Chương 60 - Huy sái phọc hào anh (2)
Bao Bất Đồng đáp:
- Đâu dám! Đâu dám!
Tiết Mộ Hoa biết rằng một khi hai người tranh cãi rồi, có đến ba ngày ba đêm cũng chưa dứt vội vàng ngắt ngang, chỉ vào thư sinh sử dụng phán quan bút:
- Còn đây là tứ sư ca của ta, giỏi về nét đan thanh, sơn thủy nhân vật, cỏ cây hoa lá món gì cũng tinh xảo. Y họ Ngô, trước khi vào làm môn đệ gia sư, đã từng làm chức lãnh quân của Tống triều thành thử ai ai cũng gọi y là Ngô lãnh quân.
Bao Bất Đồng nói:
- E rằng lãnh quân đánh đâu thua đó, vẽ vời thì người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm.
Ngô lãnh quân đáp:
- Nếu như phải vẽ tôn dung của các hạ, thì đúng là nhân quỉ nan phân.
Bao Bất Đồng cười sằng sặc nói:
- Lão huynh khi nào rảnh, lấy dung mạo Bao lão tam này làm mẫu vẽ một bức Quỉ Thú Đồ thì thật hay lắm.
Tiết Mộ Hoa cười nói:
- Bao huynh anh tuấn tiêu sái, sao lại quá khiêm tốn như thế? Tại hạ đứng hàng thứ năm, học môn y thuật, trên giang hồ cũng có chút danh còm, thật không dám quên ơn của sư phụ.
Bao Bất Đồng nói:
- Ho cảm phong hàn thì may ra chữa được, còn gặp phải hàn độc của tại hạ thì cũng bó tay. Cái đó đúng là bệnh nặng chữa không xong, bệnh nhẹ chữa không chết. Ha ha, cái tiếng Thần Y quả là danh bất hư truyền.
Khang Quảng Lăng giơ tay vuốt râu, đưa mắt nhìn Bao Bất Đồng:
- Vị lão huynh này tính tình kỳ khôi, thật đúng là không giống ai.
Bao Bất Đồng đáp:
- Ha ha, ta họ Bao, tên Bất Đồng, thì dĩ nhiên là không giống ai rồi.
Khang Quảng Lăng cũng cười khà khà nói:
- Ngươi họ Bao thật sao? Tên Bất Đồng thật sao?
Bao Bất Đồng đáp:
- Không lẽ còn giả hay sao? Này, còn vị nhân huynh chuyên chế tạo cơ quan đây, hẳn là tinh thông mộc nề xây cất, môn hạ của Lỗ Ban tiên sư chăng?
Tiết Mộ Hoa đáp:
- Chính thế! Lục sư đệ Phùng A Tam, vốn dĩ là thợ mộc xuất thân, trước khi đầu nhập sư môn từng là một người thợ khéo, về sau lại học thêm nghề của gia sư, khéo càng thêm khéo. Thất sư muội họ Thạch, giỏi về hoa cỏ, kỳ hoa dị thảo trong thiên hạ cây nào cô ta trồng cũng tốt tươi.
Đặng Bách Xuyên nói:
- Dược vật Thạch cô nương dùng để làm ta mê man ắt hẳn lấy từ các loại phấn hoa chứ không phải thuốc độc.
Người đàn bà xinh đẹp họ Thạch kia khuê danh là Thanh Lộ, mỉm cười đáp:
- Mới rồi quả là đắc tội, mong Đặng lão sư tha thứ cho.
Đặng Bách Xuyên đáp:
- Tại hạ lỗ mãng, ra tay quá nặng, mong cô nương rộng lượng.
Tiết Mộ Hoa chỉ vào người cứ mở miệng là hát xướng nói:
- Bát đệ Lý Khổi Lỗi cả đời chỉ mê diễn trò đóng tuồng, dở dở ương ương thành thử võ học không khỏi chểnh mảng. Ôi, thế nhưng nào chỉ mình y đâu! Bọn chúng tôi tám người, ai ai cũng đều thế cả. Thực ra võ công sư phụ chúng tôi truyền thụ tu tập cũng chưa xong vậy mà còn ôm đồm nhiều thứ, học cả tuyệt chiêu của người ngoài, đến nỗi... ôi...(30.28)
Lý Khổi Lỗi vẫn nằm dưới đất, hát lên:
Cô vương đây chính thị,
Lý Tồn Húc là ta(30.29)
Giang sơn nào đáng trọng,
Đóng tuồng mới thật ưa.
Ải ải ải!
Thích ơi là thích.
Bao Bất Đồng nhại lại:
Cô vương đây chính thị,
Tên gọi Lý Tự Nguyên,(30.30)
Giang sơn ta lấy được,
Chém đầu đứa hôn quân.
Gã đồ gàn Cẩu Độc chen vào:
- Lý Tồn Húc bị bọn thủ hạ kép hát Quách Tòng Khiêm giết chết chứ nào phải chết vì tay Lý Tự Nguyên.
Bao Bất Đồng không thông sử sách biết mình cãi không lại Cẩu Độc bèn cất giọng ngâm:
Ử ử ử,
Nào ai còn phải hỏi,
Quách Tòng Khiêm là ta.
A a a!
Tần Thủy Hoàng cũng mỗ,
Đốt sách chôn học trò.
Học trò ta ghét nhất,
Bọn tiểu nhân chi nho.
Tiết Mộ Hoa nói tiếp:
- Bọn huynh đệ chúng tôi tám người tuy đã bị trục xuất ra khỏi sư môn nhưng không dám quên ân đức giáo huấn của sư phụ nên mới lấy cái tên Hàm Cốc bát hữu cốt để ghi nhớ năm xưa được thụ nghệ ở ngoài ải Hàm Cốc. Người ngoài chỉ tưởng chúng tôi chỉ vì cũng cám hấp như nhau...
