Chương 132 - Đôi bạn lòng buồn bã chia tay
hỉ trong chớp mắt, bầu không khí trong nhà từ đường yên lặng như tờ. A Kha vừa ngấm ngầm sợ hãi lại vừa thẹn thùng. Cô liếc mắt ngó trộm Vi Tiểu Bảo nhớ tới câu mình đã nói ra miệng "chồng ta đó". Cô tủi thân nằm gục xuống bàn mà khóc oà lên. Cô dậm chân nói:
- Ngươi thật chẳng ra gì! Ngươi thật chẳng ra gì! Mọi sự đều do ngươi mà ra hết. Vi Tiểu Bảo ôn tồn đáp:
- Phải rồi! Phải rồi! Ta chẳng ra gì thật. Bao giờ ta đi cứu Trịnh công tử thì nàng sẽ khen ta hay quá. A Kha nghe gã nói câu "Cứu Trịnh công tử ra" lại phấn khởi tinh thần. Cô ngửng đầu lên hỏi:
- Ngươi... ngươi có thể cứu y ra được không? Dưới ánh ngọn đèn lung linh, trên gương mặt kiều diễm của A Kha còn đọng mấy hạt nước mắt trong như ngọc khiến nhan sắc ô thêm phần tuyệt mỹ, khác nào bông Mai Côi điểm hạt sương lúc ban mai. Vi Tiểu Bảo ngắm ngiá đến thộn mặt ra quên cả trả lời. A Kha kéo vạt áo gã hỏi:
- Ta hỏi ngươi: làm thế nào để cứu Trịnh công tử ra? Ngươi chưa nghe rõ ư? Vi Tiểu Bảo giật mình thở dài đáp:
- Tên thủ lãnh bọn Man tử đã bảo chúng đi chuyến này chẳng thể về tay không được, nhất định phải bắt một người về sơn động nấu cho anh em ăn một bữa! A Kha kinh hãi la hoảng:
- Chúng bắt về để giết thịt ư? Vi Tiểu Bảo đáp:
- Đúng thế! Bọn chúng còn bảo da thịt nàng trắng và mịnh ăn rất ngon. Đáng lý chúng bắt nàng đem đi để ăn thịt! A Kha nghe nói bất giác run bắn người lên. Cô ngoảnh đầu trông ra ngoài cửa, chỉ sợ bọn Man mọi quay trở lại. Vi Tiểu Bảo nói tiếp:
- Ta phải bảo nàng là vợ ta, bọn chúng mới tha ra không bắt. A Kha ngẹn ngào hỏi:
- Trịnh công tử bị chúng bắt đi giết để" ăn" Vi Tiểu Bảo liền nói:
- Phải rồi. Trừ phi ta chịu hy sinh đem thân đến cho chúng ăn thịt thì chúng mới tha y. A Kha nói:
- Thế thì ngươi đi thay đỗi lấy y về. Câu này vừa thốt ra khỏi cửa miệng. A Kha đỏ bừng mặt lên. Cô biết mình nói lỡ lời, thẹn quá cúi đầu xuống. Vi Tiểu Bảo trong lòng nguội lạnh mắng thầm:
- Con đượi non này! Mi coi chồng không đáng một đồng. Chẳng thà bọn Man tử giết ta để ăn thịt, đặng cứu tên gian phu cho toàn mạng mới vừa lòng mi. Thật ra Vi Tiểu Bảo cũng chưa phải là chồng A Kha, mà Trịnh Khắc Sảng cũng chẳng phải là gian phu của cô. Nhưng gã ở trong kỹ viện lâu ngày thường được nghe những câu họ thoá mạ nhau là "gian phu", "dâm phụ" đã quen tai rồi. Bây giờ gặp lúc uất hận dĩ nhiên gã lại nhớ tới mà mắng thầm. Rồi gã lạnh lùng đáp:
- Được rồi! Nàng đã muốn ta đi đánh đổi để lấy y về thì ta cũng đi cho nàng đặng vui lòng. Có điều ta chưa biết sơn động của bọn Man mọi kia ở đâu? Gã thở dài nói tiếp:
- Hừ! Chúng ta đi thôi. A Kha không dám nói nhiều, lầm lũi theo gã ra khỏi từ đường. Hai người đến đường lớn thì thấy bọn gia nhân của Trịnh phủ cầm đèm lồng đứng quây quần nói chuyện với nhau. Hai người đi gần tới nơi, bọn gia nhân lớn tiếng hỏi:
- Trần cô nương đây rồi! Tệ công tử đâu? Tệ công tử đâu? Chúng ào ào chạy lại đón. Trong đám đông đột nhiên có một bóng người thân hình ốm nhắt mà thân pháp rất mau lẹ vọt lên trước. Vi Tiểu Bảo vừa hoa mắt lên đã thấy người đó đứng sững trước mặt. Gã lại nghe thanh âm lanh lảnh quát hỏi:
- Công tử nhà ta ở đâu? Người này quay lưng về phía ánh đèn, Vi Tiểu Bảo không nhìn rõ mặt mà trong lòng đã kinh hãi lùi lại hai bước. Ngờ đâu gã vừa lùi lại hai bước thì người kia cũng tiến lên hai bước và đứng đối diện với gã, cách nhau không đầy một thước. Hắn nhắc lại câu hỏi:
- Công tử nhà ta đâu? A Kha đáp:
- Y... y bị bọn Man tử bắt đem đi rồi... chúng muốn giết y để ăn thịt. Người kia hỏi:
- Giữa đất trung nguyên này sao lại có bọn Man tử ở đâu đến hoành hành? A Kha đáp:
- Đúng là quân Man mọi. Mau mau... nghĩ cách cứu y. Người kia hỏi:
- Bọn chúng đi lâu chưa? A Kha đáp:
