên Bạch Nhật Minh lên tiếng:
- Môn đại hiệp, hắn nói không sai đâu, lão hủ tên thật là Hồ Văn Hổ đấy. Tinh thần Môn Nhân Kiệt chấn động, lập tức chàng mỉm cười:
- Bạch lão anh hùng lại là Hồ Văn Hổ, có lầm không đấy? Bạch Nhật Minh cười đáp:
- Ai nói lão hủ lầm? Môn Nhân Kiệt chau mày:
- Nói như thế. . . Bạch Nhật Minh cắt lời:
- Vô luận nói thế nào, Môn đại hiệp coi như đã rơi vào lưới, không uổng phí tâm huyết công phu của ta. Lão vừa dứt câu, Lý Văn Hồng lặng lẽ đưa chưởng lên tấn công lão liền. Tả chưởng Bạch Nhật Minh quét ngang nhẹ nhàng tiếp chưởng nàng, đồng thời lão nói:
- Điệt nữ, chớ động thủ! Đột biến ấy xảy ra rất bất ngờ, lão Bạch Nhật Minh nói tiếp:
- Môn đại hiệp chớ vọng tưởng xuất thủ, hiện nay ngươi không còn đất dụng võ nữa, thậm chí chỉ một sức chân khí nhỏ của ngươi cũng đã mất hết rồi. Môn Nhân Kiệt biến sắc:
- Hồ Văn Hổ, ngươi. . . Bạch Nhật Minh cười ha hả:
- Môn đại hiệp, chén trà mà ngươi uống khi đãi khách. . . Đột nhiên lão quát to:
- Hai cô nương kia ngồi dậy được rồi đấy. Dưới đất Mạnh Lan Quân và Tiểu Thanh lập tức ngồi dậy, Mạnh Lan Quân nhẹ vén tóc mây mỉm cười, liếc đôi mắt đẹp về phía Môn Nhân Kiệt:
- Môn đại hiệp, trái đất này sao nhỏ bé thế? Môn đại hiệp khỏe mạnh chứ? Môn Nhân Kiệt đã kịp thời khôi phục sự bình tĩnh hơn người, y đáp:
- Mạnh cô nương rất đáng khâm phục. Mạnh Lan Quân cười diễm lệ nhìn sang Bạch Nhật Minh:
- Tất cả mọi công đầu đều nhờ cậy vào diệu kế của lão Hồ đây. . . Môn Nhân Kiệt nói:
- Hồ Văn Hổ đã như thế, tất vị chủ nhân của các ngươi còn thần mưu diệu toán đến đâu nữa? Tên Hồ Văn Hổ đội danh Bạch Nhật Minh đột nhiên đẩy mạnh chưởng về phía Lý Vân Hồng, đồng thời nói mau:
- Tiểu Thanh, giao cô nương này cho ngươi quản thúc. Lý Vân Hồng lảo đảo cước bộ bị đẩy về phía Tiểu Thanh. Tiểu Thanh vươn tay ra năm ngón tay chụp trúng uyển mạch của Lý Vân Hồng. Hồ Văn Hổ chăm chú nhìn Môn Nhân Kiệt:
- Môn đại hiệp, trước tiên ta muốn hiểu rõ một việc. Môn Nhân Kiệt lãnh đạm:
- Mời các hạ nói.
- Thiên Hương Giáo cao minh, Trác Không Quần cũng cao minh hơn cả Môn đại hiệp ngươi, ta xin hỏi, Môn đại hiệp ngươi đã mang vị bằng hữu của ngươi đi đâu rồi? Môn Nhân Kiệt ngưng mắt:
- Ngươi có ý ám chỉ. . .
- Cầm Kiếm Thư Sinh Văn Nhân Mỹ! Môn Nhân Kiệt cả cười:
- Tất cả đều biết Thiên Hương Giáo đã bắt được một tên giả Cầm Kiếm Thư Sinh, còn Văn Nhân đại hiệp thật đã bị Trác Không Quần tráo đổi. . . Hồ Văn Hổ cười nhạt:
- Nhưng không ai biết, người mà Trác Không Quần tráo đổi ấy cũng chỉ là Văn Nhân Mỹ giả. Môn Nhân Kiệt giật mình:
- Ngươi nghe ai nói điều ấy?
- Môn đại hiệp không cần biết ai nói, tóm lại người mà Trác Không Quần cướp được cũng chỉ là Văn Nhân Mỹ giả!
- Cái ấy ta chưa biết, ta chỉ biết là Văn Nhân đại hiệp đã bị thiêu chết. Hồ Văn Hổ lắc đầu:
- Không. Người chết chỉ có Văn Nhân phu nhân, tên giả Văn Nhân Mỹ cũng chưa hề chết. Môn Nhân Kiệt giật mình:
- Chưa chết? Ai nói? Ta tận mắt. . . Hồ Văn Hổ cắt lời:
- Ngươi nhìn thấy một xác chết giả, bị Trác Không Quần bắt đi cũng là giả, bây giờ đã lọt vào tay bọn Thiên Hương Giáo rồi.