Bao Bất Đồng khịt khịt mũi nói:
- Hôi thật, hôi thật!
Cẩu Độc nói:
- Hệ Từ trong kinh Dịch có viết: "Lời kẻ đồng lòng, hôi cũng thành lan." Hôi cũng là thơm, lão huynh chẳng biết gì cả.
Bao Bất Đồng đáp:
- Lời của lão huynh, mùi thơm như rắm.
Tiết Mộ Hoa mỉm cười nói:
- Không ai biết chúng tôi là huynh đệ đồng môn. Chúng tôi cũng đề phòng Tinh Tú Lão Quái quay trở lại Trung Nguyên một mẻ vét sạch nên chỉ hai năm gặp nhau một lần, còn lúc bình thường thì ở rải rác mỗi người một nơi.
Bọn Huyền Nạn, Đặng Bách Xuyên nghe Tiết Thần Y nói rõ lai lịch tám anh em, những nghi vấn trong lòng giảm đi quá nửa. Công Dã Can hỏi lại:
- Nếu nói thế Tiết tiên sinh giả vờ chết, trong quan tài bố trí độc dược cũng chỉ là để đối phó với Tinh Tú Lão Quái mà thôi. Thế tại sao Tiết tiên sinh biết được là y sẽ đến đây?
Tiết Mộ Hoa đáp:
- Hai hôm trước đây, tôi đang ngồi không trong nhà, bỗng có bốn người đến xin chữa bệnh, trong đó có một hòa thượng béo trục béo tròn, trên ngực sau lưng có đến tám chiếc xương sườn bị gãy, bị thương vì chưởng lực của phái Thiếu Lâm nhưng chỗ gãy đã nối lại rồi chỉ để một thời gian cũng tự lành được, không có gì hung hiểm. Có điều trong tạng phủ y có ẩn hàn độc, tuy không liên quan gì đến ngoại thương nhưng chẳng bao lâu sẽ phát tác mà chết.
Huyền Nạn nói:
- Thật là xấu hổ! Y chính là Tuệ Tịnh hòa thượng, môn hạ phái Thiếu Lâm. Nhà sư này không giữ thanh qui, làm điều càn rỡ nên tệ tự đã sai người đi bắt y về để trừng trị theo giới luật, vậy mà y lại ra tay trước đả thương người. Thì ra trên thân y đã vốn có hàn độc rồi nhưng chuyện đó chẳng có liên can gì đến bọn ta, không biết ai đã đưa y đến đây chữa trị?
Tiết Mộ Hoa đáp:
- Đi cùng với y là một bệnh nhân thật kỳ quái, đầu đội một cái lồng sắt...
Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác cùng nhảy dựng lên kêu lớn:
- Đả thương bọn ta chính là tên tiểu tử đầu sắt đó.
Tiết Thần Y lạ lùng hỏi:
- Thanh niên đó công lực cao cường vậy sao? Tiếc thay lúc y đến lật đà lật đật, ta không kịp đưa tay coi mạch, nếu không tình trạng nội lực của y thế nào ít ra cũng biết được chút đầu dây mối nhợ.
Bao Bất Đồng hỏi thêm:
- Thế tiểu tử đó bị bệnh gì thế?
Tiết Thần Y đáp:
- Y muốn nhờ ta gỡ bỏ cái lồng sắt trên đầu y ra. Thế nhưng lúc ta coi lại, cái lồng đó dính chặt vào đầu y rồi, không thể gỡ ra được.
Bao Bất Đồng nói:
- Lạ nhỉ? Không lẽ cái đầu sắt đó là do cha sinh mẹ đẻ ra đã có, từ bé đã thế rồi sao?
Tiết Thần Y nói:
- Không phải thế. Cái lồng đó khi người ta chụp lên đầu y thì còn nóng hổi thành thử làm lở loét, chín rục thịt ra, đến khi máu đông kết thành sẹo rồi thì dính chặt vào mặt vào ót. Nếu phá đi thì sẽ lột luôn cả mí mắt, miệng, mũi không còn ra hình thù gì nữa.
Bao Bất Đồng hạnh tai lạc họa, cười khẩy nói:
- Nếu y đã nhờ ông tháo ra thì cứ làm nát bấy ngũ quan lẫn khuôn mặt, y đâu có trách gì ông được.
Tiết Thần Y nói:
- Ta còn đang ngẫm nghĩ xem có cách gì không, hai tên đồng bạn của y bỗng lớn tiếng thúc giục, bảo ta mau mau ra tay. Họ Tiết này cả đời có cái tính xấu hễ ai nhờ ta trị bệnh thì phải nói ngon nói ngọt, còn như ỷ mạnh lấn lướt thì Tiết mỗ thà chết dưới đầu đao mũi kiếm chứ nhất định không chữa chạy gì cả. Nhớ năm xưa anh hùng đại hội ở Tụ Hiền Trang, gã Kiều Phong kia mạo hiểm đánh liều đưa một tiểu cô nương đến nhờ ta chữa bệnh. Kiều Phong tuy ngang ngạnh tàn ác vô cùng nhưng khi đến cầu ta, trong ngôn ngữ cũng không dám có chỗ nào thất lễ...
Ông ta nói tới đây, nghĩ đến về sau A Châu điểm huyệt ông ta, cạo sạch bộ râu, quả là kỳ sỉ đại nhục trong đời nên không nói tiếp nữa. Bao Bất Đồng nói:
- Ngươi phét lác cái gì? Họ Bao này cũng có cái tính chẳng giống ai, nếu như ai muốn chữa bệnh cho ta thì phải ngon ngọt cầu xin, còn như đối phương cậy mạnh áp bức, Bao mỗ thà để cho bệnh đến chết chứ không cho ai chữa.
Khang Quảng Lăng cười ha hả nói:
- Ngươi là cái quái gì mà báu thế? Người ta muốn chữa bệnh cho ngươi mà phải năn nỉ, họa chăng... họa chăng...