- Mới đi tức thì. Người kia tung mình nhảy lui lại hạ xuống trúng yên ngựa. Hắn thúc vế vào bụng ngựa cho con vật chạy lao đi. Chỉ trong nháy mắt người ngựa đã mất hút vào trong bóng đêm. Vi Tiểu Bảo và A Kha ngơ ngác nhìn nhau. Một người kinh hãi, một người vui mừng. Nhưng cả hai thấy thân pháp hắn mau lẹ, hiến có ở đời, đều đem lòng kính phục. A Kha hỏi:
- Vị cao nhân này là ai? Bọn gia nhân ở Trịnh phủ đồng thanh đáp:
- Lão nhân gia là sư phụ của Trịnh công tử tên gọi Phùng Tích Phạm, ngoại hiệu là Nhất kiếm vô huyết. Phùng Tích Phạm sư phó võ công thiên hạ vô địch. Lão nhân gia đi cứu công tử nhất định thành công. Vi Tiểu Bảo, A Kha đồng thanh:
- Té ra là lão. Bữa trước Trịnh Khắc Sảng kể cho Cửu Nạn nghe những vị tôn sư của gã đã nhắc tới đệ tam sư phụ là Nhất kiếm vô huyết Phùng Tích Phạm. Gã còn khoe lão là một cao thủ ở phái Côn Luân chỉ đâm một kiếm là chết người mà không đổ máu. A Kha hỏi:
- Phùng sư phó tới đây, sao các ngươi không mời đến nhà từ đường để giải cứu Trịnh công tử ngay? Một tên gia nhân đáp:
- Phùng sư phó vửa mới tới nơi. Lão nhân gia tiếp được truyền thư của bọn tại hạ do chim đưa tới liền từ phủ Hà Gian ra đi ngày đêm tới đây. Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Phùng sư phó ở phủ Hà Gian mà sao bọn ta không gặp? Bọn gia nhân ngơ ngác nhìn nhau không biết đáp thế nào. Tên gia nhân kia biết mình lỡ lời liền cúi đầu xuống. Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
- Té ra họ Trịnh ở Đài Loan đã bố trí mai phục ngấm ngầm những cao thủ tại cuộc Sát quỉ đại hội. Thằng lỏi thối tha đó bị người bắt đem đi chúng mới rượt theo cứu viện. Gã đưa tay lên sờ mặt nói:
- Thịt ơi là thịt! Đã có người đi cứu Trịnh công tử rồi, bọn mi không phải thay thế cho môn bảo bối gan ruột để bọn Man mọi xực nữa. A Kha nghe gã nói móc thẹn đỏ mặt lên. Cô toan trả miếng mấy câu, nhưng lại nghĩ thầm:
- Một mình Phùng Tích Phạm đơn thương độc mã ra đi chưa chắc đã đánh lại bọn Man mọi! Vi Tiểu Bảo thấy cô ngập ngừng muốn nói lại thôi đã đoán ra tâm ý, liền an ủi:
- Nương tử cứ yên lòng. Phùng sư phó mà không cứu được Trịnh Khắc Sảng thì lại đem món thịt thối tha của ta đi đánh đổi lấy món bảo bối kia về. Bậc trượng phu nhất ngôn ký xuất... cái gì mã nan truy. A Kha đáp:
- Ta chỉ mong Phùng sư phó cứu được Trịnh công tử về là hay rồi. Vi Tiểu Bảo căm gan tím ruột đứng phắt dậy toan bỏ đi, nhưng ngó tới khuôn mặt kiều diễm của cô, lòng gã nhũn ra lại ngồi ngay xuống. A Kha thấy gã đứng dậy toan đi thì trong lòng không khỏi hoang mang tự hỏi:
- Nếu Phùng sư phó không giải cứu được Trịnh công tử mà gạ lại bỏ đi thì lấy ai thay thế đánh đổi cho chàng về? Cô thấy Vi Tiểu Bảo lại ngồi xuống mới yên tâm. Bây giờ cô không dám đắc tội với gã nữa mà còn ngời tựa vào mình gã. Vi Tiểu Bảo tự nhủ:
- Lúc này thị đang cầu cạnh ta. Ta không nhân cơ hội này mà lả lơi với thị thì còn đợi đến bao giờ? Gã nghĩ vậy liền quàng tay trái ra ôm lấy lưng cô. Tay mặt nắm lấy ta cô. A Kha chỉ khẽ cựa cạy một chút rồi ngồi yên. Vi Tiểu Bảo trong lòng khoan khoái, khấn thầm:
- Cầu trời cho lão họ Phùng bị bọn Dương đại ca giết chết vĩnh viễn không trở về nữa, ta cứ ở trong tình trạng này mà chớ đợi suốt đời càng hay. Gã hiểu rõ A Kha đối với mình chẳng có chút tình ý gì nên trong lòng mất hết "chí lớn", chỉ cần được ngồi bên ôm lấy cô thế này là thoả mãn lắm rồi, chứ không mong gì hơn. Nhưng trời chẳng chìu người, Vi Tiểu Bảo mới ôm A Kha trong khoảnh khắc đã nghe tiếng vó ngựa dồn dập từ trên đường lớn ở đối diện vọng lại. A Kha nhảy lên reo:
- Trịnh công tử trở về tới nơi rồi! Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, đã nghe rõ hai người kỵ mã chạy tới. Vi Tiểu Bảo nói:
- Hay quá! Ta lấy được cái mạng này về rồi, không cần phải đem cho bọn Man mọi ăn thịt nữa. Giọng nói của gã đầy vẻ cay đăng. A Kha lật đật, lon ton chạy trên đường lớn đi tiếp đón. Sau một lúc hai người kỵ mã một trước một sau chạy tới nơi. Bọn gia nhân giơ cao lồng đèn lên soi, lớn tiếng hoan hô. Người cưỡi ngựa đi trước chính là Trịnh Khắc Sảng. Trịnh Khắc Sảng thấy A Kha chạy đến đón liền nhảy xuống. Hai người ôm chặt lấy nhau, nỗi hoan hỷ kể sao chi xiết! A Kha chúi đầu vào lòng Trịnh Khắc Sảng vừa khóc vừa nghẹn ngào nói:
