Gửi bài:

Chương 51 - Dục huyết bác mệnh

"Muội muội ư? Một người họ Lãnh, một người họ Đông Phương sao có thể là huynh muội được chứ?!"

Thần Nam nhìn bóng Lãnh Phong xa dần nghĩ thầm: "Thật là một cái gia tộc điên khùng. Đông Phương lão nhân đã không bình thường rồi, thế giờ lại còn xuất hiện thêm tên khốn lạnh như băng này."

Nhưng dù sao cuộc chiến này cũng làm cho Thần Nam thêm cảnh giác, càng minh bạch rõ câu: "Núi cao còn có núi cao hơn".

"Nhân tài xuất thiếu niên ư! Hừ, giấc mộng này cũng phải tỉnh lại thôi. Ta đã bị Đạm Đài Tuyền hại rất thê thảm, đã bỏ phí mất một vạn năm. Huống hồ năm tháng qua đi, thế gian chìm nổi, sự đời cũng không còn như trước nữa...."

Thực ra trên thế gian này không thiếu thiên tài, nhưng để có thể nâng cao thực lực, vang danh thiên hạ thì cho dù là thiên tài cũng phải trả một cái giá không nhỏ.

Thần Nam lần này trải qua nhiều thất bại, cuối cùng cũng ngộ ra được nhiều điều. Thiên hạ vô số thiên tài, là do trước đây hắn đã tự đánh giá bản thân quá cao khiến cho tu luyện chểnh mãn. Thật ra, cho dù là trong những người cùng tuổi cũng có rất nhiều cường giả tu vi cao thâm, chỉ là do họ không muốn xuất đầu lộ diện mà thôi.

Lúc này, hắn đứng tại chỗ điều tức một hồi, đến lúc cảm thấy giữa ngực và bụng đã dễ chịu liền đứng lên. Lãnh Phong sớm đã không còn thấy bóng dáng. Hiện tại ven rừng thật tĩnh lặng.

Thần Nam vừa tính cất bước rời đi, nhưng đột nhiên hắn cảm nhận thấy có chút sát khí, tựa hồ có người lén lút theo dõi. Nội lực của hắn tuy hao hụt khá nhiều nhưng giác quan vẫn nhạy bén như xưa. Khi có người đến gần, ngay lập tức hắn cảm ứng được một cỗ ba động dị thường.

Sắc mặt không hề thay đổi, ung dung đặt trường đao lên mặt đất, một mặt nhìn về phía trước, một mặt vận chuyển huyền công trong người, nhanh chóng khôi phục lại phần nào chân khí bị hao tổn.

Cảm nhận được sát khí ngày càng gần hơn, Thần Nam có chút lo lắng, hắn biết rõ lúc này bản thân thực sự chưa thể tái chiến.

Thần Nam đột nhiên thì thầm: "Kỳ quái, tên Lãnh Phong đó không phải đã nói ta chờ ở đây, hắn sẽ quay lại ngay. Sao giờ vẫn chưa thấy?" Hắn một mặt tạo nghi binh, một mặt khẩn trương khôi phục công lực.

Quả thật có ba người đang âm thầm tiến đến, cả ba tên này đều đeo mặt nạ đen, lúc này họ đang đứng trong rừng cây cách đó không xa quan sát Thần Nam. Sau khi nghe thấy tiếng lảm nhảm của hắn, cả ba lập tức dừng lại nhìn nhau, trong mắt ai cũng hiện lên mối nghi ngờ.

Thần Nam ngừng lại ở chỗ đất trống, nơi đây quả thật rất phù hợp để phòng thủ. Tuy vậy miệng hắn vẫn không ngớt lầu bầu, mê hoặc bọn người trong bóng tối.

Cứ như thế đã một khắc trôi qua, ba người trong rừng lúc đầu từ nghi ngờ giờ chuyển thành phẫn nộ. Giờ bọn chúng đã rõ, những trò của Thần Nam, bất quá chỉ là đang kéo dài thời gian để phục hồi công lực.

Rốt cuộc, không thể chịu đựng hơn được nữa, cả ba mau chóng cùng nhau xông ra. Một bay trên không, còn hai kẻ kia lướt trên mặt đất, trong chớp mắt đã đến bên cạnh Thần Nam, phân làm ba hướng vây chặt hắn vào trong.