Ông ta chưa nghĩ ra "họa chăng" cái gì thì Bao Bất Đồng đã tiếp:
- Họa chăng ngươi có là con ta thì mới thế.
Khang Quảng Lăng ngơ ngẩn, nghĩ bụng lời y quả không sai, nếu như cha mình bị bệnh mà không chịu đi thầy lang thì mình đành phải năn nỉ ông ta vậy. Ông ta là người rất biết đạo lý, không nghĩ đến chuyện Bao Bất Đồng nói câu đó là chơi trèo mình, liền đáp:
- Đúng thật! Thế nhưng ta nào có phải là con ngươi đâu?
Bao Bất Đồng đáp:
- Ngươi có phải là con ta hay không, chỉ có mẹ ngươi mới biết chứ ngươi làm sao mà biết được?
Khang Quảng Lăng ngẩn người nhưng rồi cũng gật gù nói:
- Ngươi nói quả có lý.
Bao Bất Đồng cười sằng sặc nghĩ thầm: "Gã này đúng là một tên đại ngốc, nếu mình còn tiếp tục chơi gác y thì có thắng cũng chẳng vinh dự gì."
Công Dã Can nói:
- Tiết tiên sinh, hai người kia nếu quả ngôn ngữ vô lễ, ông liền từ chối hay sao?
Tiết Thần Y gật đầu nói:
- Chính thị. Khi đó ta còn nói: "Tại hạ tài năng hữu hạn, không làm được, chư quân đi kiếm người khác cao minh hơn." Gã đầu sắt đối với ta hết sức khiêm cung, lúc ấy mới nói: "Tiết tiên sinh, y đạo của ông thiên hạ vô song trên giang hồ đặt tên là Diêm Vương Địch, trong võ lâm ai mà không kính ngưỡng? Tiểu nhân trước nay kính trọng bội phục tiên sinh, gia phụ vốn cũng là bạn cũ của lão nhân gia, xin tiên sinh mở lòng từ bi cứu chữa cho đứa con khốn khổ của cố nhân.
Mọi người ai cũng quan tâm đến lai lịch của gã đầu sắt, lập tức sáu bảy người nhao nhao hỏi:
- Thế phụ thân y là ai?
Lý Khổi Lỗi đột nhiên xen vào:
- Y là con ai thì chỉ có mẹ y mới biết được chứ y làm sao mà biết?
Gã bắt chước giọng của Bao Bất Đồng không sai một mảy. Bao Bất Đồng cười nói:
- Hay lắm, ngươi học cách nói của ta giống y chang, xem chừng không cần phải bắt chước mà chính là cha nào con nấy.
Lý Khổi Lỗi lại hát:
Hoàng Đế đích thực mỗ,
Ông tổ cả Trung Nguyên,
Phàm là dân Hoa Hạ,
Có ai không cháu con.
Y muốn đóng vai ai là ý tưởng tuôn ra đóng được ngay vai đó, Bao Bất Đồng lấn lướt chơi trèo y cũng chẳng để vào tai. Tiết Mộ Hoa tiếp tục nói:
- Ta nghe gã đầu sắt tự nhận là con của người quen lập tức hỏi ngay cha y là ai thì gã trả lời: "Tiểu nhân gặp cảnh không may làm nhục đến tiên nhân cho nên tên của phụ thân không dám nhắc đến. Thế nhưng khi tiên phụ còn tại thế, quả thực là chỗ chí giao với tiên sinh, việc đó hoàn toàn có thật, tiểu nhân không dám đem cha mình ra để đánh lừa ai."
Ta nghe thấy y thành khẩn như thế, chắc không phải là lời nói không. Có điều tại hạ giao du rất rộng, bằng hữu không phải là ít, nghe y nói phụ thân đã qua đời rồi, trong nhất thời không đoán ra được là ai. Ta cũng định khi tháo được cái mặt nạ cho y rồi, xem diện mạo may ra biết được cha y là người nào.
Thế nhưng để gỡ được cái lồng sắt đó nhưng làm sao cho mặt y ít bị tổn thương, quả không phải dễ, còn đang trầm ngâm thì một tên đồng bạn của y liền nói: "Pháp chỉ của sư phụ, việc trước hết là trị cho lành vết thương của hòa thượng Tuệ Tịnh, còn cái lồng sắt của gã này tháo được hay không, chẳng quan hệ lắm." Ta nghe nói thế, lửa giận bốc lên bừng bừng nói: "Tôn sư là ai? Pháp chỉ của ông ta là cho các ngươi, chứ làm sao bắt ta phải theo cho được?" Gã kia hầm hầm nói: "Tên sư phụ của ta nói ra, chỉ e ngươi sợ đến vỡ mật. Lão nhân gia bảo ngươi mau mau trị cho khỏi vết thương của nhà sư mập này, nếu còn diên trì thời khắc, làm hỏng chuyện của lão nhân gia thì sẽ cho ngươi đi chầu Diêm Vương ngay."
Khi ta vừa mới nghe y nói, trong bụng tức lắm thế nhưng y nói xong thấy khẩu âm của y không thuần, lơ lớ giọng người Hồ ở Tây Vực, nhìn lại diện mạo y thấy mắt sâu tóc quăn, khác hẳn người Trung Hoa mình, chợt nghĩ ra một người bèn hỏi: "Ngươi từ biển Tinh Tú đến đây chăng?" Người kia vừa nghe thế, mặt liền biến sắc nói: "Hừ, mắt của ngươi sắc bén nhỉ? Đúng đó, ta từ Tinh Tú Hải đến đây. Nếu ngươi đã đoán ra được thì mau mau chữa bệnh đi thôi." Ta thấy y ngang nhiên nhận là đệ tử của Tinh Tú Lão Quái, nghĩ thầm: "Thâm cừu của sư môn không thể không báo." Ta liền giả vờ làm như sợ hãi lắm hỏi thêm: "Đã từ lâu ngưỡng mộ pháp thuật của Đinh lão tiên ở biển Tinh Tú thông thiên triệt địa, đệ tử khâm phục xiết bao nhưng chưa từng có duyên bái kiến, không biết lão tiên lão nhân gia có đến Trung Nguyên hay không?"