- Tiểu muội... tiểu muội sợ bọn Man mọi... đem ca ca.. ca ca... Vi Tiểu Bảo đứng lên thấy tình trạng này khác nào trước ngực bị đánh một đòn nặng. Gã choáng váng lại ngồi phệt xuống, đầu nhức mắt hoa. Gã tự lập lời thề với mình:
- Con bà nó! Kiếp này mà ta không lấy được con đượi non thối tha kia làm vợ, thì ta chỉ làm... con cháu mười bảy, mười tám đời cho tên Trịnh Khắc Sảng. Vi Tiểu Bảo này sẽ thành một kẻ đốn mạt, đê tiện nhất đời. ở địa vị người khác thì gặp trường hợp này là trong lòng nguội lạnh như tro tàn, không còn quyến tiếc gì nữa, nếu chẳng đau lòng rơi lụy cũng quyết ý chặt đứt tơ tình, hay đi tìm mối lương duyên khác. Nhưng Vi Tiểu Bảo bản tính thô lỗ, ba que xỏ lá, lại mặt dầy trơ trẽn, dạ sứa gan lim. Rồi gã nhủ thầm:
- Nói tóm lại lão gia còn làm cho các ngươi còn điêu đứng nhọc nhằn. Lão gia là cái âm hồn bất tán ám ảnh ngươi cho đến chết. Dù ngươi có đi lấy mười tám đời chồng thì đến đời thứ mười chín là đến lão gia. Nguyên Vi Tiểu Bảo sinh trưởng trong kỹ viện đã quen nhìn cảnh kỹ nữ hàng ngày tống cựu nghinh tân. Gã thấy đàn bà con gái thay đổi người yêu như đổi áo, chẳng lấy gì làm quan hệ. Những châm ngôn tục ngữ ca tụng trinh tiết của đàn bà như "Tòng nhất nhi chung", "Kiên trinh bất nhị", "Băng thanh ngọc khiết", gã ít khi được nghe, mà gã có nghe thấy cũng bỏ ngoài tai. Vi Tiểu Bảo chỉ đau buồng trong khoảnh khắc rồi lại cười hì hì tiến đến bên Trịnh Khắc Sảng hỏi:
- Trịnh công tử! Công tử lại được trở về vui vẻ quá nhỉ? Người công tử có bị bọn Man mọi cắn miếng nào không? Trịnh Khắc Sảng sửng sốt hỏi lại:
- Chúng cắn cái gì? A Kha cũng kinh hãi ngắm nghía hắn từ trên xuống dưới thấy ngũ quan còn nguyên vẹn không khiếm khuyết chỗ nào cô mới yên dạ. Phùng Tích Phạm vẫn ngồi trên lưng ngựa hỏi:
- Thằng nhỏ này là ai? Trịnh Khắc Sảng đáp:
- Gã là sư đệ của Trần cô nương. Phùng Tích Phạm gật đầu. Vi Tiểu Bảo ngửng đầu nhìn lão thấy mặt mũi gầy nhom, nước da vàng xạm, trên môi để hai túp ria đuôi én. Cặp mắt ty hí nhỏ như sợi chỉ. Coi bộ lão chẳng khác gì người bị bệnh lao. Vi Tiểu Bảo vẫn lo lắng vì Dương Dật Chi liền hỏi:
- Phùng sư phó! Bản lãnh lão nhân gia quả nhiên phi thường, vừa đi đã cứu được Trịnh công tử đem về, lão nhân gia đã giết chết tên thủ lãnh bọn Man mọi chưa? Phùng Tích Phạm đáp:
- Có phải Man mọi gì đâu? Chúng hoá trang đó. Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi hỏi:
- Hoá trang ư? Sao bọn chúng nói toàn tiếng Man? Phùng Tích Phạm đáp:
- Toàn là giả tuốt. Lão làm bộ không thèm nói nhiều với con nít, liền bảo Trịnh Khắc Sảng:
- Chắc công tử mệt lắm rồi. Hãy qua bên từ đường nghỉ ngơi một lúc. A Kha nhớ tới sư phụ liền nói:
- E rằng gia sư tỉnh giấc không thấy bọn tiểu nữ, tất người nóng ruột, Vi Tiểu Bảo nói:
- Chúng ta mau trở về. A Kha liếc nhìn Trịnh Khắc Sảng, chỉ mong hắn đi theo. Trịnh Khắc Sảng nói với Phùng Tích Phạm:
- Sư phụ! Chúng ta hãy tìm đến khách điếm ăn uống rồi ngủ một giấc. Dọc đường Vi Tiểu Bảo hỏi dò Trịnh Khắc Sảng về vụ hắn thoát hiểm trong trường hợp nào? Trịnh Khắc Sảng lại khoa trương bản lãnh của sư phụ hắn. Hắn kể lại lão mới trổ mấy chiêu đã làm cho bọn Man mọi cúp đuôi chạy dài. Vi Tiểu Bảo lại hỏi tình trạng tên thủ lãnh Man mọi, gã biết Dương Dật Chi chưa bị giết mới yên lòng. Mọi người đến khác điếm thì trời vừa sáng rõ. Cửu Nạn đã dậy từ lâu. Bà không thấy A Kha và Vi Tiểu Bảo đâu cũng biết cô kéo gã đi cứ Trịnh Khắc Sảng, nên chẳng lấy chi làm lạ. Bây giờ Trịnh Khắc Sảng đưa Phùng Tích Phạm vào giới thiệu, bà ngó tướng mạo lão chẳng có gì quắc thước. Nhưng ngẫu nhiên lão giương cặp mắt lên, bà thấy ánh thành quang lấp lánh, bất giấc bụng bảo dạ:
- Lão này ngoại hiệu là Nhất kiếm vô huyết, tiếng đồn chắc hẳn không ngoa. Bản lãnh lão không phải hạng tầm thường.