- Cứ theo ta biết, tên Văn Nhân Mỹ giả ấy được Thiên Hương Giáo thả ra rồi. Hồ Văn Hổ lắc đầu:
- Đó là tên bị bắt trước, còn tên bị bắt sau này vẫn còn nằm trong tay Thiên Hương Giáo.
- Câu ấy nói thật chứ?
- Sao lại không thật? Mấy hôm trước đây Thiên Hương Giáo đã sai bọn cao thủ bắt được một tên giả Văn Nhân Mỹ lần thứ hai trong tay Trác Không Quần.
- Vì sao ngươi nhận định ta bắt được Văn Nhân đại hiệp thật?
- Thiên Hương Giáo cướp hai tên đều là giả, Trác Không Quần ù ù cạc cạc, trừ hai người ấy chỉ còn lại một mình Môn đại hiệp ngươi thôi. Môn Nhân Kiệt lắc đầu:
- Còn một người nữa mà ngươi không nói tới.
- Là người nào?
- Chính ngươi! Hồ Văn Hổ giật mình nhưng lập tức bật cười ha hả:
- Môn đại hiệp ngươi chớ giả mù sa mưa, nếu chúng ta cướp được Văn Nhân Mỹ thật, chúng ta còn nhúng ta vào chuyện này làm gì? Ta nói thật với ngươi, chủ nhân chúng ta vốn hoài nghi ngươi chính là hóa thân của Văn Nhân Mỹ. . . Môn Nhân Kiệt chấn động bật cười:
- Thật thế ư? Thực vinh hạnh cho ta. Hồ Văn Hổ không lưu ý, cứ nói tiếp:
- Nhưng sau đó suy nghĩ kỹ, lại thấy có phần chưa đúng. . .
- Chưa đúng ra sao?
- Chủ nhân ta có độc chế một loại độc dược, chỉ cần chạm vào môi thì dù có Đại La Kim Tiên cũng hết cứu, huống gì Văn Nhân Mỹ đã uống cạn chén? Vả chăng chuyện Văn Nhân Mỹ bị biến thành kẻ điên loạn là chuyện ai trong võ lâm cũng biết. Môn Nhân Kiệt nhún vai:
- Hân hạnh. . . hân hạnh cho ta. . . Hồ Văn Hổ chuyển động mắt cười hăng hắc:
- Môn đại hiệp, chớ có đánh trống lảng, bây giờ ngươi đã hiểu rõ vì sao chúng ta nhúng tay đòi ngươi phải đưa ra Cầm Kiếm Thư Sinh thật rồi chứ?
- Hiểu rõ!
- Vậy thì ngươi hãy nói mau, Cầm Kiếm Thư Sinh bị ngươi giam giữ ở đâu? Môn Nhân Kiệt cả cười:
- Ta xin nói mau, là các hạ đã tìm lầm đối tượng rồi.
- Môn đại hiệp, ngươi nói vậy là sao?
- Trác phủ ở Dương Châu, sau lưng là núi, trước mặt là nước, địa thế hiểm yếu, trên có Trác thần quân, dưới có hắc y kiếm thủ không ai là không cao thủ, ta chỉ tới Trác phủ lần đầu, đối với Trác phủ rất xa lạ, Trác thần quân giam giữ Văn Nhân đại hiệp ở nơi nào làm sao ta biết được? Hồ Văn Hổ nhíu mày:
- Ngươi không biết thật sao?
- Dù ta có biết đi nữa, với bản lãnh sở học của ta đâu khó gì bị phác giác. Huống hồ còn đem theo một người nữa? Hồ Văn Hổ trầm ngâm một chút:
- Rồi sao nữa?
- Chỉ cần hai điểm ấy đủ chứng minh ta không hề cướp được Văn Nhân đại hiệp. Hồ Văn Hổ mỉm cười:
- Tráo đổi người trong Trác phủ đích xác là rất khó, nhưng theo suy đoán của chủ nhân ta, ngươi cướp Văn Nhân Mỹ ra ngoài rồi mới tráo đổi người giả vào. Môn Nhân Kiệt cười lớn:
- Các hạ cứ suy nghĩ mà xem suy đoán của chủ nhân ngươi có thể đúng hay sai?
- Sao lại không có khả năng đúng?