Bao Bất Đồng nói:
- Chậc, chậc! Ngươi nói Tinh Tú Lão Quái cũng được mà ngươi nói Tinh Tú Lão Ma cũng được, hà cớ gì cam tâm hạ mình, gọi y là "lão tiên." Thật đáng thẹn ơi là đáng thẹn!
Đặng Bách Xuyên nói:
- Tam đệ, Tiết tiên sinh cố ý dùng lời thăm dò, chứ có phải thực lòng gọi y là "lão tiên" đâu?
Bao Bất Đồng nói:
- Chuyện đó thì dĩ nhiên đệ biết rồi. Nếu như muốn dò hỏi thì lại càng phải gọi là "lão quỉ", "lão yêu", "lão tặc" để khích cho bọn yêu tử tặc tôn gầm lên cũng phải thổ lộ chân tình chứ gì nữa.
Tiết Mộ Hoa đáp:
- Lời của Bao tiên sinh quả là hữu lý. Lão phu không giỏi dối trá, miệng vừa gọi y là "lão tiên" nhưng mặt lại lộ vẻ phẫn nộ. Yêu nhân kia cực kỳ giảo hoạt, vừa thấy thế là nghi ngay, giơ tay chộp lấy mạch môn của mỗ, quát hỏi: "Ngươi tra vấn hành tung sư phụ ta là dụng ý gì?" Ta thấy việc bị bại lộ, đối phó với môn hạ phái Tinh Tú không thể dung tình được, lật tay đâm ra một chỉ điểm ngay vào tử huyệt của y. Yêu nhân thứ hai rút ngay ra một thanh chủy thủ tẩm thuốc độc, xông tới đâm.
Ta trong tay không có binh khí, yêu nhân đó võ công cũng ghê gớm lắm, trong lúc nguy cấp bỗng tên đầu sắt đưa tay đoạt con dao găm nói: "Sư phụ sai chúng ta đi cầu thầy chữa thuốc chứ nào có bảo mình đi giết người." Yêu nhân kia giận dữ đáp: "Thập nhị sư đệ bị y giết rồi, ngươi không thấy hay sao? Sao... sao ngươi... ngươi dám che chở cho người ngoài?" Gã đầu sắt nói: "Nếu ngươi muốn giết vị thần y này là tùy ngươi, thế nhưng nếu gã sư mập này không cứu chữa, tính mạng khó toàn. Y không chỉ đường được để đi tìm băng tàm, sư phụ sẽ hỏi đến ngươi đó."
Ta nhân lúc hai đứa đó cãi nhau, lập tức rút binh khí ra. Yêu nhân kia thấy giết ta không phải dễ, lại nghe tên đầu sắt nói cũng phải liền nói: "Nếu đã thế, ngươi bắt lấy tên quỉ y sinh này đem về cho sư phụ." Gã đầu sắt đáp: "Hay lắm!" Y vừa nói vừa đâm ngay thanh chủy thủ vào ngực, giết luôn tên kia.
Mọi người ai nấy ồ lên kinh ngạc. Bao Bất Đồng nói:
- Thế thì có gì là lạ. Tên đầu sắt kia có chuyện cầu đến ông nên ra tay giết đồng môn để lấy lòng.
Tiết Mộ Hoa thở dài một tiếng nói:
- Trong giờ phút đó, ta nào biết được chân ý của y ra sao, không hiểu vì ta là bạn của phụ thân y, hay vì y muốn tỏ chút ân huệ với mình. Ta vừa định hỏi, bỗng nghe đằng xa có một tiếng còi, gã đầu sắt mặt liền biến sắc nói: "Sư phụ tại hạ giục phải quay về. Tiết bá phụ, tốt hơn cả bá phụ chữa cho gã hòa thượng mập này đi. Sư phụ trong lòng vui vẻ không chừng sẽ tha cho bá phụ cái tội giết đồ đệ của ông ta." Ta đáp: "Tinh Tú lão yêu cùng ta thù sâu tợ bể, bất cứ ai có liên quan với y một chút là ta nhất định không trị. Ngươi có giỏi thì cứ giết ta đi."
Gã đầu sắt mới nói: "Tiết bá phụ, tiểu điệt quyết không dám đắc tội với bá phụ." Y đang định giãi bày thì tiếng còi của Tinh Tú lão yêu lại nổi lên, y bèn cắp gã sư mập hấp tấp chạy đi.
Tinh Tú lão tặc đã đến Trung Nguyên rồi, hai tên đệ tử của lão chết nơi nhà ta, sớm muộn gì rồi lão cũng tìm đến. Dẫu gã đầu sắt có dấu giùm ta chăng nữa thì cũng chẳng dấu được lâu. Thành thử ta đành phải giả chết, trong quan tài ám tàng thuốc độc cực mạnh mong sẽ dụ được y tới. Toàn gia già trẻ lớn bé đều trốn trong địa đạo này. Khi các vị đến tệ xá, người lão bộc của tại hạ, tuy trung thành thật đấy nhưng đầu óc chậm lụt, lại tưởng các vị là kẻ đối đầu mà ta đang e ngại...
Bao Bất Đồng nói:
- Ha ha, y lại tưởng Huyền Nạn đại sư là Tinh Tú Lão Quái, còn bọn chúng ta là đồ tử đồ tôn của y trong phái Tinh Tú. Bao mỗ và mấy người bạn hình dung quái dị, bảo là yêu ma của phái Tinh Tú cũng còn giống vài phần, thế nhưng Huyền Nạn đại sư cao nhã từ tường, đạo mạo trang nghiêm, vậy mà lại nhận lầm thành Tinh Tú Lão Quái thì quả là vô lễ thật.