¡n cơm sáng xong, Cửu Nạn nói:
- Trịnh công tử! Thầy trò ta có việc phải đi ngay. Vậy xin cáo biệt. Trịnh Khắc Sảng sửng sốt, trong lòng cực kỳ thất vọng, hắn nói:
- Chẳng mấy khi tại hạ có cơ duyên được bái kiến sư thái, có nhiều điều muốn thỉnh giáo. Bây giờ sư thái định đi đâu? Hiện vãn bối cũng không có việc gì, nếu được kết bạn đồng hành thì hay quá! Cửu Nạn lắc đầu đáp:
- Kẻ xuất gia có nhiều điều bất tiện. Rồi bà dẫn A Kha cùng Vi Tiểu Bảo đi thẳng lên xe. A Kha vành mắt đỏ hoe cơ hồ phát khóc. Vi Tiểu Bảo ráng làm bộ ngây mặt ra, nhưng trong lòng gã khấn thầm.
- A Di Đà Phật! Cầu đức Bồ Tát bảo hộ cho sư phụ được sống lâu trăm tuổi. Gã hỏi Cửu Nạn:
- Sư phụ! Bây giờ chúng ta đi đâu? Cửu Nạn đáp:
- Đi lên Bắc Kinh. Sau một lúc bà lại cất giọng lạnh lùng nói:
- Nếu gã họ Trịnh còn đi theo thì các ngươi không được lý gì đến gã. Tên nào không nghe lời ta là ta giết gã đó. A Kha thất kinh hỏi:
- Sư phụ! Tại sao vậy? Cửu Nạn đáp:
- Chẳng tại sao cả. Ta ưa tĩnh mịch, không thích nghe những kẻ ba hoa. A Kha không dám hỏi nữa. Sau một lúc cô chợt nghĩ ra điều gì liền hỏi:
- Nếu sư đệ trò chuyện với y thì sao? Cửu Nạn hờ hững đáp:
- Ta cũng giết chết Trịnh công tử. Vi Tiểu Bảo nghe bà nói câu này sướng quá không nhịn được nữa, bật lên tiếng cười. A Kha nói:
- Sư phụ! Nếu như vậy thì không công bằng, vì sư đệ cố ý nói chuyện với người ta để sư phụ giết y đi. Cửu Nạn trợn mắt lên nhìn cô hỏi:
- Nếu gã họ Trịnh không đi theo thì Tiểu Bảo nói với gã làm sao được? Gã suốt ngày rắc rối, chết là đáng kiếp. Vi Tiểu Bảo khoan khoái như mở cờ trong bụng. Gã cảm thấy trên đời không ai tử tế với gã bằng sư phụ. Đột nhiên gã nắm lấy tay Cửu Nạn hôn một cái. Cửu Nạn hất tay ra quát:
- Gã này lại làm nhộn rồi! Nhưng hơn hai chục năm bà chưa được ai thân thiết như vậy. Bây giờ bà thấy tên đệ tử này tuy rông càn nhưng do chân tình phát ra. Miệng bà quát mà trên môi hé lộ nụ cười. A Kha cho là sư phụ bất công. Cô nhận thấy lần này ly biệt Trịnh Khắc Sảng, không hiểu ngày nào mới được tái ngộ, bất giác trong lòng đau xót, hai hàng châu lệ đầm đìa. Mấy hôm sau ba người lại về tới Bắc Kinh, liền tìm vào trú ngụ trong một toà khách điếm vắng vẻ ở phía Đông thành. Cửu Nạn vào phòng Vi Tiểu Bảo cài then lại, khẽ hỏi:
- Tiểu Bảo! Ngươi thử đoán coi chúng ta trở lại Bắc Kinh làm gì? Vi Tiểu Bảo nghe Cửu Nạn hỏi vậy liền đáp:
- Chuyến này sư phụ đến Bắc Kinh nếu không phải vì vụ Đào cô cô thì cũng vì mấy bộ kinh sách kia. Cửu Nạn nói:
- Phải rồi! Chính là vì mấy bộ kinh sách đó. Bà ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Chuyến này ta bị trọng thương, trong lòng liền nẩy ra ý nghĩ: một người bất luận luyện võ công đến trình độ nào rồi cũng có ngày sức cùng lực kiệt. Việc lớn trong thiên hạ cần phải có nhiều người lo mưu hợp sức mới mong thành tựu. Bà trầm ngâm nói tiếp:
- Cuộc "Sát qui đại hội" mới đây của quần hùng tại phủ Hà Gian ta nghĩ kỹ lại thì dù có giết được tên gian tặc Ngô Tam Quế, nhưng giang sơn người Hán vẫn ở trong tay bọn Thát Đát. Vụ này có thành tựu thì cũng chỉlàm cho mọi người hả cơn tức giận trong lúc nhất thời chứ chưa phải là xong việc lớn. Phải tìm cách nào lấy đủ hết được tám pho Tứ thập nhị chương kinh để loàn đoạn thương long mạch của bọn Thát Đát, đồng thời hiệu triệu nhân sĩ khắp thiên hạ dựng cờ khởi nghĩa mới có cơ thu phục lại giang sơn cho nhà Đại Minh ta. Vi Tiểu Bảo đáp:
- Dạ dạ! Sư phụ nghị luận như vậy là phải lắm. Cửu Nạn nói:
- Ta phải tĩnh dưỡng nửa tháng nữa, thương thế mới khỏi hẳn. Khi đó sẽ vào cung thám thính cho biết xác thực bảy pho kinh sách kia hiện lạc lõng nơi đâu rồi tìm cách thu về đầy đủ. Mấu chốt đại sự là ở chỗ đó. Vi Tiểu Bảo nói:
