Hồi 10 - Ám sát 1
Thương Hương Đường là một trang viện rất lớn, từng lớp từng lớp nhà, không biết bao nhiêu mà kể.
Chỗ Cát Tân ở là căn nhà thứ sáu, trước cửa quả nhiên có một cây bạch dương.
Cửa đang mở, bên trong yên lặng không nghe tiếng người, hình như Cát Tân đã ngủ say, y xem ra lúc nào cũng có vẻ mệt mỏi.
Tiêu Thiếu Anh chắp hai tay sau lưng, chầm chậm đi hết qua dãy nhà, một người cung kính đi sau lưng y.
- Ngươi là Cát Thành ?
- Vâng.
- Ngươi quen biết Cát Tân bao lâu rồi ?
- Cũng gần tới ba năm.
- Các ngươi ở cùng một nhà ?
- Vâng.
- Ngươi thấy y là con người ra sao ?
- Hình như y là một quái nhân, bình thường ít khi nói chuyện với chúng tôi.
- Cũng không uống rượu với các ngươi ?
- Y không uống rượu, rượu chè cờ bạc trai gái trước giờ y không dính vào.
Cát Thành không những hỏi đâu trả lời đó, thái độ còn rất cung kính, trả lời rất tường tận.
Bởi vì đây là mệnh lệnh của lão gia tử.
... Đem Tiêu đường chủ đi khắp nơi xem qua, từ nay về sau, ngươi là trưởng ban trực thuộc vào Tiêu đường chủ.
Tiêu Thiếu Anh rất bằng lòng gã này, y thích những kẻ nghe lời.
- Ngươi có uống rượu không ?
- Chuyện gì khác tôi đều không có, chỉ có mỗi ham uống rượu chút đỉnh.
Cát Thành rụt rè một hồi, rốt cuộc cũng nói thật ra.
Tiêu Thiếu Anh càng bằng lòng hơn ... Quỷ rượu dù gì cũng thích quỷ rượu.
Căn nhà thứ bảy hoa nở rộ đầy sân, dưới mái nhà có treo cái lồng chim, một cặp anh vũ đang kêu chí chác.
- Ai trú ở nơi đây ?
- Chị em Quách cô nương, còn có sáu đứa a đầu.
- Lão gia tử thường hay đến đây không ?
- Lão gia tử không hay lại, Quách cô nương lại chỗ lão gia tử thường hơn.
Tiêu Thiếu Anh lại bật cười, y lại hỏi:
- Quách cô nương lại đây bao lâu rồi ?
- Hình như còn chưa tới hai năm.
- Còn em của cô ta ?
- Quách cô nương đến đây bảy tám tháng rồi mới đem nhị cô nương đón về.
- Nhị cô nương có phải cũng thường hay lại chỗ lão gia tử ?
- Nhị cô nương là người rất quy củ, bình thường cô không hay bước ra khỏi nhà, trước giờ cũng không ai thấy cô ấy đi ra quá căn nhà một bước.
Tiêu Thiếu Anh lại bật cười.
Căn nhà phía sau cùng, cây cối um tùm, hình như còn u tĩnh hơn cả chỗ Quách Ngọc Nương ở.
Gió thổi qua, mùi thuốc thơm thơm bay lại từng trận.
- Căn nhà này ai ở vậy ?
- Đây là chỗ dưỡng bệnh của Tôn đường chủ.
- Tôn đường chủ ? Tôn Tân ?
Cát Thành gật gật đầu, thở dài nói:
- Bốn vị đường chủ lúc trước, hiện tại chỉ còn thừa có một vị Tôn đường chủ này thôi.
- Y thụ thương nặng lắm sao ?
Cát Thành lại gật gật đầu:
- Lão nhân gia bị nội thương, tuy đã đổi bảy tám thầy thuốc rồi, mỗi ngày đều uống bảy tám thang thuốc, nhưng đến bây giờ, vẫn còn chưa thấy thuyên giảm gì cả, ngay cả đứng dậy cũng không cách gì đứng nổi.
