Chương 239 - Ly biệt
Bên dưới Thanh Vân Sơn. Ngoài thành Hà Dương.
Cổ đạo hoang vắng.
Chu Nhất Tiên cầm lá phướn hình tiên nhân chỉ lộ múa may trong gió như trước, nghênh ngang đi trên cổ đạo. Đi song song với lão là Quỷ Lệ, sau lưng là Tiểu Hoàn và Dã Cẩu Đạo Nhân.
Bốn người chậm rãi bước đi, càng lúc càng xa rời Hà Dương thành. Tiểu Hoàn nhìn vào tấm lưng rộng của Quỷ Lệ, thần tình trên mặt có vẻ cổ quái, mấy lần muốn nói nhưng rồi lại thôi, cuối cùng vẫn không kìm nén được, bước lên mấy bước, kéo kéo tay áo hắn.
Con khỉ Tiểu Hôi ngồi trên vai Quỷ Lệ kêu lên chí chí, rồi quay lại nhe răng cười với Tiểu Hoàn, không hiểu tại sao, khi bị con khỉ nhỏ nhìn chằm chằm , hai má nàng bổng đỏ ửng lên. Giây lát sau, Quỷ Lệ cũng quay lại, nhìn thần tình của hắn vẫn lạnh lẽo cô liêu như trước, nhưng so với tình cảnh khi bọn họ gặp nhau trong Hà Dương thành thì đã khá hơn rất nhiều rồi.
Hắn nhìn Tiểu Hoàn, nở nụ cười ấm áp: "Có chuyện gì?".
Trước nụ cười này của hắn, dũng khí có được khi nãy của Tiểu Hoàn đột nhiên tiêu biến, nhất thời ngớ người ra. Chu Nhất Tiên đi bên cạnh nhìn thấy thì liên tục lắc đầu. Cả Dã Cẩu Đạo Nhân phía sau, sắc mặt dường như cũng cơ hồ không được dễ chịu lắm. "Khẹc, khẹc, khẹc ...", đúng vào lúc khó xử nhất này, con khỉ nhỏ Tiểu Hôi chợt bật cười khanh khách. Hai má Tiểu Hoàn càng đỏ hơn, lừ mắt lườm nó một cái, có điều Tiểu Hôi tự nhiên chẳng hề để ý đến ánh mắt của nữ tử này, ngược lại nó còn bắt chước, ba con mắt cũng cùng lúc trợn lên trừng trừng nhìn Tiểu Hoàn.
Tiểu Hoàn kêu lên một tiếng kinh hãi, lùi lại một bước. Tục ngữ nói song quyền nan địch tứ thủ, xem ra mắt cũng hệt vậy, cho dù là người đối nhãn với một con khỉ, nhưng chỉ cần con khỉ ấy có thêm một con mắt, quá nữa là mình không thể thắng nó được.
Tiểu Hôi lấy làm cao hứng, nhảy lên tưng tưng, chút nữa thì hắn lộn khỏi vai Quỷ Lệ, lúc lộn người lên còn le lưỡi làm mặt quỷ trêu Tiểu Hoàn một bận. Tiểu Hoàn cũng bĩu môi xì một tiếng với con khỉ nhỏ tinh nghịch. Tuy có hơi trẻ con, song hành động này của nàng đã làm sự lúng túng vô hình khi nãy được hóa giải. Chỉ nghe nàng đằng hắng một tiếng, nhưng không nhìn vào Quỷ Lệ, ánh mắt nhìn ra phía xa xa, nhẹ giọng nói: "Huynh, huynh dự định sẽ đi đâu?".
Quỷ Lệ trầm mặc giây lát rồi nói: "Thực lòng bản thân ta cũng không biết. Mấy ngày nay được tiền bối mở đường, tuy ta vẫn còn đau lòng vì cái chết của sư phụ cùng sư nương, nhưng cũng đã nhìn thấu rồi. Chỉ hận mình không thể tận chút hiếu tâm với hai vị lão nhân gia".
Chu Nhất Tiên thở dài nói: "Ngươi nói như vậy có nghĩa lòng vẫn chưa thực sự thông suốt. Có điều người ta chẳng phải cỏ cây, có lúc dù biết đó là đạo lý, nhưng con tim cũng không thể tuân theo sự mách bảo của lý trí được. Chuyện này không thể trách cứ ngươi, có điều người chết cũng đã chết rồi, ngươi cũng không cần phải quá đau thương, nếu không sư phụ sư nương ngươi ở trên trời có linh, cũng sẽ không được an lòng đâu. Hãy nghĩ nhiều đến tương lai của mình thì tốt hơn".
Quỷ Lệ gật gật đầu, trầm ngâm giây lát, gương mặt thoáng hiện vẽ hoang mang, rồi nở nụ cười buồn bã: "Mười năm nay, ta bôn ba lưu lạc, cũng chỉ vì cứu một người mà thôi, nhưng đã có mấy cơ hội mà lần nào cũng thất bại thảm hại, trời đất rộng bao la nhưng ta thật sự thúc thủ vô sách rồi".