- Trong thời gian sư phụ dưỡng thương, đệ tử hãy trà trộn vào cung trước để tổ chức cơ quan thám thính. Chưa biết chừng nhờ đấng Hoàng thiên phù hộ sẽ lượm được những tin tức cần thiết. Cửu Nạn đáp:
- Ngươi bản tính thông minh lại cơ cảnh dị thường, hoặc giả làm xong việc này. Công lao to lớn đó! Bà nói tới đây thở phào một cái. Cặp mắt sáng lên ra chiều khích lệ. Vi Tiểu Bảo cực kỳ xúc động. Gã toan thổ lộ chân tình:
- Trong tay đệ tử còn sáu bộ Tứ thập nhị chương kinh. Nhưng tiếp theo gã lại nghĩ:
- Tiểu Huyền tử đã có mối giao tình thân như cốt nhục đối với ta. Nếu ta giúp sư phụ phá huỷ giang sơn của y khiến y mất ngôi Hoàng đế, thì còn nghĩa khí gì nữa? Cửu Nạn nạn thấy gã lộ vẻ chần chừ, liền cho là gã lo âu không thành công được. Bà an ủi:
- Việc này thật khó thành công. Chúng ta chỉ biết hết lòng hết sức, cúc cung tận tuỵ mà làm tới đây hay tới đó. Cổ nhân đã nói: "Mưu sự là ở người nhưng việc thành hay bại có trời định". Hỡi ơi! Không hiểu khí số nhà họ Chu còn cơ phục hưng hay đã hết rồi! Ngoài hai chục năm ta đã chán nản mọi sự, cắt dứt lòng trần tục. Không ngời sau khi gặp ngươi và Hồng Anh, chí hưng quốc lại trỗi dậy, tự mình hứng lấy công cuộc hiện đại. Vi Tiểu Bảo nói:
- Sư phụ! Sư phụ đã là công chúa thì giang sơn này tức là giang sơn của sư phụ. Thiết tưởng sư phụ không thể để người ta chiếm đoạt giang sơn nhà mình, mà phải đoạt lại cho kỳ được mới nghe. Cửu Nạn thở dài đáp:
- Đây không phải là việc riêng của một nhà ta, vả lại dòng họ Chu chết gần hết rồi. Bà xoa đầu Vi Tiểu Bảo nói tiếp:
- Tiểu Bảo! Những chuyện ta nói với ngươi đây, nhất thiết không nên tiết lộ cho sư tỷ của ngươi hay một câu nào. Vi Tiểu Bảo gật đầu vâng dạ. Gã tự hỏi:
- Sư tỷ xinh đẹp và khả ái như vậy, chẳng hiểu vì lẽ gì sư phụ lại không thích nàng? Chắc tại nàng không khéo nịnh hót. Sáng sớm hôm sau, Vi Tiểu Bảo vào cung bái kiến Hoàng đế. Vua Khang Hy cả mừng dắt tay gã vừa cười vừa hỏi:
- Con mẹ nó! Sao mãi đến nay ngươi mới về? Hàng ngày ta mong đợi ngươi. Trước kia ta rất đỗi lo âu, chỉ sợ ngươi bị mụ ác ni cô đó bắt đem đi thì cái mạng nhỏ xíu của ngươi làm sao mà giữ được? Hôm kia nghe Đa Long về báo đã gặp ngươi rồi ta mới yên dạ. Ngươi đã thoát hiểm trong trường hợp nào? Vi Tiểu Bảo tâu:
- Lúc đó mụ ác ni cô kia căm phẫn nô tài đến cực điểm, mụ đấm đá túi bụi. Sau nô tài nói là Hoàng đế cũng là bậc thánh quân như Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang, không thể giết được. Mụ liền nói nhiều điều đại nghịch. Hễ nô tài tán dương Hoàng đế một câu là mụ lại tát cho một cái đến nỗi nẩy đom đóm mắt. Sau nô tài muốn tránh cái hại trước mắt liền nổi tiếng rên la ra chiều đau đớn. Vua Khang Hy hỏi:
- Ngươi để mụ đánh chết cũng uổng mà thôi. Lai lịch mụ ác ni cô đó ra sao? Mụ nghe ai sai khiến mà đi làm việc hành thích? Vi Tiểu Bảo đáp:
- Mụ vâng lời sai khiến của ai, nô tài cũng không hiểu. Khi đó mụ bắt được nô tài rồi liền lấy dây cột hai tay nô tài lại giong đi như dắt khỉ. Tâu Hoàng thượng! Ngoài miệng nô tài không dám thoá mạ mụ, nhưng trong bụng cũng chửi ngầm cả mười bảy, mười tám đời tổ tiên nhà mụ. Vua Khang Hy cười nói:
- Cái đó đã hẳn. Gặp tình trạng này còn ai không thoá mạ? Vi Tiểu Bảo nói:
- Mụ lôi đi mấy ngày, hai ba lần toan giết nô tài. May dọc đường gặp một người, mà người này lại có chút giao tình với nô tài. Y đã giúp nô tài nói với mụ nhiều câu tử tế. Từ đó mụ ác ni cô kia mới thôi không đánh đập nô tài nữa. Vua Khang Hy lấy làm kỳ hỏi:
- Người đó là ai? Vi Tiểu Bảo đáp:
- Người đó họ Dương, hiện làm thủ lãnh bọn thị vệ dưới trướng thế tử của Bình Tây Vương.