Ngươi bay trên không mặc chiếc áo rộng thùng thình, tuy vậy cũng không thể che hết được thân hình mềm mại uyển chuyển. Rõ ràng đây là một nữ ma pháp sư, chỉ có điều cô ta đã dùng vải đen che mặt nên không rõ dung nhan thế nào.

Còn hai kẻ còn lại, một người thân hình cao lớn khôi ngô, hai tay nắm chặt một cây trường thương, người còn lại thân hình thấp bé, tay phải nắm một thanh kiếm nhọn, mảnh.

Thần Nam liếc nhìn ba người rồi hỏi: "Các người là ai? Tại sao lại chặn đường đi của ta?"

"Đến lấy mạng của mi." Nữ ma pháp sư trên không trung mặc dù giọng nói trong suốt nhưng lại vô cùng lạnh lẽo.

Người cầm trường thương lớn tiếng quát: "Tên bại hoại, có người đã bỏ tiền mua mạng của ngươi. Hôm nay mi chết chắc rồi."

Người tay cầm kiếm trừng mắt nhìn ngưòi cầm thương, sau đó quay lại nhìn Thần Nam nói "Cho dù vừa rồi ngươi không trải qua một hồi đại chiến thì bình thường cũng chưa chắc là đối thủ của ba người bọn ta. Huống hồ bây giờ ngươi lại bị trọng thương, thì càng không thể là đối thủ của chúng ta. Nếu ngươi thực không muốn trước lúc chết lại phải chịu thêm bất cứ đau đớn nào, thì nên bỏ đao xuống, nếu vậy chúng ta có thể để cho mi chết một cách thoải mái."

Thần Nam trong lòng thật sự rất kinh ngạc. Đương nhiên hắn có thể cảm nhận tu vi bất phàm của từng người. Mỗi người đều đã bước vào Nhất giai cảnh giới. Bình thường một chọi một thì hắn đương nhiên không hề lo lắng nhưng nếu cả ba cao thủ như vậy vây công hắn, tình hình quả thật là không ổn chút nào.

"Ta trong mắt các người cũng coi như đã chết, có thể nói cho ta biết rốt cuộc ai đã sai các người đến giêt ta không?" Qua giọng nói, Thần Nam đoán rằng ba người này còn rất trẻ, tựa hồ chỉ xấp xỉ tuổi mình.

Nữ ma pháp sư cất tiếng: "Trước khi ngươi chết ta sẽ nói cho ngươi biết". Sau đó quay sang đồng bọn trên mặt đất: "Mau nhanh chóng diệt hắn, không thể để hắn có thời gian khôi phục công lực được."

Ba người ngay lập tức cùng nhau ra tay. Nữ ma pháp sư miệng niệm chú ngữ, ma pháp nguyên tố mau chóng tụ tập trên người rồi phóng xuất đi, sau đó nàng nhẹ nhàng huy động ma trượng, những lưỡi đao gió từ trên không trung nhắm vào Thần Nam mà chém tới.

Nam tử vóc dáng cao lớn tay cầm trường thương mạnh tựa giao long, hung ác đâm lén bên sườn của Thần Nam. Còn tên vóc người thấp bé tay cầm kiếm mỏng nhanh như thiểm điện, tựa như độc xà chém tới yết hầu của hắn. Hai đạo quang mang một lục một lam tựa như đấu khí từ kiếm và trường thương phát ra, thì ra hai tên này lại là Tây Phương võ sĩ. Ba hướng giáp công, ra tay vô cùng tàn ác, hiển nhiên là muốn nhanh chóng kết liễu được Thần Nam.

Thần Nam hít một hơi thật sâu, nhanh chóng di hình hoán vị, mấy lưỡi đao gió đánh trượt xuống chỗ hắn vừa đứng, hiện ra vài hố sâu hoắm. Hai đạo đấu khí cũng vừa sượt qua, trên không trung lưu còn lại hai đạo tàn ảnh.

Hiện tại công lực của Thần Nam khó có thể kéo dài được trận chiến, nếu cứ giằng co mãi, e rằng sẽ mất mạng như chơi. Gom lại chút nội lực ít ỏi còn lại trong người, hắn lúc này chuẩn bị tốc chiến tốc thắng.