Mọi người ai nấy cười ồ lên. Tiết Mộ Hoa mỉm cười nói:
- Quả đúng thế, việc đó đáng phải đánh đòn. Thế nhưng lại khéo làm sao, cũng đúng vào dịp hai năm một lần tám anh em chúng tôi tụ hội. Người lão bộc thấy tình thế gấp gáp, không đợi dặn dò, đốt ngay lưu tinh hỏa pháo báo tin cho đồng môn lên. Lưu tinh hỏa pháo đó là do lục sư đệ khéo léo chế tạo, bắn lên trên không rồi có thể chiếu ra chung quanh mấy dặm, tám anh em đồng môn, mỗi người một kiểu không giống nhau.
Chuyện này phải nói là vừa may, vừa không may. May là Hàm Cốc bát hữu trong lúc nguy nan lại tụ lại một chỗ, chung sức kháng địch, thế nhưng nếu như thế thì Tinh Tú Lão Quái một mẻ vét sạch, quả là cực kỳ bất hạnh.
Bao Bất Đồng nói:
- Tinh Tú Lão Quái bản lãnh dẫu có lợi hại cũng chắc gì thắng được cao tăng chùa Thiếu Lâm là Huyền Nạn đại sư? Lại thêm bao nhiêu binh tôm tướng cá chúng ta đứng bên hò hét trợ uy, liều chết một trận thì đã biết mèo nào cắn mỉu nào. Việc gì phải... việc gì phải... phải làm thế...
Y ấp úng mấy tiếng, hai hàm răng đập vào nhau kêu lộp cộp, hàn độc đang phát tác nói không nổi nữa. Lý Khổi Lỗi lớn tiếng hát:
Tay Kinh Kha bạo Tần kia phải chết,
Gió thổi hắt hiu chừ, người lạnh ngắt.
Tráng sĩ phều phào chẳng ra hơi,
Người run cầm cập răng lách cách.
Đột nhiên một bóng người thấp thoáng phóng tới dùng đầu húc vào ngực y. Lý Khổi Lỗi "ối trời" một tiếng, dùng vai đẩy y ra. Người kia nắm được y rồi liền đấm đá túi bụi, chính là Nhất Trận Phong Phong Ba Ác. Đặng Bách Xuyên vội kêu:
- Tứ đệ, không được làm càn.
Y đưa tay lôi Phong Ba Ác lại. Ngay lúc đó, một giọng nhỏ vo ve truyền vào sơn động:
- Hỡi các đồ tử đồ tôn của Tô Tinh Hà, mau mau ra đầu hàng may ra còn giữ được tính mạng, nếu còn dùng dằng thì đừng trách lão nhân gia không nghĩ đến nghĩa khí đồng môn.
Khang Quảng Lăng giận dữ đáp:
- Tên này quả là không biết xấu, vẫn còn nói gì đến nghĩa khí đồng môn.
Phùng A Tam quay sang nói với Tiết Mộ Hoa:
- Ngũ ca, cái hang này cứ xem thớ gỗ và đất cát thì phải kiến tạo ít ra cũng ba trăm năm, không biết do thợ khéo của phái nào?
Tiết Mộ Hoa đáp:
- Đây là sản nghiệp tổ truyền của gia đình, là chỗ dùng để tị nạn đời đời truyền xuống, quả ta không biết ai đã dựng nên.
Khang Quảng Lăng nói:
- Giỏi nhỉ, nhà ngươi có cái hang rùa thế này vậy mà trước nay chưa từng hở môi cho ai biết.
Tiết Mộ Hoa sượng sùng:
- Đại ca rộng lượng cho. Cái hang này nào có phải cái gì đáng khoe khoang, thành thử không dám đề cập...
Nói chưa dứt câu bỗng nghe ầm một tiếng thật lớn, tưởng chừng như có động đất, mọi người trong hang ai cũng thấy dưới chân lắc lư, đứng không vững. Phùng A Tam thất sắc nói:
- Không xong rồi, Đinh lão tặc dùng thuốc nổ phá hoại, chỉ phút chốc sẽ đến đây ngay.
Khang Quảng Lăng hầm hầm:
- Thật là hèn hạ vô sỉ không đâu cho hết. Tổ sư gia và sư phụ đều là những người tinh thông kiến trúc, giỏi cách sắp đặt cơ quan, coi đó là bản lãnh chân thực của bản môn. Tên Tinh Tú Lão Quái này không phí thì giờ giải quyết cách sắp xếp, chỉ dùng thuốc nổ phá vỡ, thế thì còn xưng là đệ tử bản môn sao được?
Bao Bất Đồng khinh khỉnh nói:
- Y đã giết sư phụ, hại sư huynh, không lẽ ngươi vẫn còn coi y là sư thúc trong bản môn hay sao?
Khang Quảng Lăng đáp:
- Cái đó...
Vừa lúc đó lại một tiếng ầm thật lớn, trong sơn động bụi bay mù mịt khiến cho mọi người không ai mở mắt nổi. Trong động bị bịt mất lỗ thông hơi, dưới sức chấn động không khí giật thật mạnh khiến người nào cũng ù cả tai.
Huyền Nạn nói:
- Nếu như y dùng thuốc nổ tấn công vào địa động, chi bằng mình đi ra thì hơn.
Đặng Bách Xuyên, Công Dã Can, Bao Bất Đồng, Phong Ba Ác cả bốn người cùng hùa theo khen phải. Phạm Bách Linh nghĩ Huyền Nạn là một cao tăng Thiếu Lâm, nay trốn dưới hầm sâu để tránh địch, quả thực tổn thương đến uy danh chùa Thiếu Lâm rất lớn, huống chi nay chỉ còn một mất một còn, không thể nào ẩn dưới này mãi được bèn nói:
- Nếu đã thế thì tất cả bọn mình đi ra một lượt, cùng lão quái sống mái một phen.