Sắc mặt Chu Nhất Tiên hơi biến đổi, ánh mắt nhìn qua phía Tiểu Hoàn, cơ hồ như do dự gì đó, sau đó mới chậm rãi nói: "Tao ngộ của ngươi, ta cũng biết được mấy phần, còn về Bích Giao cô nương đó...".
Quỷ Lệ giật mình chấn động, vội vàng quay người lại nôn nóng nói: "Tiền bối, lẽ nào người có cách gì...".
Trong lúc kích động, cả giọng nói của hắn cũng trở nên run run.
Tiểu Hoàn có chút ngạc nhiên, nhìn sang phía Chu Nhất Tiên, nhưng chỉ thấy lão ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Lão phu cũng vô phương thôi".
Tiểu Hoàn không nén nổi, quay sang nhìn Quỷ Lệ hỏi: "Huynh,... vị Bích Giao cô nương đó thế nào rồi?".
Quỷ Lệ im lặng, chưa kịp lên tiếng trả lời thì Chu Nhất Tiên đã lừ mắt lườm Tiểu Hoàn một cái, xẵng giọng mắng: "Tiểu hài tử thì biết cái gì, đừng lắm mồm!".
Tiểu Hoàn giật mình kinh ngạc, Chu Nhất Tiên xưa nay nhiều tuổi nhưng tính tình rất trẻ con, tuy thường ngày hay đùa cợt với nàng,cãi cọ mắng mỏ là chuyện thường xuyên, song nghiêm túc thế này quả thực vô cùng hiếm, nên nhất thời chỉ biết ngẫn người ra khôngphản ứng gì.
Quỷ Lệ thở dài một tiếng, sắc mặt buồn rầu ủ ê.
Trong mắt Chu Nhất Tiên ẩn hiện một thần tình rất phức tạp, đột nhiên vẫy tay nói với Quỷ Lệ: "Ngươi ra kia, ta có chuyện muốn nói riêng với ngươi".
Nói đoạn, lão tách ra khỏi Tiểu Hoàn và Dã Cẩu Đạo Nhân đI sang mé đường. Quỷ Lệ hoang mang nhìn theo, rồi cũng chậm rãi cất bước đi sau lưng lão. Tiểu Hoàn lúc này mới giật mình hồi tỉnh, quay ra chỉ thấy hai người đã đứng cách xa một đoạn, Chu Nhất Tiên nhíu mày, thấp giọng nói gì đó với Quỷ Lệ, còn Quỷ Lệ thì cúi đầu lắng nghe Chu Nhất Tiên thì thầm, thần tình cũng từ từ biến đổi, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là hoang mang lẫn với hy vọng, nhưng rõ ràng phần hy vọng này không được lớn lắm, sắc diện của hắn lại dần dần chìm đắm. Chu Nhất Tiên vẫn nói không ngừng, nhìn giáng vẻ như là một bậc tiền bối đang dài dòng giảng giải cho bậc hậu sinh tiểu bối chuyện gì đó vậy.
Tiểu Hoàn bĩu môi, lửa giận dâng lên trong lòng mà không hiểu vì sao, nàng hất chân đá mạnh vào một hòn đá nhỏ dưới chân, hòn đá bay lên vẽ thành một đường vòng cung thấp rồi rơi trúng chân Dã Cẩu Đạo Nhân.
Dã Cẩu Đạo Nhân không hiểu sao cũng ngây người xuất thần, không chú ý đến hòn đá này, nên lập tức giật mình đánh thót một cái, hai hàng lông mày khẽ cau lại.
Tiểu Hoàn liếc qua, lửa giận cũng bị cảm giác ngại ngùng thay thế, nàng bước lại gần khẽ nói: "Đạo trưởng không sao chứ?".
Dã Cẩu Đạo Nhân lắc lắc đầu, thấp giọng nói: "Không sao, ta không sao".
Tiểu Hoàn gật gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Quỷ Lệ đang đứng với Chu Nhất Tiên ở phía xa, nhãn châu lưu chuyển, bao nhiêu thần tình đều lần lượt hiện ra cả trên mặt.
Dã Cẩu Đạo Nhân đứng bên chăm chú nhìn Tiểu Hoàn, trầm mặc cúi đầu.
Chợt nghe tiếng Tiểu Hoàn vang lên: "Đúng rồi, Đạo trưởng, tôi muốn hỏi ông một chuyện".
Dã Cẩu Đạo Nhân ngẩng đầu lên hỏi: "Chuyện gì?".
Tiểu Hoàn khẽ chau mày: "Huynh ấy...huynh ấy... vị Bích Giao cô nương kia là chuyện thế nào? Tại sao Quỷ Lệ đại ca có vẻ khó khăn như vậy?".