Thần Nam cầm trường đao bay lên không trung, đối mặt với nữ pháp sư chém tới nhát. Đao quang rực rỡ ầm ầm phóng tới khiến cho nữ pháp sư kinh hoàng vội vàng chạy trốn.

Đao khí lướt qua, một lọn tóc từ trên không trung rơi xuống khiến cho nữ pháp sư sợ quá toát hết mồ hôi lạnh. Cô ta không hề ngờ rằng Thần Nam vừa mới trải qua một trận chiến sinh tử mà vẫn còn dũng mãnh đến thế, đao quang chỉ còn chút xíu nữa là chém vào người mình.

Thần Nam trên không trung một kích không thành, thân hình lại rơi xuống, sau đó dùng tàn lực vung đao chém tới hai người trên mặt đất. Đao quang hừng hực tựa lửa cuộn tới hai người. Lực lượng ba động cường đại làm cho cả hai kinh hãi thất sắc, vội vàng thối lui ba trượng.

Sau khi đáp xuống, Thần Nam chống đao trên mặt đất, miệng thở hồng hộc từng đợt, mồ hôi lạnh toát từ trán rơi xuống lã chã.

Ba người cẩn thận tiến lại gần một lần nữa. Hai đao hung mãnh đó của Thần Nam khiến bọn họ trong lòng vẫn còn sợ hãi . Nếu Thần Nam cứ đối phó với chúng bắng uy lực đó, chúng rất có thể sẽ phải hao phí rất nhiều công sức, thậm chí còn phải trả một cái giá rất đắt.

Nữ ma pháp sư trên không trung nói vọng xuống: "Đồ khốn kiếp kia, không cần giấu thực lực của mi nữa, ta biết mi vẫn còn sức tái chiến, đừng hòng lừa được chúng ta". Cô ta vừa nói vừa thi triển ma pháp hỏa hệ, một loạt ngọn lửa từ trên cao nhằm vào Thần Nam giáng xuống.

Trong ba kẻ này, người mà Thần Nam muồn trừ khử nhất chính là nữ ma pháp sư. Cô ta ở trên không liên tục công kích, khiến hắn cảm thấy như bị trói chân trói tay, nhưng bất quá trong thời gian ngắn hắn cũng không có biện pháp khả dĩ nào. Nhanh chóng di chuyển tránh hỏa diễm rồi xoay người nhằm vào tên bịt mặt cầm trường thương mà lao tới. Trường đao nhanh như điện mà chém xéo xuống, khơi lên một trận cuồng phong mãnh liệt.

Tên giấu mặt phát giác đao khí phóng ra từ trường đao của Thần Nam lần này yếu đi thấy rõ. Hắn giơ trường thương lên nghênh tiếp, đầu thương đấu khí lục sắc quang mang sáng chói. "Ầm" một tiếng, đao khí và đấu khí đập vào nhau, hai người cùng bị chấn động mà lùi lại vài bước.

Cùng lúc đó thì ngưòi giấu mặt tay cầm kiếm đã nhanh chóng công tới, lam sắc đẩu khí thanh thế kinh người, tiếng "Roạt Roạt" xé không phát ra. Thần Nam nghiêng ngưòi lách qua, tránh được mũi đòn nguy hiểm. Sau đó cầm đao quay lại phản đòn. "Xoảng" một tiếng lớn , những đốm lửa loé ra. Trường đao mạnh mẽ chém vào giữa kiếm, người bịt mặt thân hình chấn động, lùi về phía sau vài bước.

Thần Nam thầm kêu đáng tiếc, nếu đao khí của hắn mạnh hơn một chút thì thanh kiếm đó đã bị hắn chặt đứt. Nhưng lúc này hắn căn bản không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều, bởi lẽ ma pháp sư trên không trung đã phát ra một loạt mũi thương bằng băng đánh tới đỉnh đầu, hắn vội vàng thoát nhanh về phía trước.

Những phen giao kích như chớp giật sấm rung, quả thực là nhanh đến cực điểm. Trong khu rừng đao quang kiếm ảnh, bốn người quần đấu, ma pháp, đẩu khí, đao khí cùng giao nhau.