Tiết Mộ Hoa nói:
- Huyền Nạn đại sư cùng lão quái không thù không oán, chẳng may bị vướng mắc vào vụ này, vậy xin chư tăng chùa Thiếu Lâm tụ thủ bàng quan.
Huyền Nạn đáp:
- Mọi việc liên quan đến võ lâm Trung Nguyên, phái Thiếu Lâm đều muốn nhúng tay vào, xin các vị tha lỗi cho. Huống chi Huyền Thống sư đệ viên tịch, cũng khởi đầu do trúng phải độc thủ của đệ tử phái Tinh Tú, phái Thiếu Lâm và phái Tinh Tú nào phải là không thù không oán đâu.
Phùng A Tam nói:
- Đại sư trượng nghĩa tương trợ, sư huynh đệ chúng tôi cực kỳ cảm kích. Chúng mình theo đường cũ mà ra để cho lão quái kinh hoảng một phen.
Mọi người đều gật đầu đồng ý. Phùng A Tam lại nói:
- Gia quyến của Tiết ngũ ca và hai vị Bao Phong có thể ở lại nơi đây, lão quái chưa chắc đã tìm ra được.
Bao Bất Đồng đưa mắt lườm y nói:
- Sao ngươi không ở lại đi có hay hơn không?
Phùng A Tam vội vàng phân trần:
- Tại hạ nào có dám coi thường hai vị, có điều hai người đang bị trọng thương, nếu phải ra tay e rằng không thuận lợi lắm.
Bao Bất Đồng đáp:
- Càng bị thương nặng ta đánh ra kình lực càng mạnh thêm.
Bọn Phạm Bách Linh ai nấy lắc đầu, thấy người này quả là ngang bướng. Kế đó Phùng A Tam vận động cơ quan, nhanh nhẹn tiến lên trước. Chỉ nghe kẹt kẹt mấy tiếng, cửa hang mở được một khe nhỏ, Phùng A Tam liền ném hỏa pháo ra, ầm ầm ầm ba tiếng, khói trắng mù trời. Ba viên hỏa pháo phá vỡ thạch bản đậy miệng hang một lỗ lớn đủ một người chui lọt, Phùng A Tam lại ném ra thêm ba viên hỏa pháo nữa, sau đó chuồi người phóng qua.
Hai chân Phùng A Tam chưa chạm đất, trong khói trắng mịt mù một bóng đen lướt ngang qua mình xông vào đám người đang đứng ở bên ngoài kêu lớn:
- Tên nào là Tinh Tú Lão Quái, họ Phong muốn gặp ngươi.
Người đó chính là Nhất Trận Phong Phong Ba Ác. Y thấy trước mặt có một gã mặc áo gai liền quát:
- Nếm của ta một quyền!
Bình một tiếng đã đánh trúng ngay ngực y. Gã đó là đệ tử thứ chín của phái Tinh Tú, thân hình lảo đảo, quyền thứ hai của Phong Ba Ác lại trúng ngay vai. Chỉ nghe chát chát bộp bộp liên miên bất tuyệt, Phong Ba Ác ra tay cực kỳ nhanh nhẹn, dường như quyền nào chưởng nào cũng trúng đối phương. Có điều sau khi bị thương rồi không còn lực khí, đánh không ngã được đệ tử phái Tinh Tú. Huyền Nạn, Đặng Bách Xuyên, Khang Quảng Lăng, Tiết Mộ Hoa tất cả mọi người đều từ dưới động chui lên.
Một lão già thân hình cao to đứng ngay nơi góc tây nam, đằng trước sau lưng, bên trái bên phải cao thấp hai hàng không đều đứng lố nhố, gã đầu sắt dĩ nhiên cũng ở trong số đó. Khang Quảng Lăng kêu lên:
- Đinh lão tặc, sao ngươi chưa chết? Ngươi còn nhớ ta không?
Lão già đó chính là Tinh Tú Lão Quái Đinh Xuân Thu, y chỉ liếc mắt đã nhận ra đối phương gồm những ai, quạt trong tay phe phẩy mấy cái, nói:
- Mộ Hoa hiền điệt, nếu như ngươi có thể chữa khỏi được gã sư Thiếu Lâm mập thì ta tha cho ngươi khỏi chết, nhưng có điều phải bái ta làm thầy, gia nhập làm môn hạ phái Tinh Tú.
Y chỉ mong Tiết Mộ Hoa chữa khỏi Tuệ Tịnh để y đưa mình lên đỉnh núi Côn Lôn bắt con băng tàm, xem giọng lưỡi chẳng coi những người trước mặt vào đâu, tưởng như sinh tử tồn vong của cả bọn đều do y muốn làm gì thì làm. Tiết Mộ Hoa biết rõ người sư thúc này rất lợi hại, trong bụng cũng hơi e dè nhưng vẫn nói cứng:
- Đinh lão tặc, trên đời này ta chỉ nghe lời một người, chỉ có lão nhân gia bảo ta chữa cho ai thì ta chữa cho người đó. Ngươi muốn giết ta, thật dễ như trở bàn tay. Thế nhưng bảo ta trị bệnh cho người thì ngươi phải đi cầu vị lão nhân gia đó mới được.
Đinh Xuân Thu lạnh lùng hỏi lại:
- Ngươi chỉ nghe lời Tô Tinh Hà, có phải thế không?
Tiết Mộ Hoa đáp:
- Chỉ có giống cầm thú mới có dạ khi sư diệt tổ.