- Trác thần quân là bằng hữu lâu năm của Văn Nhân đại hiệp, hà huống trong Trác phủ còn có Văn Nhân phu nhân, dù ta có tráo đổi ai đó giả Văn Nhân đại hiệp về lại Trác phủ và có dùng thuật dịch dung cao tới đâu chỉ có thể lừa dối được ai khác chứ há lừa dối được hai vị đó. Hồ Văn Hổ ngẩn mặt:
- Lý lẽ ấy có thể chủ nhân ta chưa nghĩ tới. . . Lão chuyển lời:
- Thế thì theo cao kiến của Môn đại hiệp ngươi thì. . . Môn Nhân Kiệt cười nhạt:
- Không dám, ta nhớ các hạ có nói một câu là về việc này đến cả Trác thần quân cũng ù ù cạc cạc.
- Ý của Môn đại hiệp là. . .
- Nếu đổi ta ở vị trí ấy, ta cũng không thể thừa nhận, chứ không riêng gì Trác thần quân. Hồ Văn Hổ chau mày trầm tư suy nghĩ:
- Ta sẽ báo cho chủ nhân hỏi lại Thần quân.
- Nhưng Thần quân chỉ là một trong nhiều người mà chủ nhân các hạ cần tìm.
- Chẳng lẽ lại còn một người thứ hai nữa ư?
- Tất nhiên!
- Là ai?
- Thiên Hương Giáo! Hồ Văn Hổ cười đáp:
- Ta vừa nói rồi, kẻ thứ hai mà Thiên Hương Giáo bắt được cũng chỉ là kẻ giả.
- Ta cũng đã nghe các hạ nói thế nhưng xin hỏi các hạ có tự mắt nhìn thấy kẻ giả mà Thiên Hương Giáo bắt được đó không?
- Cố nhiên ta chưa hề tự mắt nhìn thấy, nhưng Thiên Hương Giáo sai bọn cao thủ tìm Trác thần quân đòi người là có thật, từ đó có thể. . . Môn Nhân Kiệt cắt lời:
- Đó chỉ là thủ pháp che mắt bịt tai người ta của Thiên Hương Giáo đó thôi.
- Môn đại hiệp có ý nói là. . .
- Chẳng có dụng ý gì ghê gớm, chẳng ai muốn gây sự với Trác thần quân, cướp Văn Nhân đại hiệp là điều không ai muốn để người khác biết hà huống dám để Trác thần quân kéo tất cả các cao thủ Trác phủ truy đuổi theo, bây giờ Thiên Hương Giáo thông báo như vậy để tung hỏa mù tránh được sự truy đuổi của Trác thần quân và che tai mắt thiên hạ, các hạ thử nghĩ kỹ xem có đúng hay không? Hồ Văn Hổ trầm ngâm không đáp, một lúc lâu lão mới gật đầu:
- Có lý lắm, lão hủ sẽ bẩm báo với chủ nhân tìm hỏi hai nơi ấy. Môn Nhân Kiệt mỉm cười:
- Các hạ không hổ là cao nhân, thế còn tại hạ, các hạ định xử trí ra sao đây? Lão cười âm hiểm:
- Môn đại hiệp muốn ta xử trí ra sao?
- Đương nhiên là hãy cho tại hạ thuốc giải sau đó thả tại hạ ra. Hồ Văn Hổ cười lớn:
- Môn đại hiệp nói nghe dễ dàng quá, có ai nghe qua chuyện thả hổ về rừng chăng?
- Các hạ, tại hạ đâu đủ tư cách gọi là "hổ"?
- Môn đại hiệp sở học tuyệt cao và lại là người hay thích can dự vào chuyện người khiến chủ nhân ta rất lo lắng, làm sao thả ngươi được?
- Các hạ ám chỉ tại hạ cứ truy tìm hung thủ vụ án Văn Nhân đại hiệp?
- Đúng vậy, vả chăng còn chuyện ngăn trở chủ nhân ta tuyển chọn mỹ nhân.
- Các hạ nên biết, đại trượng phu chịu ân huệ của người dù là một chút cũng phải báo đền hà huống tại hạ được đại ân của Văn Nhân đại hiệp, thấy người bị gặp thảm biến, lẽ nào lại khoanh tay? Còn như chuyện tuyển chọn. . . các hạ nên biết, Lý cô nương bỏ Phi Vân Bảo, lưu lạc giang hồ là vì tìm tại hạ, tại hạ đâu thể để cô nương ấy bị bắt, hà huống việc của Lý cô nương dường như có liên quan đến nghi án Văn Nhân đại hiệp.
- Vì vậy Môn đại hiệp ngươi cương quyết tham dự?
- Sự thực như thế, tại hạ không thể phủ nhận.
- Như vậy Môn đại hiệp chớ trách ta không thể thả hổ về rừng.