Thần Nam không chỉ phải đối phó với một thương, một kiếm phát ra đẩu khí mãnh liệt mà còn phải để ý tới ma pháp tập kích sắc bén từ trên cao, quả thực là tả tơi đến cực điểm.

Lúc này hắn ngoại trừ cảm giác sức cùng lực kiệt, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đau nhức như rạn nứt không chịu đựng nổi. Hắn cắn chặt răng, không để máu trong miệng vọt ra ngoài.

Cả ba tên cũng sớm nhận ra hắn đã kiệt lực, nên ra chiêu càng thêm mãnh liệt, mong sớm kết thúc trận chiến.

"Keng."

Nữ ma pháp sư tụ lực, phóng ra một lưỡi đao gió cường mãnh đánh trúng trường đao của Thần Nam. Cây đao chế tạo từ tinh cương liền gãy làm 2 đoạn, chỉ còn lại chuôi đao hắn nắm trong tay.

Cùng lúc đó trường thương và thanh kiếm đồng thời nhằm vào hắn phóng tới. Hắn vội vàng né nhanh sang trái, mặc dù đã tránh được hai đòn tấn công hung mãnh vừa rồi nhưng bước chân chệnh choạng, đổ sụp trên mặt đất. Lúc này hắn không thể chịu đựng được nữa, máu tươi từ trong miêng phun ra dữ dội.

Ba tên giấu mặt ngưng công kích lạnh lùng nhìn Thần Nam, tên tay cầm kiếm nói: "Chúng ta đã cho ngươi một cơ hội, nhưng ngươi cứ nhất nhất phản kháng, đến bây giờ cũng phải chịu nhục mà chết. Ha ha"

Thần Nam nhổ hết máu trong miêng ra rồi hỏi: "Đúng! Ta cũng sẽ phải chết. Lúc này đã có thể nói cho ta ai đã sai các người đến giết ta chưa?"

Nữ pháp sư trên không trung lạnh lùng nói: "Ngay lúc cắt lấy đầu của ngươi, ta sẽ nói cho ngươi biết"

Thần Nam cười thảm, hắn lảo đảo từ từ đứng dậy, âm thanh lạnh lùng nói: "Là các ngươi bức ta, hôm nay cho dù ta có chết, cũng phải mang các ngươi theo bồi táng."

Nói rồi, hắn liền vứt bỏ nửa đoạn đao, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng hống trầm thấp, sau đó hai tay điểm liên tiếp các huyệt đạo toàn thân. Miệng hắn không ngừng phun ra máu, huyết vụ lúc này đã phủ đầy người, hắn toàn thân trên dưới đều phủ một lớp màu hồng nhạt.

Đây là một loại công pháp bá đạo trong huyền công gia truyền của Thần Nam "Phách Huyệt Kích Mạch", nó có tác dụng phát huy toàn bộ tiềm năng trong cơ thể. Nhưng loại công pháp này càng lợi bao nhiêu thì lại càng có hại bấy nhiêu. Mặc dù có thể tạm thời đề cao công lực, nhưng nặng thì chết người, nhẹ thì tàn phế, nguyên khí bị tổn thương rất lớn. Nhưng hôm nay bị bức vào tuyệt cảnh, hắn đã không con đường nào khác, chỉ có thể lấy mạng đổi mạng.

Nhìn động tác quỷ dị của Thần Nam, ba người bịt mặt cảm giác có chuyện không ổn, bọn chúng nhanh chóng lao tới phía trước, tiếp tục công kích mãnh liệt.

Lúc này Thần Nam cũng đã cử động, động tác nhanh như quỷ mị, so với vừa rồi chẳng biết đã nhanh hơn bao nhiêu lần. Hắn trước tiên phóng về phía kẻ cầm thương, đối diện với đẩu khí hình cầu vồng, cũng không hề né tránh, cử quyền nghênh tiếp, một mảng quanh mang nóng rực xuất hiện ở đầu quyền ảnh, đẩu khí liền bị đánh tan.

Quyền của hắn mạnh mẽ đánh vào trường thương, trường thương liền gãy đoạn, người bịt mặt bị chấn lùi về phía sau, ói ra một ngụm máu, ướt đẫm cả tấm khăn che mặt.