Dã Cẩu Đạo Nhân chần chừ trong giây lát, nói thực lòng thì gã cũng chẳng phảI là nhân vật quan trọng gì trong Quỷ Vương Tông, đối với chuyện của Bích Giao cũng chỉ bất quá là bình thường nghe được một số tin đồn, có điều nguyên thủy của sự tình thì gã đương nhiên biết, chỉ là chuyện này nói ra rất dài, nhất thời gã cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Cuối cùng vừa nghĩ vừa nói: "Chuyện này nói ra rất dài, nghe nói là mười năm về trước...".
Đang nói tới đây, gã đột nhiên phát giác ra điều gì đó, dừng lại, Tiểu Hoàn cũng kinh ngạc quay người nhìn qua, chỉ thấy sau lưng hai người, đột nhiên có một luồng sáng màu tím nhạt từ từ hạ xuống như một cánh lục bình phiêu giạt giữa không trung, sau mấy lần chuyển thân, cuối cùng gương mặt xinh đẹp yêu kiều của Kim Bình Nhi cũng hiện ra trước mắt hai người.
Tiểu Hoàn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mừng rỡ kêu lên: "Bình Nhi tỷ tỷ", rồi chạy tới. Kim Bình Nhi thấy Tiểu Hoàn, cũng nhoẻn miệng nở một nụ cười tươi, nắm tay nàng kéo lại gần, chăm chú nhìn một lượt, rồi cười cười nói: "Hảo muội muội, mỗi lần gặp lại muội lại cảm thấy muội càng đẹp hơn mấy phần, đúng là mỗi ngày một khác, không biết đã làm bao nhiêu gã đàn ông phải mê đắm rồi".
Tiểu Hoàn không ngờ Kim Bình Nhi vừa gặp đã nói câu này, tuy nàng cũng biết vị tỷ tỷ này tuyệt đối không phải là hạng thục nữ đoan trang tam tòng tứ đức gì, nhưng nghe vậy cũng không khỏi ửng hồng đôi má phấn, giận dỗi nói: "Cái gì mà làm đàn ông mê đắm chứ, thật là, chẳng dễ gì mới gặp được nhau, vậy mà vừa gặp đã trêu người ta rồi".
Kim Bình Nhi nheo nheo mắt, đưa tay véo nhẹ gương mặt xinh đẹp khả ái của Tiểu Hoàn, mỉm cười nói: "Tiểu muội tử, ta cũng sắp bị muội làm cho loạn ý tình mê đây này, còn không mau thành thực khai báo đi!".
Gương mặt Tiểu Hoàn càng đỏ hơn, có điều tình cảm của nàng với Kim Bình Nhi xưa nay rất tốt, nay được gặp lại, thực tình không nỡ buôg rời, nên lập tức nắm tay Kim Bình Nhi hỏi nọ hỏi kia, chỉ là trong lúc hỏi, ánh mắt thỉnh thoảng vẫn len lén nhìn về phía Quỷ Lệ ở đằng kia mà thôi.
Quỷ Lệ và Chu Nhất Tiên tự nhiên là sớm đã thấy Kim Bình Nhi đến, cả hai đều không ngờ trong thời điểm này, ở nơi này lại có thể tương ngộ với nàng. Với đạo hạnh của Quỷ Lệ, tự nhiên đã phát hiện ra hành tung của Kim Bình Nhi từ trước, thậm chí còn biết được là nàng từ thành Hà Dương tới đây, ngoài ra, ở phía đó vẫn còn một luồng linh lực khác, có điều khoảng cách quá xa, nên hắn cũng không thể nhìn rõ.
Có điều, đã đi cùng Kim Bình Nhi, chắc hẳn cũng không phải là nhân vật danh ngôn đại phái gì, mà có lẽ cũng là nhân vật trong Ma Giáo, nghĩ tới đây Quỷ Lệ cũng chẳng buồn tra xét thêm. Còn Kim Bình Nhi và Tiểu Hoàn thì cười cười nói nói một hồi, sau đó kéo tay nàng đi về phía hắn và Chu Nhất Tiên.
"Công tử dạo này vẫn khỏe chứ?".
Thanh âm Kim Bình Nhi dịu dàng êm ái, khiến người ta nghe mà xương cốt cũng mềm đi mấy phần, Tiểu Hoàn đứng bên cạnh lê lén liếc nhìn Quỷ Lệ, chỉ thấy sắc mặt hắn vẫn u uất như vậy, cơ hồ như giọng nói kiều mị kia căn bản không hề có ảnh hưởng gì với hắn. Không hiểu tại sao, khóe miệng nàng lại thoáng hiện một nụ cười.
Kim Bình Nhi đã chủ động đến chào hỏi, Quỷ Lệ cũng đành gật đầu đáp lại: "Thật khéo quá!".
Kim Bình Nhi mỉm cười: "Sau khi biệt ly ở Nam Cương, chúng ta đúng là đã lâu không gặp". Nàng mới nói được một nửa, thì chợt nhận ra con tam nhãn linh hầu Tiểu Hôi ở trên vai Quỷ Lệ đang nhe răng làm mặt xấu với nàng. Nhớ lại ngày ấy ở Nam Cương, nàng cũng từng bị con khỉ này trêu chọc một bận, sắc mặt lập tức sa sầm xuống. Nhưng Tiểu Hôi cơ hồ như hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi, nhìn thần tình Kim BìnhNhi biến đổi, nó lại càng cao hứng hơn, nhe răng cười khèng khẹc như khiêu khích.
