Hồi 19 - Trúng độc thảo, kiếm khách thân vong
Liệt Đương đạo trưởng nghe vậy liền hỏi :
- Thế, sư thúc tính sao?
- Chỉ có cách là tùy cơ ứng biến. Tuy tôi chưa đương đầu đối địch với Bích Linh Ma Ảnh, nhưng tôi tin công lực y không thua Thần Long Kỳ Hiệp. Nếu đúng như sự tiên đoán của tôi thì công lực của tôi còn kém y một bực. Vả lại tên này trăm dạng ngàn ảnh khó biết y ở đâu mà tìm, đành chờ đợi thời cơ mới có thể diệt y được.
- Thời cơ nào?
- Khi tôi lãnh hội được Đại Thần bảo kinh là lúc diệt tên này.
- Vậy tôi cầu chúc sư thúc may mắn. À này, sư thúc bây giờ tính đi đâu?
- Tôi phải trở lại Lôi Đình trang xem coi bệnh tình Lôi Đình kiếm khách ra sao.
- Có cần đến tôi giúp đỡ gì không?
- Nếu ngươi muốn giúp tôi thì đứng canh chừng ngoài cổng môn trang. Nếu thấy Lãnh Diện Tiên Vườn ra lập tức báo cho tôi hay.
- Vâng!
- Cẩn thận đề phòng nghe. Tôi nghĩ Bích Linh Ma Ảnh đội lốt Lãnh Diện Tiên Vườn đó. Nếu không chận y được thì bỏ mặc cho y đi, đừng lôi thôi kẻo bỏ mạng vì nó.
- Vâng!
- Vậy tôi đi đây.
Nói xong, chàng tung mình đi vào Lôi Đình trang. Liệt Đương đạo trưởng cùng tám môn hạ nối gót theo sau.
Đến cổng môn, Liệt Đương đạo trưởng phân chia môn hạ canh gác cẩn thận.
Trịnh Kiếm Hồng tiến thẳng vào đại sảnh đường.
Khi chàng vào đến trong thì thấy Đỗ Thiên Uy ngồi dựa mình trên thành ghế, miệng lẩm bẩm không bật thành tiếng. Đỗ Thu Linh thì đứng bên cạnh. Nàng cũng không nghe lọt vào tai được tiếng nào.
Trịnh Kiếm Hồng vội hỏi :
- Nghĩa muội, lão bá thế nào rồi?
Nghe tiếng Trịnh Kiếm Hồng, nàng ngẩng đầu lên lộ vẻ mừng rỡ nói :
- Lạ quá, em tìm không ra nguyên nhân bệnh tình của người. Thuốc trong nhà, cha em đã uống qua mà chẳng thấy hiệu quả.
Trịnh Kiếm Hồng thấy bệnh tình của Đỗ Thiên Uy, lòng chàng cũng hơi áy náy, nhưng nghĩ tới thù mẹ, lòng chàng rắn lại, Trịnh Kiếm Hồng lên tiếng hỏi :
- Lão bá... Lão bá hãy nói cho tiểu điệt hay năm xưa ai viết thơ cho mời mẹ tiểu điệt tới Lôi Đình sơn trang?
Đỗ Thiên Uy sắc mặt càng tái hơn, ấp úng :
- Không cần nghĩ kỹ gì nữa. Sự thật là như vậy.
- Vừa rồi tôi hỏi thì ông bảo Kỳ Hiệp nói là không cần gặp nàng. Bây giờ lại bảo là Kỳ Hiệp gửi thơ tới. Tại sao kỳ lạ vậy? Ông cứ nói thật đi.
- Thơ... thơ thì không có, nhưng vì tôi không lưu nàng lại.
- Vì sao?
- Vì... vì...
- Đừng ngại, cứ nói thẳng cho tôi được rõ. Đã mười tám năm rồi, ông giấu nó làm gì. Nói đi. Nói ra cho lương tâm khỏi cắn rứt.
Đỗ Thiên Uy bỗng chảy nước mắt, hạ thấp giọng :
- Tôi bị người ta uy hiếp, bất đắc dĩ tôi phải làm vậy. Tôi khổ sở quá...
- Ai uy hiếp?
- Bích Linh Ma Ảnh!
- Cái gì? Bích Linh Ma Ảnh uy hiếp ông à?
- Đúng!
Chính là âm mưu độc hại của lão Ma Ảnh. Trách sao mẹ chàng không bị độc "Cỏ Cắn Tâm".
Đỗ Thu Linh thấy hai mắt chàng đỏ hoe, nàng xúc động mà khóc theo.