- Chương 1 - Chốn phồn hoa bạo khách lần vào
- Chương 2 - Nghe tiếng khóc cường địch mắc mưu
- Chương 3 - Ba Hảo hán đại chiến quan binh
- Chương 4 - Vi Tiểu Bảo dùng mưu khích tướng
- Chương 5 - Có bản lĩnh mới là tay hào kiệt
- Chương 6 - Đồng giác quá giang, hảo tiễn xạ tượng
- Chương 7 - Trong tiểu quán Vi, Mao bị bắt
- Chương 8 - Uống nhiều thuốc Hải công hư mắt
- Chương 9 - Vi Tiểu Bảo lừng danh đánh bạc
- Chương 10 - Hết đánh bạc lại đánh đô vật
- Chương 11 - Hải Lão Công mưu đồ đánh cắp ngự thư
- Chương 12 - Vi Tiểu Bảo dò la Hải Lão
- Chương 13 - Tiểu Hào Kiệt thám thính thư phòng
- Chương 14 - Tiểu Huyền Tử bại lộ hành tung
- Chương 15 - Vua Khang Hy quyết chí trị quyền thần
- Chương 16 - Đại từ đại bi thiên diệp thủ
- Chương 17 - Tiểu Anh Hùng cứu giá bắt cường thân
- Chương 18 - Phủ Thiếu Bảo điều tra kinh phật
- Chương 19 - Sách Ngạch Đồ bàn cách chia tiền
- Chương 20 - Sợ lộ tẩy Vi Tiểu Bảo kinh hồn
- Chương 21 - Người trên núi ngũ đài
- Chương 22 - Âm mưu kỳ bí chốn hoàng cung
- Chương 23 - Cuộc đấu kinh hồn
- Chương 24 - Vi Tiểu Bảo trổ tài ứng biến
- Chương 25 - Khang Thân Vương trao tặng thần câu
- Chương 26 - Trong nhà lao Ngao Bái vong thân
- Chương 27 - Thanh Mộc đường quần hùng tế điện
- Chương 28 - Hai phe quan lý tranh Hương chủ
- Chương 29 - Vi Tiểu Bảo chơi khăm Đại Hán
- Chương 30 - Vi Tiểu Bảo vào thiên địa hội
- Chương 31 - Vi Tiểu Bảo nối ngôi Hương chủ
- Chương 32 - Trần cận nam dặn dò kế hoạch
- Chương 33 - Trong quán trà đồng hội đưa tin
- Chương 34 - Tiểu Hương chủ trá hình công tử
- Chương 35 - Xót huynh trưởng Nhị Hiệp khóc ròng
- Chương 36 - Bất đồng chính kiến đang bạn ra thù
- Chương 37 - Hồi Xuân Đường phát sinh đại biến
- Chương 38 - Tiền Lão Bản bày mưu giấu quận chúa
- Chương 39 - Vi Tiểu Bảo lần mò huyệt đạo
- Chương 40 - Tấm dung nhan nguyệt thẹn hoa nhường
- Chương 41 - Điểm đầu tóc để coi bản lãnh
- Chương 42 - Tề Nguyên Khải trổ tài thần võ
- Chương 43 - Bình Tây Vương hiệu lịnh nghiêm minh
- Chương 44 - Trộm kinh rồi bị phỗng tay trên
- Chương 45 - Vi Tiểu Bảo giằng co Quận Chúa
- Chương 46 - Trong hoàng cung xảy biến lúc canh khuya
- Chương 47 - Tiểu Công công giỡn cợt giai nhân
- Chương 48 - Vi Tiểu Bảo ba phen gặp nạn
- Chương 49 - Bốn công công chết vì tham bạc
- Chương 50 - Hóa Cốt Miên Chưởng đả thương Tiểu Bảo
- Chương 51 - Tiểu hoàng đế đoán việc như thần
- Chương 52 - Chẳng để ai mua chuộc lòng người
- Chương 53 - Quế công công song thủ bão giai nhân
- Chương 54 - Nghe trẻ ba hoa, ông già ngơ ngác
- Chương 55 - Diệu kế bằng ba Gia Cát Lượng
- Chương 56 - Phải chăng hai vợ chồng nổi cơn ghen?
- Chương 57 - Kế chưa thành đã sinh biến cố
- Chương 58 - Trăm tội đổ lên đầu thái giám
- Chương 59 - Người áo xanh thình lình xuất hiện
- Chương 60 - Thần Trảo giết người không dấu vết
- Chương 61 - Theo đức vua vào cung Thái hậu
- Chương 62 - Giết Liễu Yến mau chân lánh nạn
- Chương 63 - Cung Từ Ninh xảy ra cuộc phong ba
- Chương 64 - Tiểu công công thổ lộ chân tình
- Chương 65 - Vua Khang Hy mở cuộc điều tra
- Chương 66 - Từ Thiên xuống hộ tống hai cô
- Chương 67 - Bạch điếm bỗng trở thành hắc điếm
- Chương 68 - Đào Hồng Anh hé màn bí mật
- Chương 69 - Pho Kinh Phật có gì bí ẩn
- Chương 70 - Lửa hờn ghen đốt cháy tâm can
- Chương 71 - Ngô Lập Thân thóa mạ Nhất Chu
- Chương 72 - Những chuyện hãi hùng trong quỷ cốc
- Chương 73 - Trong nhà ma gặp lũ hung tàn
- Chương 74 - Trong quỷ ốc quần hùng mất tích
- Chương 75 - Tưởng ma quỷ hóa ra người đẹp
- Chương 76 - Tam thiếu nhưng bản lĩnh cao thâm
- Chương 77 - Song nhi đả bại bọn Lạt ma
- Chương 78 - Lũ hung tàn náo động thiền môn
- Chương 79 - Chùa Thanh Lương gặp hồi đại nạn
- Chương 80 - Chủ bộc lo mưu cứu lão hoàng gia
- Chương 81 - Ai ai cũng vậy hà tất phải đi tu
- Chương 82 - Dời chùa Linh Cảnh gặp đầu bà
- Chương 83 - Ủy Tôn giả chiếm đoạt chương kinh
- Chương 84 - Vì ăn phỉnh mắc mưu kẻ nít