Tiêu Thiếu Anh trầm ngâm một lát, nói:
- Ta nghe tiếng y là kẻ anh hùng đã lâu nay, nay đã lại đây phải vào bái phỏng y một chút.
Cát Thành muốn ngăn trở, nhưng rồi ráng nhịn lại.
Đối với y, Tiêu Thiếu Anh nói tiếng gì, tiếng đó là mệnh lệnh, mệnh lệnh thì chỉ có phục tùng theo thôi.
Bọn họ vừa bước vào sân, phía sau cây cổ thụ bỗng có bóng người thoáng qua.
Đây là một cái bóng rất yểu điệu, hình như đang mặc chiếc áo nhẹ màu vàng lợt.
Tiêu Thiếu Anh hình như không thấy gì cả.
Nhưng Cát Thành thì có thấy, y lắc đầu nói:
- Con nhỏ này tuổi tác không nhỏ gì nữa, mà cứ như là con nít, không dám thấy mặt ai.
Tiêu Thiếu Anh hững hờ hỏi:
- Con a đầu này là ai ?
Cát Thành nói:
- Nhất định là Thúy Nga, mấy con a đầu tùy thân của Quách cô nương, đều đàng hoàng đâu ra đó, chỉ có nó là cứ mắc cỡ.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Cô ta cũng là a đầu của Quách cô nương ?
Cát Thành nói:
- Vâng.
Hình như y sợ Tiêu Thiếu Anh hiểu lầm, lập tức lại giải thích:
- Tôn đường chủ uống thuốc, trước giờ đều do mấy con nhỏ a đầu của Quách cô nương lo liệu dùm.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Sao ?
Cát Thành nói:
- Bởi vì bọn họ đều do Quách cô nương tự tay huấn luyện, làm việc rất cẩn thận, lo lắng cũng rất chu đáo.
Tiêu Thiếu Anh cười cười nói:
- Chỉ tiếc là Tôn đường chủ bệnh tình không phải nhẹ, nếu không nhất định ông ta còn có nhiều chuyện khác để cho các cô đó lo lắng dùm.
Tôn Tân bệnh tình quả thật không nhẹ tí nào.
Trong phòng ẩm thấp và u ám, tàng cây che hết cả ánh nắng mặt trời, song cửa cũng được đóng chặt.
- Tôn đường chủ không ra gió được.
Mùi thuốc thật nồng.
- Tôn đường chủ mỗi ngày phải uống bảy tám thứ thuốc.
Hiện tại đang là mùa hạ nóng bức.
Cái vị đại hán năm xưa đã từng sử dụng cây long côn hoành tảo giang hồ, bây giờ chỉ còn có đắp một cái chăn bông dày cộm.
Không những y không cảm thấy nóng nảy tí nào, mà hình như còn cảm thấy muốn lạnh run, cả người đều rúc trong chăn.
Có người đẩy cửa bước vào, y cũng chẳng xoay người lại, cũng chẳng mở miệng.
- Thúy Nga vừa đi ra, chắc là Tôn đường chủ vừa mới uống thuốc xong, đã đi ngủ rồi.
Cát Thành lại đang giải thích:
- Mỗi lần ông ta uống thuốc xong, là đều ngủ thiếp một lúc.
Tiêu Thiếu Anh ngần ngừ một lát, rốt cuộc cũng rón rén bước ra, nhè nhẹ đóng cửa lại:
- Để hôm khác ta lại.
Nhưng y cũng chưa đi ngay, y còn đứng trước cửa, đứng một hồi ở đó, hình như đang lắng tai nghe gì đó. Y không nghe thấy gì cả.
Trong nhà rất yên tĩnh, ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không có.
- Ai đang rung chuông vậy ?
- Nhà bếp ở phía sau.
- Bây giờ đã đến giờ cơm chiều rồi sao ?
- Chúng tôi ăn cơm chiều có hơi sớm một chút, bởi vì trời chưa sáng đã phải thức dậy rồi.
- Ngươi mau mau đi ăn cơm đi.
Tiêu Thiếu Anh vẫy vẫy tay nói:
- Chuyện gì lớn tày trời, cũng không quan trọng bằng chuyện ăn.