Thần Nam dùng công pháp bá đạo để tăng cường công lực, so với ngày thường còn mạnh mẽ hơn vài phần. Nhưng cũng vì thế mà thương thế trong người hắn cũng bị chấn động mà nặng thêm một bậc, hắn lại ói tiếp ra hai ngụm máu.

Tên bịt mặt tay cầm thanh kiếm nhọn, nhanh như chớp, lam sắc đẩu khí tập kích vào hậu tâm Thần Nam. Cùng lúc đó trên trời, ma pháp công kích của nữ ma pháp sư ra đòn thêm phần ác liệt. Lôi Điện cường đại phát ra từng trận âm thanh khủng khiếp.

Thần Nam nhanh chóng lao qua một bên, tránh được đòn công kích của hai người. Sau đó hắn cúi xuống nhặt lên thanh Viên Nguyệt Loan Đao mà Lãnh Phong đã làm rơi trên mặt đất, phóng thanh đao như ánh chớp vào nữ ma pháp sư trên không trung.

Thanh đao phát ra ánh sáng chói lạnh lẽo, giống như lưỡi đao của tử thần vừa yêu dị lại vừa bá đạo khiến cho ma pháp sư bất ngờ không kịp chạy trốn.Trong chốc lát lưỡi đao đâm trúng vai trái, máu bắn tung toé, nàng ta kêu lên một tiếng thảm thiết, rơi từ trên không xuống đất. Lúc này tình thế đã đảo ngược.

Đột nhiên Thần Nam bộc phát thực lực quá mức kinh người, hai tên giấu mặt đưa mắt nhìn nhau lộ ra vẻ kinh hãi, do dự một lát, lại tiến lên, hai tên này mặc dù sợ hãi nhưng cũng không hề muốn mất cơ hội lấy mạng Thần Nam.
Thần Nam biết lần này dù có sống sót, tu vi cũng bị tổn hại nghiêm trọng, hắn nhìn hai tên bịt mặt, trên mặt lộ ra nét cười tàn nhẫn, tay không phóng về phía trước.

Ba nguời lại tiếp tục quần thảo, lúc này khung cảnh quang hoa loá mắt. Hai tên giấu mặt cũng đẩy công lực lên đến mức độ cực hạn, đối kháng với Thần Nam, phong mang bổ ra đạo này nối tiếp đạo kia.

Thần Nam thỉnh thoảng thổ ra một búng máu, nhưng công lực tựa hồ càng ngày càng cường thịnh, mau chóng đem thương, kiếm trong tay hai người lần lượt chấn vỡ.

Thần Nam toàn thân vấy máu, tóc tai bù xù nhìn như ác quỷ địa ngục. Hai tên giấu mặt trong lòng ớn lạnh từng cơn, chúng biết hành động tru sát của lần này đã thất bại, nếu cứ tiếp tục duy trì cho dù có giết được Thần Nam thì bọn chúng cũng phải trả giá bằng cả tính mạng.

Cả hai nhanh chóng lùi lại phía sau, bồng lấy nữ pháp sư rồi nhanh chóng lủi mất.

Thần Nam không cam lòng, khẩn cấp đuổi theo, trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất: Giết!

Nhưng mới chạy được hơn mười bước, hắn cảm thấy đầu choáng váng. "Ầm" một tiếng ngã nhào trên mặt đất.

Ba tên giấu mặt chỉ lo cuống quýt chạy trốn, hiển nhiên không hề để ý Thần Nam đã ngã xuống đất, bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất để giết hắn.

Ráng mây hồng lạnh lẽo, làm cho phía rừng như được nhuộm bởi một màu đỏ nhạt. Thần Nam nằm trên mặt đất không hề động đậy, lúc này hắn đã sớm mất đi tri giác, thân thể đã hư nhược đến cực điểm.

Lúc đó bỗng một lão giả râu tóc bạc phơ, mặt mũi hồng hào, tiên phong đạo cổt từ trong rừng đi ra, ra là lão yêu quái. Ông ta bước đến cạnh Thần Nam, đỡ hắn ngồi dậy, hữu chưởng nhanh chóng đặt lên lưng của hắn.

Mục lục
Ngày đăng: 25/12/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên

Mục lục