Lời của ông ta nói ra, Khang Quảng Lăng, Phạm Bách Linh, Lý Khổi Lỗi cả bọn cùng reo hò tán trợ. Đinh Xuân Thu nói:
- Được rồi, các ngươi đều là những đứa học trò ngoan của Tô Tinh Hà, thế nhưng Tô Tinh Hà đã từng cho người đến báo cho ta hay, bảo là đã đuổi cả tám đứa chúng bay ra khỏi môn tường, không coi là môn hạ nữa. Hay là họ Tô kia không đếm xỉa đến lời đã nói ra, vẫn lén lút giữ danh phận sư đồ?
Phạm Bách Linh đáp:
- Nhất nhật vi sư, chung thân như phụ. Sư phụ quả đã đuổi bọn tám người chúng ta ra khỏi môn phái thật, trong bao nhiêu năm nay bọn ta chưa hề gặp lại được lão nhân gia một lần, có lên núi bái yết lão nhân gia cũng không tiếp. Thế nhưng cái bụng kính yêu sư phụ của chúng ta không vì thế mà giảm chút nào. Họ Đinh kia, tám anh em ta sở dĩ biến thành thứ ma trơi vất vưởng như thế này, không môn không phái cũng là do ngươi tên lão tặc mà ra.
Đinh Xuân Thu mỉm cười:
- Ngươi nói đúng lắm. Tô Tinh Hà vì sợ ta hạ độc thủ, đem từng đứa ra giết sạch nên mới đuổi các ngươi ra khỏi môn tường để mong bảo toàn cái mạng ong kiến của chúng bay. Y không đục tai, cắt lưỡi các ngươi đủ biết tình cảm sâu xa là dường nào. Ôi, cứ lèo nhèo như tuồng đàn bà thì làm sao nên chuyện lớn? Ha ha, hay lắm, hay lắm. Các ngươi nói lại đi, Tô Tinh Hà có còn là sư phụ chúng bay nữa hay không?
Bọn Khang Quảng Lăng nghe y nói thế đều hiểu rằng nếu như không phủ nhận danh hiệu "đệ tử của Tô Tinh Hà" thì Đinh Xuân Thu sẽ ra tay giết họ ngay, thế nhưng ơn thầy sâu nặng, lẽ nào tham sống sợ chết mà phản bội sư môn, trong tám người trừ Thạch Thanh Lộ đang bị thương nặng, còn ở trong địa động không ra ngoài, cả bảy người đồng thanh nói:
- Bọn ta tuy bị sư phụ trục xuất khỏi môn tường nhưng dạnh phận thầy trò không bao giờ thay đổi.
Lý Khổi Lỗi đột nhiên lớn tiếng hát:
Ta mẹ ruột của ngươi,
Tinh Tú Lão Quái ơi!
Năm xưa ta tư thông,
Với con Hao Thiên Khuyển,(30.31)
Đẻ ra loài súc sinh.
Đánh gãy cái cẳng chó,
Đồ khốn kiếp hôi tanh.
Y bắt chước giọng một bà già, kế đó gâu gâu gâu sủa lên mấy tiếng. Khang Quảng Lăng, Bao Bất Đồng cả bọn ai cũng cười sằng sặc. Đinh Xuân Thu giận không đâu cho hết, đôi mắt lóe ra một tia sáng lạ kỳ, tay áo trái phất một cái, một đốm lân tinh màu xanh biếc nhanh hơn cả sao băng bắn vào người Lý Khổi Lỗi. Lý Khổi Lỗi một bên chân đã gãy, tay chống gậy nên không còn nhanh nhẹn muốn tránh né cũng không kịp nữa rồi, nghe soẹt một tiếng, áo quần bốc cháy. Y vội vàng lăn tròn dưới đất nhưng càng lăn thì đốm lửa lân tinh càng bốc lên. Phạm Bách Linh vội vàng bốc bùn đất rắc vào người y.
Tay áo của Đinh Xuân Thu lại liên tiếp bắn ra thêm năm đốm hỏa tinh nữa, chia ra bắn vào năm người Khang Quảng Lăng, chỉ trừ Tiết Mộ Hoa mà thôi. Khang Quảng Lăng song chưởng cùng vung lên, đánh bạt đốm lân tinh. Huyền Nạn cũng dao động song chưởng, đánh tan hai đốm lửa khác. Thế nhưng Phạm Bách Linh, Phùng A Tam hai người vẫn bị trúng lân hỏa, chỉ trong chốc lát ba người bọn Lý Khổi Lỗi bị đốt cháy kêu ầm cả lên.
Lời ca tụng sư phụ của bọn đệ tử Đinh Xuân Thu liền vang lên:
- Sư phụ chỉ mới thi triển một trò vặt vãnh đã đốt chúng bay như heo quay, sao chưa mau mau quì xuống đầu hàng.
- Sư phụ có tài thông thiên triệt địa, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, nay dạy cho bọn chó lợn Trung Nguyên biết tay phái Tinh Tú.
- Sư phụ lão nhân gia đánh đâu được đó, công đâu cũng thắng, anh hùng hảo hán xưa nay nghe thấy đều chạy giạt hết.
Bao Bất Đồng la lớn:
- Rắm thối quá! Làm ta ngứa muốn chết! Đinh lão tặc, ngươi quả là đồ mặt dày.
Bao Bất Đồng nói chưa xong, hai điểm hỏa tinh đã bắn thẳng vào y. Đặng Bách Xuyên và Công Dã Can vội vàng mỗi người tung ra một chưởng, đánh giạt hai đốm lửa nhưng cả hai cảm thấy ngực như trúng phải một búa, hự lên một tiếng, lịch bịch lùi lại ba bước. Thì ra Đinh Xuân Thu đưa nội lực cực kỳ hùng mạnh của ông ta vào trong đốm lửa, Huyền Nạn nội lực tương đương nên khi đánh bạt hai đốm lửa vẫn không bị thương, còn Đặng Bách Xuyên và Công Dã Can thì chịu không nổi.