- Vậy thì lão nhân gia ...
- Ta đã lão gì đâu ...
Tiêu Thiếu Anh mỉm cười nói:
- Ta còn đi một mình được mà.
o O o Tịch dương đầy trời, ráng hồng như lửa.
Trong sân không có tiếng người, Tiêu Thiếu Anh chắp hai tay sau lưng, chầm chậm đi về sau cây cổ thụ.
Một cây dung thụ lớn năm ba người ôm không xuể.
Cái bóng người mặc áo nhẹ màu vàng lợt, thân hình nhẹ nhàng yểu điệu như chim én đã biến mất từ lâu.
Nhưng Tiêu Thiếu Anh chẳng hề trông thấy có người đi ra cái sân này.
Y đi vòng quanh cây cổ thụ, khóe miệng lộ một nụ cười, nụ cười thật kỳ quái.
Chính ngay lúc đó, bên ngoài bức tường thấp bỗng có bóng người thoáng qua, một làn sáng bạc như mưa rào bay lại sau lưng y.
Sau lưng y không có cặp mắt, may mà y còn lỗ tai, không những vậy, còn rất thính.
Tiếng gió vừa xé lên, mười bảy mười tám mũi ngân châm đã ghim lên thân cây, người của y thì đã lướt ra khỏi bờ tường.
Trong cái sân ở tường bên kia, hoa mọc đầy mọi nơi, dưới ánh tịch dương trông lại càng huy hoàng sáng lạn.
Cái bóng lúc nãy thì đã biến đâu mất.
Trong đám hoa có dăm ba căn nhà, dưới mái nhà có treo lồng chim làm bằng đồng y, bỗng nhiên có tiếng kêu lên khe khẽ:
- Có khách, có khách ...
Cặp anh vũ cái miệng thật là hay.
Tiêu Thiếu Anh chỉ còn nước bước tới.
Y còn chưa tới trước cửa, đã có cô thiếu nữ có cặp mắt thật to, thắt búi tóc dài mặc áo màu xanh lục bước ra nghinh đón, hai tay chống nạnh mắt trừng lên hỏi:
- Ngươi tìm ai ?
Tiêu Thiếu Anh cười cười nói:
- Tôi không lại đây tìm ai cả.
Cô bé lại càng hung dữ:
- Đã không lại đây tìm người, lấm la lấm lét làm gì đây ?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Tôi chỉ bất quá tùy tiện lại nhìn nhìn xem.
- Ngươi có biết nơi đây là nơi nào không vậy ?
- Bởi vì tôi biết, vì vậy tôi mới lại.
Cô bé đưa cặp mắt to to kia nhìn y từ đầu đến chân, từ chân lên đầu:
- Ngươi là ai ? Ngươi tên họ là gì ?
- Tôi họ Tiêu.
Cô bé bỗng nhiên hết hung dữ, cô chớp mắt cười nói:
- Thì ra là Tiêu công tử, nhất định ông lại đây tìm nhị cô nương chúng tôi.
Tiêu Thiếu Anh đành phải thừa nhận:
- Nhị cô nương có trong nhà không ?
Cô bé cười ngặt nghẽo nói:
- Dĩ nhiên là không có, cô chẳng màng gì đến chuyện ăn uống, đã đến chỗ Tiêu công tử rồi.
Tiêu Thiếu Anh đang tính đi, cô bé này bỗng nói:
- Tôi tên là Thúy Nga, nếu Tiêu công tử có chuyện chi phân phó, chỉ việc kêu người lại tìm tôi, không những tôi biết nấu cơm, tôi còn biết hâm rượu nữa.
Cô tên là Thúy Nga.
Cô mặc chiếc áo màu xanh lục.
Cô không mắc cỡ tí nào.
Còn cái cô không dám gặp người lạ, mặc áo vàng lợt lại là ai ?
Cát Thành đang nói dối, hay y chẳng thấy rõ ràng lắm ?
o O o - Nhị cô nương lúc đi, có dặn nhà bếp chúng tôi làm mấy món ăn đem qua, bây giờ chắc là đang đợi Tiêu công tử về uống rượu đó.