- Chương 85 - Tiểu cô nương đốc chiến quần hùng
- Chương 86 - Cùng người đẹp viếng đảo thần tiên
- Chương 87 - Lục Tiên sinh thử tài Vi Tiểu Bảo
- Chương 88 - Học khoa đẩu văn kêu trời như bọng
- Chương 89 - Thần long giáo trừng trị nghịch đồ
- Chương 90 - Tiểu Bạch Long lên làm Bạch Long sứ
- Chương 91 - Bạch Long sứ chấp chưởng Ngũ Long lệnh
- Chương 92 - Vợ chồng giáo chủ truyền võ công
- Chương 93 - Vi Tiểu Bảo trở về hoàng cung
- Chương 94 - Công nương đòi tỷ võ với hoàng huynh
- Chương 95 - Bị đòn đau trả hận đánh công nương
- Chương 96 - Tiểu thái giám đả thương công chúa
- Chương 97 - Dùng ngũ long lệnh hăm Thái Hậu
- Chương 98 - Quân trướng biến thành sòng bạc lớn
- Chương 99 - Cờ gian bạc lận gieo "mười tịt"
- Chương 100 - Vi Tiểu Bảo phen này bị vố to
- Chương 101 - Nhà sư mê gái bị đòn đau
- Chương 102 - Biết mình biết người đánh đâu thắng đấy
- Chương 103 - Vi Tiểu Bảo học đòi làm trưởng giả
- Chương 104 - Tiểu sư thúc chỉ điểm trừng quang
- Chương 105 - Sư trừng quan truyền thụ phép niêm hoa
- Chương 106 - Đại từ bi điểm hóa người ngang ngược
- Chương 107 - Vì mỹ nhân rèn luyện võ công
- Chương 108 - Dương Dật Chi lên tiếng giải vây
- Chương 109 - Ngắm dương liễu nhớ nàng áo lục
- Chương 110 - Trong tiểu miếu quân tăng nghị luận
- Chương 111 - Dùng mưu cao giải cứu Lão hoàng gia
- Chương 112 - Ngoài hiên viện chúa tôi tâm sự
- Chương 113 - Thay Lạt Ma bảo vệ Phụ Hoàng
- Chương 114 - Bạch Y Ni thống khóc Tiên Quân
- Chương 115 - Ni cô hai dạo lẻn vào cung
- Chương 116 - Bạch Y Ni mở cuộc điều tra
- Chương 117 - Những điều bí ẩn từ từ ló dạng
- Chương 118 - Mê người đẹp hết lòng hầu hạ
- Chương 119 - Giết địch nhân cứu nguy sư thái
- Chương 120 - Trông người không khỏi tủi thân hèn
- Chương 121 - Tiểu Bảo già gan cứu mỹ nhân
- Chương 122 - Tiểu Bảo dùng mưu giết Lạt Ma
- Chương 123 - Tiểu Bảo dùng mưu dối Lạt Ma
- Chương 124 - Hòe thụ bình quần hùng tụ hội
- Chương 125 - Quần hùng mở đại hội trừ gian
- Chương 126 - Vi Tiểu Bảo chơi khăm tình địch
- Chương 127 - Tiểu hoàng đế mở cuộc điều tra
- Chương 128 - Hạ tình địch mấy phen thi kế
- Chương 129 - Trong từ đường cử hành hôn lễ
- Chương 130 - Lũ man mọi đột kích quần hùng
- Chương 131 - Lũ man mọi đột lích quần hùng (tiếp)
- Chương 132 - Đôi bạn lòng buồn bã chia tay
- Chương 133 - Giả Thái Hậu bại lộ hành tung
- Chương 134 - Trịnh công tử kết án Trần gia
- Chương 135 - Quan tài còn đó người đâu mất
- Chương 136 - Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả
- Chương 137 - Cuộc tứ hôn đưa đến Vân Nam
- Chương 138 - Tứ hôn sứ mắc mưu công chúa
- Chương 139 - Tiểu Thái Giám thành Giả phò mã
- Chương 140 - Vì kết bạn Dật Chi bị thảm hình
- Chương 141 - Bốn phe câu kết chia thiên hạ
- Chương 142 - Vi Tiểu Bảo dò la động tĩnh
- Chương 143 - Vào Vương phủ đánh tráo kinh thư
- Chương 144 - Diệu toán còn hơn Gia Cát Lượng
- Chương 145 - Công chúa diễn kịch rất thần tình
- Chương 146 - A Kha hành thích Ngô Tam Quế
- Chương 147 - Mộc Kiếm Bình gieo vạ tổng binh
- Chương 148 - A Kha chẳng biết đi đâu mất
- Chương 149 - Viên Viên xuất thân ở chốn phong trần
- Chương 150 - Sờ mũi làm cho người phát sợ
- Chương 151 - Hào kiệt khôn qua ải má hồng
- Chương 152 - Ngô Tam Quế thất cơ đành chịu lún
- Chương 153 - Ngự tiền thị vệ bị hành hung
- Chương 154 - Lão hương nông bản lĩnh kinh người
- Chương 155 - Trong sòng bạc chạm chán cừu nhân
- Chương 156 - Cao Tôn Giả phát chiêu kỳ quái
- Chương 157 - Bách thắng đao vương Hồ Dật Chi
- Chương 158 - Có lý đâu đường đột giai nhân
- Chương 159 - Ngô Lục Kỳ hát khúc trầm giang
- Chương 160 - Song nhi xuất hiện giữa phong ba
- Chương 161 - Thần hành bách biến có một không hai
- Chương 162 - Vi tiểu bảo tấu trình sứ mạng
- Chương 163 - Núi Lộc Đỉnh bên dòng sông Hắc
- Chương 164 - Để phụ nhân xen vào quốc sự
- Chương 165 - Tiểu Hoàng đế mưu lược cao thâm
- Chương 166 - Cao Tôn giả chết đi sống lại