Kim Bình Nhi tâm tư rối loạn, nhưng cũng lập tức giật mình tỉnh ra, thầm mắng bản thân một câu, trong lòng cũng không hiểu vì sao mình lại mất hết định lực trước con khỉ này như vậy. Chỉ thấy nàng lừ mắt nhìn Tiểu Hôi một cái, sau đó nhìn sang phía khác, không thèm để ý đến nó nữa, nụ cười lại hiện ra trên gương mặt xinh đẹp: "Nói ra thì ngày ấy công tử bỏ lại một mình tiểu nữ đi đâu không biết, thật là nhẫn tâm đó nha!".
Quỷ Lệ cất tiếng đều đều đáp lại: "Nếu ta không bỏ lại cô nương, chỉ sợ bản thân cũng khó mà ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn được".
Kim Bình Nhi "à" lên một tiếng, che miệng cười khúc khích, rõ ràng là chẳng hề để ý đến chuyện Quỷ Lệ đang châm biếm mình: "Công tử thật biết đùa mà!".
Quỷ Lệ nhìn nàng nói: "Có điều ta cũng không ngờ là cô nương có thể thoát khỏi Sân Ma Cổ Động".
Tinh quang thoáng hiện trong mắt Kim Bình Nhi: "Sao vậy, lẽ nào công tử không muốn ta ra ngoài được sao?".
Quỷ Lệ cười nhạt, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu chỉ quay lại nói với Chu Nhất Tiên: "Tiền bối, chúng ta xem như là có duyên, trời đất bao la vậy mà trong mười năm nay chúng ta cũng gặp nhau được mấy lần. Còn về chuyện ngàI vừa nói, bất kể là có được hay không, ta cũng phảI đi thử một phen, dù sao cũng tốt hơn là không có hy vọng".
Chu Nhất Tiên gật gật đầu: "Ngươi nghĩ vậy là tốt rồi, phương pháp đó không tuân theo thường lý, cũng chưa ai thử qua, chỉ là lão phu ngẫu nhiên nghe được trong khi vân du tứ hảI mà thôi, ngươi hãy tự mình quyết định đi".
Quỷ Lệ hành lễ với Chu Nhất Tiên rồi nói: "Nếu đã như vậy thì vãn bối cũng cáo biệt ở đây, sau này có duyên sẽ gặp lại".
Nói đoạn thân hình khẽ nhích động như chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên hắn chợt nghe bên cạnh có một tiếng gọi gấp gáp: "Đợi đã, huynh đợi đã!".
Quỷ Lệ ngẫn người, quay lại nhìn Tiểu Hoàn, chỉ thấy nàng đứng bên cạnh Kim Bình Nhi, chần chừ như muốn nói gì nhưng lại nói không thành lời. Chu Nhất Tiên nhìn thấy, lắc đầu thở dài, quay người bước đi.
"Sao vậy Tiểu Hoàn?".
Quỷ Lệ dường như cũng cảm giác được điều gì đó, dịu dàng hỏi.
Tiểu Hoàn khẽ mấp máy môi, cơ hồ như muốn nói gì, nhưng cuối cùng cũng không thốt được thành lời.
Kim Bình Nhi đứng bên cạnh, khẽ chau mày, bàn tay mềm mại của Tiểu Hoàn khẽ run lên trong tay nàng. Quay sang nhìn Tiểu Hoàn, chỉ thấy tiểu nữ tử này cất tiếng gọi Quỷ Lệ lại, nhưng hồi lâu mà vẫn không nói được gì, một bầu không khí lúng túng bao trùm lấy cả ba người, lạ một điều là Kim Bình Nhi cũng không có phản ứng gì.
Cuối cùng Kim Bình Nhi đành thở dài, kéo Tiểu Hoàn ra sau lưng mình, mỉm cười nói với Quỷ Lệ: "Công tử định đi đâu?".
Quỷ Lệ lặng yên không đáp, ánh mắt lướt qua thân hình nhỏ nhắn bị Kim Bình Nhi che khuất, nét mặt cơ hồ như có thêm mấy phần ôn hòa, nhưng thanh âm hắn chợt trở nên lạnh lùng: "Ta bốn biển là nhà, làm gì còn chỗ nào để dừng chân".
Kim Bình Nhi nói: "Hay cho một câu bốn biển là nhà, thật có khí khái của nam nhi! Có điều xin hỏi công tử, trong lòng còn gì vướng mắc hay không?".
Tiểu Hoàn đờ người ra, nhưng vẫn không hề động đậy, vẫn núp sau lưng Kim Bình Nhi, có điều Kim Bình Nhi cũng cảm nhận được sự khẩn trương của nàng. Thanh âm của Quỷ Lệ phía trước lại lạnh lẽo hơn trước: "Không có".