Tiêu Thiếu Anh không về lại.
Y đi ngược về chỗ Tôn Tân đang dưỡng bệnh, cửa là do y đóng lại, không hề khóa từ bên trong.
Y mở cửa bước vào.
Trong nhà lại càng u ám, Tôn Tân vẫn còn nằm cuộn người trong chăn, ngay cả thân hình cũng chưa xoay trở lại.
Cạnh giường đôi giày vải bông, còn đang để ngay ngắn ở đó.
Tiêu Thiếu Anh còn nhớ rõ đôi giày để ra sao ở đó, nếu có người mang vào, y chỉ nhìn qua là biết ngay.
Đôi giày này cũng không có ai đụng tới, Tiêu Thiếu Anh chau mày một cái, hình như cảm thấy kỳ lạ, hình như cảm thấy có chút thất vọng.
Không lẽ y nghi ngờ người vừa mới ám toán mình là kẻ đang bị trọng bệnh kia, là Tôn Tân ?
Bất kể ra sao, trong phòng quả thật tràn đầy một cái gì âm u ngụy dị không sao nói được, bất cứ ai đều không thể ở trong căn phòng này lâu được.
Y đang tính bỏ ra, vừa quay người lại, bèn thấy ngay Cát Đình Hương.
Tiếng chân của Cát Đình Hương rất nhỏ.
Tiêu Thiếu Anh không thể ngờ một người cao lớn như vậy bước chân lại nhẹ nhàng như một con mèo.
Y quên rằng hổ báo ăn thịt người, cũng như mèo vậy, dưới chân có một lớp da dày mà mềm mại.
Bọn chúng đều chung một loài động vật, phải cần ăn thịt sống mới có thể sinh tồn.
Mèo ăn cá ăn chuột, hổ báo ăn chồn ăn thỏ, Cát Đình Hương thì ăn người !
Ngoài cửa ánh tịch dương đang chiếu trên người của Cát Đình Hương, làm cho lão xem ra lại càng hùng tráng uy vũ.
- Hiện tại chắc ngươi cũng đã nhìn ra được, người ám toán ngươi, nhất định không phải là Tôn Tân.
- Ông biết tôi bị ám toán ?
Cát Đình Hương hững hờ nói:
- Chuyện nơi đây, trước giờ không có thứ gì giấu qua khỏi mắt ta.
Y mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay có một cây ngân châm:
- Người ám toán ngươi dùng cái thứ đồ chơi này phải không ?
Tiêu Thiếu Anh vênh mặt lên nói:
- Đây không phải là đồ chơi, đây là ám khí giết người, chỉ cần một cây đâm trúng vào người tôi, hiện tại tôi đã là người chết.
Cát Đình Hương chỉ cười cười nói:
- Ngươi bất tất phải tức giận với ta, người ám toán ngươi không phải là ta.
Tiêu Thiếu Anh hỏi:
- Đây cũng không phải là ám khí của ông ?
Cát Đình Hương nói:
- Đây là ám khí ta mới lấy xuống từ thân cây cổ thụ.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Ông có biết nơi đây ai dùng thứ ám khí độc hại này ?
Cát Đình Hương lắc lắc đầu nói:
- Ta cũng nhìn ra thứ ám khí này thật độc ...
Tiêu Thiếu Anh ngắt lời lão nói:
- Thủ pháp ném ám khí lại càng cay độc, ném ra một lượt tới mười bảy mười tám cây.
Cát Đình Hương nói:
- Ta đã đếm rồi, chỉ có mười bốn cây.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Mười bốn cây và mười bảy mười tám cây cũng chẳng có gì khác nhau mấy.
Cát Đình Hương nói:
- Khác nhau rất nhiều.
Tiêu Thiếu Anh hỏi:
- Khác nhau chỗ nào ?
Cát Đình Hương nói:
- Nếu là mười bảy mười tám cây, thì ngay cả ta cũng nhìn không ra đó là thứ ám khí gì.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Hiện tại thì ông đã thấy ra ?