- Chương 167 - Vi đô thống mở cuộc điều tra
- Chương 168 - Vì hiếu sắc sa vào cạm bẫy
- Chương 169 - Dở thói nịnh thần khoe bài trung nghĩa
- Chương 170 - Song nhi giải cứu Vi đô thống
- Chương 171 - Núi lộc đỉnh cường nhân chiếm đóng
- Chương 172 - Những diễn biến cực kỳ đột ngột
- Chương 173 - Theo Tô Phi Á sang nước La Sát
- Chương 174 - Vi Tiểu Bảo bày mưu thoán đế
- Chương 175 - Vương công la sát cũng hai bè
- Chương 176 - Tam Phiên Dâng biểu thử lòng vua
- Chương 177 - Miệng nói huênh hoang khéo đặt bày
- Chương 178 - Dựng miếu tuyên dương trung liệt sĩ
- Chương 179 - Triệu Lương Đồng bày binh bố trận
- Chương 180 - Ngựa tốt vụng nuôi thành ngựa xấu
- Chương 181 - Lại dẫn tình nhân vào tẩm điện
- Chương 182 - Thấy ngựa chết kẻ mừng người tủi
- Chương 183 - Giết Tư Đồ Lại gặp quan binh
- Chương 184 - Phái vương ốc gia nhập thiên địa hội
- Chương 185 - Ngô Chí Vinh nịnh hót lầm đường
- Chương 186 - Tiểu bảo trùng hội viện lệ xuân
- Chương 187 - Mẹ ngủ say con dấu xiên y
- Chương 188 - Trên đời được mấy anh hùng chặt tay
- Chương 189 - Bịa chuyên hoang đường mong thoát chết
- Chương 190 - Trong kỹ viện cùng nhau kết nghĩa
- Chương 191 - Tam tiếu nhân duyên cửu vĩ hồ
- Chương 192 - Thiên hạ đại loạn, quần thư hồn chiến
- Chương 193 - Mục Võ quân thượng, đại nghịch bất đạo
- Chương 194 - Muốn làm nên sự nghiệp anh hùng
- Chương 195 - Di hoa tiết mộc, nhất tiễn song điêu
- Chương 196 - Vi khâm sai từ biệt mẫu thân
- Chương 197 - Người mang bệnh hoạn đó là ai?
- Chương 198 - Chửi địch nhân nhiều trò quái dị
- Chương 199 - Thấy thư giả cũng tin là thật
- Chương 200 - Trước linh sàng đại nhân đền tội
- Chương 201 - Tìm địch nhân theo dõi hành tung
- Chương 202 - Quả xứng danh hào kiệt đương thời
- Chương 203 - Quy tân thụ múa kiếm cắt bào
- Chương 204 - Lộ cơ mưu tìm lời gạ gẫm
- Chương 205 - Tiểu hoàng đế chặt đầu phò mã
- Chương 206 - Đọc bản tâu long nhan hớn hở
- Chương 207 - Ba thích khách giết lầm gian tặc
- Chương 208 - Có bao giờ thầy lại giết trò?
- Chương 209 - Hỏa siêu đấu trường để dấu đưa tin
- Chương 210 - Cùng công chúa trốn khỏi hoàng cung
- Chương 211 - Lại dụng kế rùa đen thoát xác
- Chương 212 - Những bạn hữu đều người nghĩa khí
- Chương 213 - Bọn thiếu niên khẩu thị tâm phi
- Chương 214 - Bọn thuộc hạ quần công giáo chủ
- Chương 215 - Trên đảo thần long nhiều loài ác quỷ
- Chương 216 - Ngoài khơi thuyền lớn đuổi thuyền con
- Chương 217 - Kẻ vô ân ám hại Trần Công
- Chương 218 - Muốn giết người ngây ngô giả điếc
- Chương 219 - Vung khoái đao hạ sát sáu mạng người
- Chương 220 - Tìm đường nhớ tới chuyện Dương Châu
- Chương 221 - Nghe hô hoán Tiểu bảo kinh hồn
- Chương 222 - Thông cật đảo quần hào đại đổ
- Chương 223 - Hoạt quốc bảo đi đâu mất biến
- Chương 224 - Mắng Thi lang là đứa Hán gian
- Chương 225 - Đánh người ngoại quốc
- Chương 226 - Muốn đến Đài Loan, hạ thuyết từ
- Chương 227 - Đổi thông cật đảo thành điếu ngư đảo
- Chương 228 - Cuộc đông tiến của quân La Sát
- Chương 229 - Tưởng hồn ma hóa ra người sống
- Chương 230 - Thống lĩnh ba quân làm đại soái
- Chương 231 - Tướng la sát xua quân tiến đánh
- Chương 232 - Bạc thua cãi cố phải ăn đòn
- Chương 233 - Vi Tiểu Bảo niệu xạ lộc đỉnh sơn
- Chương 234 - Hạ thành không mát một tên quân
- Chương 235 - Nịnh không phải đường bị quở trách
- Chương 236 - Trai la sát toàn là đồ bỏ
- Chương 237 - Lần đầu tiên nếm món Trung Hoa
- Chương 238 - Cuộc đàm phán phân chia cương giới
- Chương 239 - Triều đình đại kế chủ hòa bình
- Chương 240 - Phân cương giới Trung Hoa thắng lợi
- Chương 241 - Mao Thập Bát công khai thóa mạ
- Chương 242 - Phùng tích Phạm Hăm dâng cáo trạng
- Chương 243 - Giận lão Phụng lo mưu tẩy oán
- Chương 244 - Những âm mưu đánh tráo phạm nhân
- Chương 245 - Nghe vua phán, Tiểu Bảo kinh hồn
- Chương 246 - Đấng anh quân hiểu rõ gian mưu
- Chương 247 - Dựng cờ khởi nghĩa làm hoàng đế
- Chương 248 - Xuống Giang Nam ẩn tích mai danh (Hết)