Nói dứt lời, hắn nhìn thẳng vào Tiểu Hoàn sau lưng Kim Bình Nhi, khóe môi khẽ động đậy, nhưng chỉ trong chớp mắt thần tình này đã biến mất, quay người bước đi mấy bước rồi dừng lại, cơ hồ như do dự, nhưng cuối cùng cũng không quay đầu, chỉ trong chốc lát đã hóa thành một đạo hào quang màu xám, biến mất nơi chân trời.
Cổ đạo hoang lương vắng vẻ.
Không khí nhất thời trầm xuống, Tiểu Hoàn không nói gì cũng không bước ra từ sau lưng Kim Bình Nhi, nhưng cánh tay đang nắm chặt tay Kim Bình Nhi cơ hồ như đang bóp chặt vào thịt nàng.
Sắc mặt Dã Cẩu Đạo Nhân trở nên rất khó coi, bước lên định nói gì đó, nhưng cũng không thốt thành lời. Cuối cùng Chu Nhất Tiên phải đằng hắng một tiếng, bước lên cười khan nói: "Tiểu Hoàn... duyên phận đó vốn do thiên định, chúng ta nên nhìn thoáng một chút".
Lời nói còn chưa dứt, Kim Bình Nhi đột nhiên nhướng mày trừng mắt nhìn Chu Nhất Tiên và Dã Cẩu Đạo Nhân, khiến hai người nhất thời đều cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, không tự kiềm chế được phải lùi về sau một bước. Chỉ thấy Kim Bình Nhi hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: "Các ngươi cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, mau tránh ra!".
Chu Nhất Tiên và Dã Cẩu Đạo Nhân chỉ biết hoang mang nhìn nhau.
Kim Bình Nhi quay người lại ôm lấy Tiểu Hoàn vào lòng, cuối cùng Tiểu Hoàn cũng không gắng gượng nỗi, bật khóc nức lên. Kim Bình Nhi nhẹ nhàng vỗ về lên tấm lưng thanh mảnh, dịu dàng nói: "Ngốc à, có gì phải khóc chứ, ta nói cho muội biết, nam nhân trong thiên hạ chẳng có ai là tử tế cả".
Tiểu Hoàn nức nở nói: "Không... không... huynh ấy là người tốt".
Kim Bình Nhi vừa tức vừa buồn cười, nói liền mấy tiếng: "Phải, phải, phải... hắn là người tốt, muội thử nhìn lại mình xem, mới một chút mà mắt đã đỏ lựng cả lên rồi kìa". Vừa nói nàng vừa giúp Tiểu Hoàn lau nước mắt.
Chu Nhất Tiên đứng bên lắc đầu lẩm bẩm: "A đầu này, lão phu nuôI nó mấy chục năm , bây giờ có người nói lão phu là kẻ xấu nó cũng chẳng nói lại lấy một câu, lại nói giúp cho kẽ khác nữa chứ, thật là...".
Lời còn chưa dứt, ánh mắt sát nhân của Kim Bình Nhi đã liếc qua, lời Chu Nhất Tiên đã nói ra đến miệng lập tức phải nuốt trở lại.
Trời tối, vì tâm tình Tiểu Hoàn không được tốt, nên bọn cũng không đi được thêm bao xa. Kim Bình Nhi vốn cũng chỉ đi qua nơi này, ngẫu nhiên gặp bọn Tiểu Hoàn nên mới dừng lại tương kiến, cũng chỉ định gặp nói mấy câu rồi đi, nhưng lúc này vì lo lắng cho Tiểu Hoàn nên cũng nấn ná không nỡ bỏ đi.
Có điều lúc trời chạng vạng, Kim Bình Nhi mấy lượt chọc cười, cuối cùng cũng khiến nụ cười nở ra trên đôi môi nhỏ của nàng. Kim Bình Nhi lại ghé miệng sát tai Tiểu Hoàn thì thầm gì đó, không biết là nói gì, nhưng dù sao trong mắt Chu Nhất Tiên và Dã Cẩu Đạo Nhân, Kim Bình Nhi làm cho sắc mặt Tiểu Hoàn lúc đỏ lúc trắng, chắc hẳn cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Sau khi thì thầm hồi lâu, Kim Bình Nhi đứng dậy, vươn vai nói: "Thôi ta cũng phảI đi đây!".
Dường như đã sớm biết Kim Bình Nhi phảI đI, Tiểu Hoàn không hề có vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn lưu luyến không nỡ rời xa, kéo kéo tay nàng thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, bao giờ chúng ta mới gặp lại nhau?".
Kim Bình Nhi mỉm cười: "Yên tâm đi, trời đất bao la, thế nào hai tỉ muội chúng ta cũng có duyên tương kiến".
Tiểu Hoàn "ừm" một tiếng, khẽ gật đầu nói: "Để muội tiễn tỷ một đoạn".
Kim Bình Nhi nói "Được".