Trịnh Kiếm Hồng lại hỏi :
- Bích Linh Ma Ảnh uy hiếp ông bằng cách nào? Có bảo ông hạ độc chết mẹ tôi không?
Đỗ Thiên Uy thở dài, nói :
- Lão ấy rất xảo trá, khi nghe thấy người ta bảo Thần Long Kỳ Hiệp muốn gặp mẹ của nhà ngươi thì nó lập tức cải trang đi vào trang trại của ta.
- Y hóa trang ra ai?
- Một lão bộc hầu cận của ta. Qua bảy ngày sau nó mới đến trước mặt ta mà nói thẳng ra làm ta kinh sợ vô cùng.
- Y dùng cách nào để uy hiếp ông?
- Dùng vợ của ta làm phương tiện đến bức bách ta.
- Y bắt ông làm gì?
- Giản dị lắm, chỉ cần nói với Phụng Hoàng kiếm khách là Thần Long Kỳ Hiệp thay đổi ý kiến, để mẹ nhà ngươi ra về và buộc ta không được phép lưu giữ nàng ở lại chơi.
- Chỉ bấy nhiêu đó thôi sao?
- Phải! Sau khi mẹ nhà ngươi ra về, thì ta được tin vợ chồng Trịnh Vũ Hùng dẫn nhau đi quy ẩn, không xuất hiện trên giang hồ nữa. Ta biết ngay họ gặp chuyện chẳng may rồi.
Nói đến đây Lôi Đình kiếm khách lộ vẻ hối hận, khóc ròng.
Qua lời nói của Lôi Đình kiếm khách, Trịnh Kiếm Hồng suy đoán mẹ chàng bị Bích Linh Ma Ảnh ám hại trên khoảng đường trở về nhà. Thủ đoạn đó ra sao, sau này chắc sẽ rõ.
Giữa lúc ấy, thân mình Đỗ Thiên Uy bắt đầu lạnh buốt. Trịnh Kiếm Hồng hết sức kinh ngạc, vội gia tăng nội lực đẩy vào Linh Đài và Khí Hải huyệt của Đỗ Thiên Uy. Nhưng thân mình lão ta vẫn lạnh, mặt mày từ sắc đỏ đổi sang trắng rồi tái sau cùng là xanh lè như ngọc. Trông vô cùng kỳ dị.
- Á! Ta hiểu rồi!
Trịnh Kiếm Hồng la lên vì sắc mặt của Đỗ Thiên Uy xanh rặt một màu như sắc mặt của mẹ chàng nằm trong cỗ quan tài ở nhà.
Đỗ Thu Linh sợ hãi, kêu lên ầm ĩ :
- Cha! Cha ơi!...
Trịnh Kiếm Hồng vội nói :
- Nghĩa muội! Đừng hoảng hốt không tốt. Tim lão bá còn đập, em la to lên như vậy có hại cho lão bá lắm.
- Trời! Cha em bị bịnh gì hả?
- Đó là độc thảo của Bích Linh Ma Ảnh ám hại. Thứ độc này có tên là "Cỏ Cắn Tâm".
- Có thuốc gì chữa khỏi?
- Thiên Sơn Ngọc Dịch.
- Trời! Thuốc ấy ở vùng núi Thiên Sơn?
- Phải!
- Xa quá... không thể đi tới đó mà trở về kịp.
Trịnh Kiếm Hồng sực nhớ và nói :
- Em đưa kiếm cho anh.
- Lấy kiếm làm gì?
- Đưa đây, đừng hỏi lôi thôi.
Đỗ Thu Linh không hiểu Trịnh Kiếm Hồng làm gì mà đòi lấy kiếm, nàng còn đang do dự thì Trịnh Kiếm Hồng thúc giục :
- Mau đưa đây.
Tiếng nói của chàng lạnh ngắt làm nàng sợ hãi, riu ríu lấy kiếm đưa qua cho chàng.
Trịnh Kiếm Hồng cầm lấy kiếm cắt một lằn trên bàn tay trái rồi dùng năm ngón tay phải ấn vào ba huyệt đạo trên người của Đỗ Thiên Uy, đoạn đặt bàn tay trái cho máu trong bàn tay nhỏ vào miệng đối phương.
Đỗ Thu Linh ngơ ngác hỏi :
- Anh làm cái gì kỳ vậy?
- Anh đã dùng qua Thiên Sơn Ngọc Dịch, máu trong người anh hiện còn lưu trữ thứ thuốc ấy có thể giải độc được.
- Thế không...