Cát Đình Hương gật gật đầu nói:
- Loại châm này tuy nhỏ, nhưng đâm vào trong thân cây, sâu tới tận lỏi.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Nếu trúng vào người tôi, e rằng đã lút vào xương tủy.
Cát Đình Hương nói:
- Nhất định là lút vào xương tủy.
Ánh mắt của Tiêu Thiếu Anh loang loáng, hình như đã hiểu ý lão:
- Ai lại có thủ kình mạnh đến như vậy ?
Cát Đình Hương nói:
- Không ai cả.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Như vậy thứ ám khí này là do cơ quan phát ra ?
Cát Đình Hương gật gật đầu nói:
- Trên đời này ám khí bắn ra từ cơ quan, đáng sợ nhất dĩ nhiên là Khổng Tước Linh.
Tiêu Thiếu Anh thở ra nói:
- May mà không phải là Khổng Tước Linh, nếu không dù có tới mười Tiêu Thiếu Anh cũng đều đã chết sạch cả.
Cát Đình Hương nói:
- Trừ Khổng Tước Linh ra, còn có vài thứ cũng bá đạo như vậy. Thất Tinh Thấu Cốt Châm là một trong những thứ đó.
Tiêu Thiếu Anh thay đổi sắc mặt hỏi:
- Đây là Thất Tinh Thấu Cốt Châm sao ?
Cát Đình Hương nói:
- Nếu nó trúng vào người của ngươi, nhất định sẽ thấu vào tới xương.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Thất Tinh thì phải là bảy cây châm chứ ?
Cát Đình Hương nói:
- Người luyện Thất Tinh Thấu Cốt Châm, đều sử dụng hai tay ra cùng một lúc, đây chính là chỗ đáng sợ nhất của nó.
Hai tay trái phải cùng phát ra, tổng cộng vừa đúng mười bốn cây.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Sử dụng được thứ ám khí này chắc không được mấy người.
Cát Đình Hương nói:
- Thứ ám khí này vốn rất khó chế tạo, gần đây nhất, ít khi thấy xuất hiện trong giang hồ.
Tiêu Thiếu Anh cầm cây châm trong tay nói:
- Xem ra cái thứ đồ chơi này cũng chẳng có chỗ nào đặc biệt cho lắm.
Cát Đình Hương nói:
- Nhưng cơ quan phát ra thứ ám khí này lại rất thần kỳ.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Sao ?
Cát Đình Hương nói:
- Nghe nói Thất xảo đồng tử năm xưa, vì chế tạo ra thứ ám khí này, mà đầu tóc đều bạc cả, tổng cộng chỉ làm có bảy cặp, hiện tại tuy nhiên còn dư lại, nhưng nhất định là không nhiều lắm.
Tiêu Thiếu Anh cười khổ nói:
- Xem ra vận khí của tôi cũng không tệ lắm, tấu xảo lại được đụng vào một cặp.
Cát Đình Hương nói:
- Ta cũng không ngờ thứ ám khí này lại xuất hiện nơi đây.
Tiêu Thiếu Anh hỏi:
- Ông cũng không biết ám khí này của ai ?
Cát Đình Hương lắc lắc đầu.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Bất kể là ai, đại khái là người trong Thương Hương Đường.
Cát Đình Hương bỗng cười lạt nói:
- Bất kể hắn là ai, hắn làm chuyện này thật là ngu xuẩn.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Nếu tôi đã chết, chuyện này lại chẳng ngu xuẩn tí nào.
- Hồi 1 - Đa tình công tử không dư hận
- Hồi 2 - Mộ hoang trong mưa bão
- Hồi 3 - Kẻ giết gười
- Hồi 4 - Kẻ giết người
- Hồi 5 - Hỏi cung
- Hồi 6 - Hỏi cung 2
- Hồi 7 - Mật mưa
- Hồi 8 - Trong mật thất bàn chuyện bí mật 1
- Hồi 9 - Trong mật thất bàn chuyện bí mật 2
- Hồi 10 - Ám sát 1
- Hồi 11 - Ám sát 2
- Hồi 12 - Chém giết tơi bời
- Hồi 13 - Thù hận 1
- Hồi 14 - Thù hận 2 (Hết)