Vừa nói vừa nắm tay nàng, đI ra bên ngoài. Chu Nhất Tiên và Dã Cẩu Đạo Nhân chỉ mong nữ nhân này mau mau chóng chóng đi khỏi nên không cản trở làm gì.
Đi được một đoạn, lại thì thầm rủ rỉ thêm một lúc, Kim Bình Nhi mới cười cười nói: "Được rồi, đưa tới đây thôi, nếu không gia gia muội lại làu bàu mắng ta nữa đó!".
Tiểu Hoàn gật đầu, rồi đột nhiên như nhớ ra việc gì đó, chần chừ một chút rồi nói: "Tỷ tỷ, muội nhớ hình như tỷ và huynh ấy cùng mon phái đúng không?".
Kim Bình Nhi ngẫn người : "PhảI, có chuyện gì?".
Tiểu Hoàn thấp giọng lí nhí: "Chuyện của Bích Giao cô nương ... có thể nói cho muội biết được không?".
Kim Bình Nhi thở ra khe khe nói: "Muội muội, không phải ta cố ý nói muội. Nam nhân ấy tuy có khác với những kẻ khác, thậm chí tỷ tỷ cũng không coi hắn như những nam nhân khác, nhưng ta vẫn khuyên muội một câu, hãy bỏ đi, cả đời hắn gập ghềnh trắc trở, muội càng đến gần, càng làm khổ bản thân thôi".
Kim Bình Nhi khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng, trầm ngâm giây lát rồi kể lại chuyện cũ cho Tiểu Hoàn nghe một lượt. Tiểu Hoàn chăm chú lắng nghe, sắc mặt dần dần trở nên khó coi, đặc biệt khi nghe đoạn cuối cùng, hồn phách Bích Dao bị cầm cố trong Hợp Hoan Linh, Quỷ Lệ lăng tích thiên nhai để tìm cách cứu nàng, sắc mặt nàng cơ hồ như đã trở nên xám xịt.
Kim Bình Nhi tự nhiên là chú ý đến biến hóa trên gương mặt của Tiểu Hoàn, dịu dàng nói: "Đại khái câu chuyện là vậy đó. Muội muội, nghe tỷ một câu, đừng nhớ tới hắn làm gì nữa, con đường của muội sau này còn dài lắm".
Tiểu Hoàn dường như không hề để tâm đến lời khuyên của Kim Bình Nhi, sắc mặt vẫn rất khó coi, chỉ khẽ gật đầu nói: "Muội biết rồi".
Nói đoạn, nàng quay người đi trở lại phía bọn Chu Nhất Tiên và Dã Cẩu Đạo Nhân, Kim Bình Nhi thoáng ngạc nhiên, chẳng bao lâu sau thì phía đó đã vang lên tiếng tranh cãi, hình như Tiểu Hoàn và Chu Nhất Tiên lại cãi vã nữa.
Kim Bình Nhi không nhịn được phảI bật cười lên một tiếng, đã có thể cãi nhau, chắc tinh thần tiểu a đầu này cũng đã khá hơn đôi chút, dù sao cũng là tuổi trẻ mà. Nàng khẽ lắc đầu, cơ hồ như cảm thấy mình đã già rồi vậy, có điều chẳng mấy chốc ý niệm này đã bị nàng đá ra khỏi đầu.
Hóa thân thành một đạo ánh sáng tím, Kim Bình Nhi lao vút lên không, cưỡi gió mà đI, nửa canh giờ sau đã hạ thân xuống một đoạn tường thành vắng lặng ở Hà Dương. Chỉ là ở đó sớm đã có một người đang đứng, thân hình cao lớn, chắp tay sau lưng, thân vận đạo bào, người này chính là Thương Tùng đạo nhân.
Kim Bình Nhi mỉm cười nói: "Đạo trưởng, phiền ông phải đợi lâu, thật có lỗi!".
Thương Tùng chầm chậm quay người lại: "Cô nương nấn ná hơi lâu đó".
Kim Bình Nhi mặt không đổi sắc, mỉm cười đáp: "Dù sao Tông chủ cũng dặn dò chúng ta cẩn thận hành sự, không cần gấp gáp mà".
Nụ cười của nàng quyến rũ yêu mị, bên trong lại ẩn hàm thâm ý, nói tiếp: "Hay là đạo trưởng đang nôn nóng trở về cố địa?".
Thương Tùng hừ lạnh một tiếng không nói gì. Chỉ quay người nhìn về phía xa xa, Kim Bình Nhi mỉm cười, bước đến bên cạnh, nhìn theo ánh mắt lão.
Nơi xa, Thanh Vân Sơn sừng sững ẩn hiện giữa làn mây.