- Đừng nói nhiều, lão bá đang yếu, em không thấy sao?
Đỗ Thiên Uy cố há miệng nuốt được vài giọt máu rồi cổ họng ông như bị tắc nghẽn, hai mắt trợn dọc lên, đầu lắc lắc.
Đỗ Thu Linh vội nói :
- Anh, cha em uống không vô rồi, thôi đi.
Trịnh Kiếm Hồng thấy khó cứu sống ông ta liền ngừng tay.
Đỗ Thiên Uy bỗng nói :
- Hai người lại gần ta một chút. Ta có vài lời muốn nói.
Trịnh Kiếm Hồng và Đỗ Thu Linh tiến sát bên Đỗ Thiên Uy.
- Phụng Hoàng kiếm khách nhất định bị lão Ma Ảnh hại trên đường về, phải tìm y báo thù.
- Vâng!
- Ta vì sợ chết đến nỗi nhẫn tâm đi hại đồng môn. Ta chết là đáng tội.
- Không! Đó không phải là tội của lão bá.
- Hồng điệt, cháu... cháu...
- Lão bá cứ nói.
- Sau khi ta chết, ta muốn nhờ cháu một việc.
- Vâng! Việc gì lão bá cứ nói.
- Thu Linh! Con hãy lại gần đây. Cháu, ta chỉ còn có mỗi một đứa con gái.
Mà nó chưa chồng, cháu cũng chưa vợ, nếu cháu không chê nó, ta xin gả nó cho cháu...
- Thưa lão bá...
Đỗ Thiên Uy như không nghe thấy sự kinh ngạc của Trịnh Kiếm Hồng, ông tiếp tục nói :
- Hai người cùng nhau chung sống một đời, ta có nhắm mắt đi, cũng không còn gì lo nữa.
Bỗng nhiên, Trịnh Kiếm Hồng nghe ngứa ngáy trong người hết sức kỳ lạ.
Nhất là nơi ngực, trái tim nhảy đùi đụi như điện giật. Trước mắt chàng lại hiện ra hình ảnh Lý Minh Châu một cách rõ rệt. Chàng nghe thương nàng vô kể.
- Hồng điệt, cháu nghĩ sao, có bằng lòng lấy con Thu Linh làm vợ không?
- Chuyện này...
Rồi cổ chàng như nghẹn lại. Chàng cảm thấy dường như giữa chàng và Lý Minh Châu có sợi dây liên lạc chặt chẽ, không dễ gì bứt cho rời.
Chàng tính mở miệng nói lời từ chối với Đỗ Thiên Uy, nhưng trước sự đau đớn của người sắp chết, chàng thấy khó mà mở miệng ra được.
Đỗ Thu Linh nói :
- Anh, cha em hỏi kìa. Anh có bằng lòng hay không là quyền của anh. Anh mau quyết định, đừng để cha em đợi.
Trịnh Kiếm Hồng giật mình nói :
- À! À! Cháu...
- Sao?
- Dạ... cháu bằng lòng.
- Tốt lắm! Ta yên tâm rồi.
Đỗ Thiên Uy hít mạnh vào một khẩu khí, nhưng sức lực ông quá yếu kém.
Ông cố gượng cười và nói :
- Cây Ngũ Long kim kiếm từ nay ta tặng cho cháu. Hai con nhớ là nhường nhịn nhau ăn ở cho đến đầu bạc răng long.
Nói xong, Đỗ Thiên Uy thở hắt ra một cái, chết liền.
- Cha! Cha ơi!...
Tiếng kêu gọi của Đỗ Thu Linh như lạc đi mà Đỗ Thiên Uy vĩnh viễn không bao giờ hay biết. Nàng ôm mặt khóc nghẹn ngào...
Gia đinh trong nhà họ Đỗ nghe thấy tiếng khóc thê thảm của nàng, đều chạy ra và thấy Lôi Đình chủ nhân chết, họ vô cùng đau đớn.
Đỗ Thu Linh vẫn khóc như mưa, tiếng khóc của nàng làm Trịnh Kiếm Hồng cũng phải xúc động khóc theo, và mãi cho tới một hồi lâu, nhờ kẻ khuyên người nhủ, nàng mới dịu cơn xúc động.
Chợt ngay lúc ấy, có tiếng Liệt Đương đạo trưởng la lớn bên ngoài, Trịnh Kiếm Hồng giật mình nói :
- Bên ngoài có chuyện, em lo tẩm liệm cho cha, anh ra ngoài rồi vào ngay.
Nói đoạn, chàng phóng mình chạy vụt ra ngoài cổng môn Lôi Đình sơn trang.