- Vậy thì đâu còn gì để nói nữa, xin thỉnh giáo các hạ xử trí tại hạ ra sao xin cho biết trước được chăng? Hồ Văn Hổ cười đáp:
- Có gì mà không được? Ta chỉ là môn hạ, Môn đại hiệp lại không phải nhân vật tầm thường, ta đâu dám tự ý quyết định xử trí, ta phải áp tải Môn đại hiệp ngươi về cho chủ nhân ta định đoạt. Môn Nhân Kiệt nhún vai
- Vậy xin các hạ hãy điểm huyệt tại hạ dẫn tại hạ lên đường. Hồ Văn Hổ lắc đầu:
- Bây giờ Môn đại hiệp ngươi trói gà không chặt, cần gì phải điểm huyệt?
- Hay là hãy trói tại hạ lại. . .
- Điểm huyệt còn không cần, cần gì trói tay?
- Thế nếu lỡ nửa đường tại hạ thoát thân, các hạ chớ có hối hận! Tiền Nhất Quán biến sắc nhưng Hồ Văn Hổ đã xua tay:
- Nếu Môn đại hiệp tự tin là có thể thoát thân, xin cứ thử xem! Môn Nhân Kiệt đáp:
- Cơ hội nếu đến, ta sẽ thử xem, chẳng có ai ngu ngốc lại tự nguyện đi vào chỗ chết. Hồ Văn Hổ quay sang Tiền Nhất Quán hạ lệnh:
- Dặn dò chuẩn bị, chúng ta tức khắc lên đường! Tiền Nhất Quán cung kính vâng lệnh đi ra. Sau đó cả bọn buộc Môn Nhân Kiệt và Lý Vân Hồng theo chúng lên một xe ngựa chờ sẵn ở trước cổng nhà họ Bạch. Ngồi trong khoang xe phủ màn tối đen, chỉ nghe tiếng bánh xe lăn lộc cộc và tiếng vó ngựa lóc cóc gõ xuống mặt đường. Xe chạy chưa được bao xa, đột nhiên Môn Nhân Kiệt lên tiếng hỏi:
- Các hạ, ngươi dẫn ta và Lý cô nương đi tới đâu? Hồ Văn Hổ đáp:
- Dẫn nhị vị về trình chủ nhân!
- Phải có địa danh tên là gì chứ?
- Có, đợi đến khi tới nơi, ngươi sẽ biết, vội gì?
- Hồi 1 - Thư sinh điên
- Hồi 2 - Kỳ tài kinh đời
- Hồi 3 - Thần bí nam nữ, ẩn tình chưa tan
- Hồi 4 - Vì nghĩa giữ lời
- Hồi 5 - Chiếc thuyền bí mật
- Hồi 6 - Văn sĩ thần bí
- Hồi 7 - Ly rượu bạc
- Hồi 8 - Ngọc mỹ nhân
- Hồi 9 - Đêm thanh người vắng
- Hồi 10 - Thuyền quyên trên lầu
- Hồi 11 - Biến sinh trong tửu lâu
- Hồi 12 - Một lão Hoa Đà tái thế
- Hồi 13 - Một tên Biển Thước tái sinh
- Hồi 14 - Oan gia đồng hành
- Hồi 15 - Nhãn lực như thần
- Hồi 16 - Thiên Hương giáo
- Hồi 17 - Người thần bí
- Hồi 18 - Lưới trời vẫn hở
- Hồi 19 - Nghi hoặc đầy trời
- Hồi 20 - Bông hồng tuyệt tích
- Hồi 21 - Lửa bốc Trác phủ
- Hồi 22 - Truy tìm hung thủ
- Hồi 23 - Núi cao đột khởi
- Hồi 24 - Nguyên nhân hé lộ
- Hồi 25 - Người chết sống lại
- Hồi 26 - Khách biến thành chủ
- Hồi 27 - Trở lại nghi án hỏa tiêu Trác phủ
- Hồi 28 - Lão nhân bí mật
- Hồi 29 - Áp chảo Thần quân
- Hồi 30 - Quá nhiều thư sinh giả
- Hồi 31 - Gian kế đa đoan, kẻ chết sống lại
- Hồi 32 - Lại rơi vào tay ma đầu
- Hồi 33 - Hung thủ là ai?
- Hồi 34 - Lòng người hiểm trá
- Hồi 35 - Kỳ ngộ giữa đường
- Hồi 36 - Thiên Hương giáo chủ
- Hồi 37 - Mối thù bằng hữu
- Hồi 38 - Hiện nguyên hình
- Hồi 39 - Một thư sinh điên
- Hồi 40 - Lại một thư sinh điên
- Hồi 41 - Cả hai đều giả
- Hồi 42 - Bí kíp của lão nhân vô danh
- Hồi 43 - Thám thính Mai Cốc
- Hồi 44 - Lão nhân vô danh
- Hồi 45 - Biển hận trời tình
- Hồi 46 - Máu tanh hơn nước
- Hồi 47 - Tuyết cung
- Hồi 48 - Thư đệ tình thâm
- Hồi 49 - Cừu thù
- Hồi 50 - Ác giả ác báo (Hết)