- Phần 1 - Chương 1 - Thanh vân
- Chương 2 - Mê cục
- Chương 3 - Hồng nguyện
- Chương 4 - Kinh biến
- Chương 5 - Nhập môn
- Chương 6 - Bái sư
- Chương 7 - Sơ sử (1)
- Chương 8 - Truyền nghệ
- Chương 9 - Phật và đạo
- Chương 10 - U cốc
- Chương 11 - Dị biến
- Chương 12 - Trùng phùng
- Chương 13 - Kỳ tài
- Chương 14 - Thần nông
- Chương 15 - Tư truyền
- Chương 16 - Khu vật
- Chương 17 - Phó hội
- Chương 18 - Tương phùng
- Chương 19 - Rút thăm
- Chương 20 - Ma tung
- Chương 21 - Đêm đen
- Chương 22 - Tỉ thý
- Chương 23 - Thần kiếm
- Chương 24 - Bất ngờ
- Chương 25 - Vận may
- Chương 26 - Tự tôn
- Chương 27 - Kiên trì
- Chương 28 - Tú cường
- Chương 29 - Kỳ thuật
- Chương 30 - Hoài nghi
- Chương 31 - Chính đạo
- Chương 32 - Hạ sơn
- Chương 33 - Vạn bức
- Chương 34 - Cổ quật
- Chương 35 - Yêu nhân
- Chương 36 - Quái mục
- Chương 37 - Tử linh uyên
- Chương 38 - Thâm uyên (Vực sâu )
- Chương 39 - Trùng phùng
- Chương 40 - Hắc thủy huyền xà
- Chương 41 - Tuyệt địa
- Chương 42 - Tích huyết động
- Chương 43 - Thiên thư
- Chương 44 - Kim linh
- Chương 45 - Đau thương
- Chương 46 - Thoát nạn
- Chương 47 - Văn sĩ
- Chương 48 - Tiểu trấn
- Chương 49 - Xem tướng
- Chương 50 - Yêu hồ
- Phần 2 - Chương 51 - Huyền hỏa giám
- Chương 52 - Hắc thạch đông
- Chương 53 - Hỏa long
- Chương 54 - Dị thú
- Chương 55 - Tử biệt
- Chương 56 - Cộng tử
- Chương 57 - Xương hợp thành
- Chương 58 - Ra khơi
- Chương 59 - Thương tâm
- Chương 60 - Lệ khí
- Chương 61 - Phong Vũ (Mưa gió )
- Chương 62 - Cố nhân
- Chương 63 - Ma giáo
- Chương 64 - Quỷ vương
- Chương 65 - Lo âu trong lòng
- Chương 66 - Vãng sự
- Chương 67 - Hấp huyết lão yêu
- Chương 68 - Xích diễm
- Chương 69 - Thanh long
- Chương 70 - Vãng sự
- Chương 71 - Phục kích
- Chương 72 - Quỳ ngưu
- Chương 73 - Tuyệt cảnh
- Chương 74 - U cơ
- Chương 75 - Mật mưu
- Chương 76 - Tâm ý
- Chương 77 - Mờ mịt
- Chương 78 - Thẩm vấn
- Chương 79 - Tiêu Tường
- Chương 80 - Kế trong kế
- Chương 81 - Tổ sư từ đường
- Chương 82 - Cổ kiếm tru tiên
- Chương 83 - Cựu nghiệt
- Chương 84 - Huyết chú
- Chương 85 - Thập niên
- Chương 86 - Viễn hành
- Chương 87 - Cự địa (Chốn cũ )
- Chương 88 - Đại vương thôn
- Chương 89 - Khán tương
- Chương 90 - Tử trạch
- Chương 91 - Hỏa nhân dã cẩu
- Chương 92 - Đường lang
- Chương 93 - Hoàng tước
- Chương 94 - Mạt lộ
- Chương 95 - Chướng khí
- Chương 96 - Kì hoa
- Chương 97 - Dạ đàm
- Chương 98 - Cựu thời ý (Tình xưa nghĩa cũ )
- Chương 99 - Điềm lạ
- Phần 3 - Chương 100 - Cự thụ
- Chương 101 - Cố nhân tình
- Chương 102 - Huyền xà
- Chương 103 - Hoàng Điểu
- Chương 104 - Tiểu Hôi
- Chương 105 - Ngư quái
- Chương 106 - Vấn tấn
- Chương 107 - Kiếm vũ
- Chương 108 - Cổ miếu
- Chương 109 - Ma trận
- Chương 110 - Tiềm hành (Đột nhập )
- Chương 111 - Huyền hỏa đàm
- Chương 112 - Ám sát
- Chương 113 - Dị thú
- Chương 114 - Thiên hồ
- Chương 115 - Bạch hồ
- Chương 116 - Thoát khốn
- Chương 117 - Hy vọng
- Chương 118 - Thiên thủy trại
- Chương 119 - Hàn dạ
- Chương 120 - Thâm ngân
- Chương 121 - Truy tung
- Chương 122 - Thất Lý Đồng
- Chương 123 - Liệt tửu (Rượu mạnh )
- Chương 124 - Đàn tế
- Chương 125 - Lê tộc
- Chương 126 - Hắc hỏa
- Chương 127 - Thương tâm
- Chương 128