- Hồi 1 - Nan y kỳ bệnh
- Hồi 2 - Thần Long kỳ hiệp
- Hồi 3 - Suy tôn Võ Lâm Tôn chủ
- Hồi 4 - Hai quái nhân đánh cờ
- Hồi 5 - Ngũ Long kim kiếm
- Hồi 6 - Bức bách đối phương. Cuồng sinh giở thủ đoạn
- Hồi 7 - Đọc kinh văn bí kiếp giữa sống chết một giây
- Hồi 8 - Chôn cất nghĩa mẫu. Quyết chí tầm sư
- Hồi 9 - Bày kế trị bệnh. Kim bồn hứng huyết
- Hồi 10 - Gắng công luyện võ Độc hạ Thiên sơn
- Hồi 11 - Lôi Đình sơn trang kinh văn di sự
- Hồi 12 - Dùng kế mọn nhử thù nhân
- Hồi 13 - Sát cuồng sinh lão tăng nguy di
- Hồi 14 - Giã biệt thiếu nữ trở về quê nhà
- Hồi 15 - Nói rõ nguồn cơn cha con ly biệt
- Hồi 16 - Giữa lễ thọ tưng bừng Trịnh Kiếm Hồng vấn tội
- Hồi 17 - Phá tiệc rượu quần hùng phẫn ộ. Dùng chưởng đánh Tiên Vườn ra tay
- Hồi 18 - Nhất hổ chọi quần hồ
- Hồi 19 - Trúng độc thảo, kiếm khách thân vong
- Hồi 20 - Chết mạng tiên vườn Quái phụ xuất hiện
- Hồi 21 - Đi vào U Cốc đại chiến Ma Tinh
- Hồi 22 - Thấy mình lâm nguy liền tung độc khí
- Hồi 23 - Lọt vào hang sâu anh hùng bị nhốt
- Hồi 24 - Thoát vòng lao lý kẻ chết hồi sinh
- Hồi 25 - Bích Linh lão tăng
- Hồi 26 - Vô tình tiết lộ Đại thần báo kinh
- Hồi 27 - Tìm chân lý Bảo Kinh
- Hồi 28 - Hồng quân kiếm trận
- Hồi 29 - Khơi nguồn tâm sự
- Hồi 30 - Anh hùng bị khốn
- Hồi 31 - Xuân tình phát động
- Hồi 32 - Tiệc rượu chia tay
- Hồi 33 - Gieo gió ắt gặt bão
- Hồi 34 - Thoát nguy
- Hồi 35 - Hai Thái Trí đại sư
- Hồi 36 - Thái Trí thứ ba xuất hiện
- Hồi 37 - Linh Quang ngộ kiến
- Hồi 38 - Mưu thâm chước độc
- Hồi 39 - Dùng độc bị độc hại
- Hồi 40 - Đèn ma và hố xương người
- Hồi 41 - Lâm nguy
- Hồi 42 - Tự mình chôn xác
- Hồi 43 - Tìm Thiên Sơn ngọc dịch
- Hồi 44 - Sang máu cứu mạng
- Hồi 45 - Bị khốn nơi Thiên sơn
- Hồi 46 - Phong lưu giáo chủ thọ nạn
- Hồi 47 - Thoát nạn
- Hồi 48 - Mưu sự bất thành
- Hồi 49 - Người xưa dưới kính
- Hồi 50 - La Hán đường, chín phái đứng chứng
- Hồi 51 - Trùng vây
- Hồi 52 - Mượn bánh xe đao phá trận thế
- Hồi 53 - Giáng Long phục trận
- Hồi 54 - Xông hương mê
- Hồi 55 - Thả trùng độc uy hiếp Thiếu Lâm
- Hồi 56 - Thái Thông tương kế tựu kế
- Hồi 57 - Hiệp khách trừ lão tăng
- Hồi 58 - Liệt Đương đạo trưởng phát giác Âm công
- Hồi 59 - Trị bệnh mất trí
- Hồi 60 - Lại một Ma tính biết hối cải
- Hồi 61 - Một lời định ước
- Hồi 62 - Âm ma hỏa
- Hồi 63 - Dùng kế giải vây
- Hồi 64 - Cửu đại môn phái mắc kế
- Hồi 65 - Con đường chết
- Hồi 66 - Đặt cạm bẫy trong Quỷ điện
- Hồi 67 - Vực sâu chết người
- Hồi 68 - Quái nhân một mắt
- Hồi 69 - Khó thoát
- Hồi 70 - Chết mạng (Hết)