- Chương 129 - Tâm ý
- Chương 130 - Truy tung
- Chương 131 - Truyền thuyết
- Chương 132 - Quỷ lâm
- Chương 133 - Quyết liệt
- Chương 134 - Hung linh
- Chương 135 - Phục sinh
- Chương 136
- Chương 137 - Dị thuật
- Chương 138 - Chiêu hồn dẫn
- Chương 139 - Thương tâm nhân
- Chương 140 - Đồi hoang
- Chương 141 - Ngẫu ngộ
- Chương 142
- Chương 143 - Mê võng
- Chương 144 - Kiếp số
- Chương 145 - Bất nguyện
- Chương 146 - Ngẫu ngộ
- Chương 147 - Tương kiến
- Chương 148 - Độc kế
- Chương 149 - Hội Minh
- Phần 4 - Chương 150 - Nổi loạn
- Chương 151 - Kịch độc
- Chương 152 - Phong cuồng
- Chương 153 - Luyện ngục
- Chương 154 - Bất hiếu
- Chương 155 - Dạ ẩm
- Chương 156 - Cố cư
- Chương 157 - Bái tế
- Chương 158 - Dạ thám
- Chương 159 - Quỷ đạo
- Chương 160 - Bí mật
- Chương 161 - Vùng vẫy
- Chương 162 - Tịch mịch
- Chương 163 - Ẩn giả
- Chương 164 - Ám toán
- Chương 165 - Ảo nguyệt
- Chương 166 - Kịch đấu
- Chương 167 - Cấm địa
- Chương 168 - Trần duyên
- Chương 169 - Xích diễm
- Chương 170 - Quyết chiến
- Chương 171 - Vu thuật
- Chương 172 - Yêu thú
- Chương 173 - Thần kiếm
- Chương 174 - Tru tiên
- Chương 175 - Phệ huyết
- Chương 176 - Đào vong
- Chương 177 - Hắc Y Nhân
- Chương 178 - Thiện thất
- Chương 179 - Tục thế phật đường
- Chương 180 - Khổ hải nan độ
- Chương 181 - Tội nghiệt
- Chương 182 - Hóa giải
- Chương 183 - Âm mai
- Chương 184 - Vô đạo ngọc bích
- Chương 185 - Thiên hình
- Chương 186 - Nan độ
- Chương 187 - Mật lệnh
- Chương 188 - Phong cẩu
- Chương 189 - Thu hồn
- Chương 190 - Quỷ đạo
- Chương 191 - Kinh hiện
- Chương 192 - Máu tươi
- Chương 193 - Dị dạng
- Chương 194 - Tiết mật
- Chương 195 - Ám thương
- Chương 196 - Quyết định
- Chương 197 - Dấu chân
- Chương 198 - Chốn cũ
- Chương 199 - Công đức
- Phần 5 - Chương 200 - Chân thứ
- Chương 201 - Mê cục
- Chương 202 - Vết thương lòng
- Chương 203 - Hắc bức
- Chương 204 - Dị nhân
- Chương 205 - Thiên hồ
- Chương 206 - Thần bí nhân
- Chương 207 - Trùng phùng
- Chương 208 - Đoạn kiếm
- Chương 209 - Tâm cơ
- Chương 210 - Ma thú
- Chương 211 - Truy trục
- Chương 212 - Khủng bố
- Chương 213 - Bát hoang hỏa long
- Chương 214 - Mạt phật
- Chương 215 - Ôm ấp
- Chương 216 - Thâm tâm
- Chương 217 - Tâm ma
- Chương 218 - Bí mật
- Chương 219 - Thí sư
- Chương 220 - Huyết trận
- Chương 221 - Cố hương
- Chương 222 - Ám toán
- Chương 223 - Hèn hạ
- Chương 224 - Hội tụ
- Chương 225 - Hội tụ
- Chương 226 - Tâm ý
- Chương 227 - Trùng phùng
- Chương 228 - Tru tâm
- Chương 229 - Tử biệt
- Chương 230 - Vết thương
- Chương 231 - Về nhà
- Chương 232 - Thân nhân
- Chương 233 - Huyết triệu
- Chương 234 - Tuyệt vọng
- Chương 235 - Không hối hận
- Chương 236 - Nghi hoặc
- Chương 237 - Sát ý
- Chương 238 - Bi ai
- Chương 239 - Ly biệt
- Chương 240 - Âm mưu
- Chương 241 - Phổ đức
- Chương 242 - Dị bảo
- Chương 243 - Khủng bố
- Chương 244 - Huy vọng
- Chương 245 - Càn khôn tỏa
- Chương 246 - Nại hà
- Chương 247 - Tinh bàn
- Chương 248 - Đợi chờ
- Chương 249 - Ám đấu
- Chương 250 - Hung hầu
- Chương 251 - Yêu vật
- Chương 252 - Tử biệt
- Chương 253 - Nương dựa
- Chương 254 - Linh vị
- Chương 255 - Triệu hoán
- Chương 256 - Thiên đạo
- Chương 257 - Tru tiên
- Chương kết - Vĩ thanh