Huyền Nạn lạng người đến trước Lý Khổi Lỗi đánh ra một chưởng, chưởng lực nhẹ nhàng tống ra, phụp một tiếng áo đã nát bấy văng đi một mảng lớn, nhưng đốm lân tinh đang cháy trên người y cũng bị đánh tắt ngúm.
Một tên đệ tử phái Tinh Tú kêu lên:
- Con lừa trọc chưởng lực không phải yếu, so ra cũng được một phần mười của sư phụ ta.
Một tên khác vội vàng cãi lại:
- Xì, chỉ được một phần trăm của sư phụ thôi.
Huyền Nạn nương theo tiếp thêm hai chưởng nữa, đánh tắt hai đốm lửa lân tinh trên người Phạm Bách Linh và Phùng A Tam. Khi đó Đặng Bách Xuyên, Công Dã Can, Khang Quảng Lăng cũng đã nhảy tới tấn công bọn đệ tử phái Tinh Tú. Đinh Xuân Thu vuốt bộ râu dài nói:
- Thiếu Lâm cao tăng quả thực công lực phi phàm, hôm nay lão phu xin được lãnh giáo.
Nói xong tiến lên, tả chưởng nhẹ nhàng đánh vào Huyền Nạn. Huyền Nạn đã biết Đinh lão quái toàn thân đầy chất độc, lại giỏi môn Hóa Công Đại Pháp nên không dám sơ sẩy, lập tức song chưởng múa tít lên, đánh liên tiếp mười tám chưởng liền. Mười tám chưởng đó liên hoàn, tả chưởng chưa thu về hữu chưởng đã đánh ra, nhanh nhẹn dị thường khiến cho Đinh Xuân Thu không có lúc nào ở không mà sử dụng độc dược được. Môn Khoái Chưởng của phái Thiếu Lâm, quả nhiên uy lực cực mạnh ép cho Đinh Xuân Thu phải liên tiếp thối lui, Huyền Nạn đánh ra mười tám chưởng thì Đinh Xuân Thu phải lùi mười tám bước. Huyền Nạn đánh xong mười tám chưởng, hai chân lại liên hoàn uyên ương, nhanh như chớp đá liền ba mươi sáu lần, bóng vùn vụt khiến không ai biết đó là chân phải hay chân trái.
Đinh Xuân Thu triển động thân hình tránh né thật nhanh, ba mươi sáu cú đá đó đều vuột ra ngoài, nhưng nghe bạch bạch hai tiếng, đầu vai đã bị trúng hai quyền, thì ra Huyền Nạn đá hai cú sau cùng cũng giơ tay đấm luôn hai cái. Đinh Xuân Thu tuy tránh được ngọn cước nhưng không tránh kịp song quyền, thân hình loạng choạng kêu lên:
- Ghê gớm thật!
Huyền Nạn bỗng thấy choáng váng hoa cả mắt, lảo đảo muốn ngã, biết có sự chẳng lành, quần áo Đinh Xuân Thu có tẩm thuốc độc, vừa rồi đánh trúng y hai quyền đã bị ám toán, lập tức thở mạnh một cái, chân khí trong người lưu chuyển, quyền bên trái lại đánh vào Đinh Xuân Thu.
Đinh Xuân Thu giơ hữu chưởng chặn cú đấm của Huyền Nạn, tiếp theo chưởng bên trái tống ra. Huyền Nạn sau khi trúng độc cử động không còn linh hoạt nữa nên không tránh nổi, đành giơ chưởng ra chống đỡ. Đến nước đó hai cao thủ chỉ còn cách đấu bằng chân lực, Huyền Nạn trong bụng hoảng thầm: "Ta không thể đấu nội lực với y được." Thế nhưng nếu quyền không sử dụng nội kình thì chân khí của đối phương ào tới ắt tạng phủ sẽ nát ngưới, thành thử biết là đi vào chỗ chết nhưng vẫn phải vận sức lên chống đỡ. Ông vừa vận kình, bỗng thấy nội lực cuồn cuộn chảy ra không cách gì giữ lại được nữa.
Chưa đầy thời gian uống một chén trà, Đinh Xuân Thu cười ha hả, hất vai một cái, nghe bịch một tiếng đã xô Huyền Nạn ngã lăn quay, toàn thân hư thoát không còn hơi sức. Đinh Xuân Thu đánh ngã Huyền Nạn rồi đưa mắt nhìn quanh, thấy Công Dã Can và Phạm Bách Linh hai người cũng nằm dưới đất đang run cầm cập, thì ra đã trúng phải hàn độc chưởng của Du Thản Chi. Ngoài ra bọn Đặng Bách Xuyên, Tiết Mộ Hoa thì đang đánh với các đệ tử khác, phái Tinh Tú có đến bảy người hoặc chết, hoặc bị thương.
Đinh Xuân Thu cười một hồi dài, tay áo rộng phất lên, lướt tới sau lưng Đặng Bách Xuyên cùng y đối một chưởng lại quay về đá một cái trúng Bao Bất Đồng. Đặng Bách Xuyên hữu chưởng đụng phải Đinh Xuân Thu, trong ngực cảm thấy trống trải, muốn hít một hơi ngưng thần thì Đinh Xuân Thu lại đánh ra thêm một chưởng khác. Đặng Bách Xuyên không còn cách nào hơn, chỉ còn nước xuất chưỡng ra đỡ, lòng bàn tay thấy hơi lạnh, toàn thân đã mềm xèo không còn lực khí, trước mắt chỉ thấy mờ mờ một làn sương trắng. Một tên đệ tử phái Tinh Tú bước tới giơ tay đẩy một cái, Đặng Bách Xuyên liền ngã lăn ra.
Chỉ trong khoảnh khắc các bộ thuộc của nhà Mộ Dung, chư tăng do Huyền Nạn dẫn theo, bọn Khang Quảng Lăng Hàm Cốc bát hữu đều bị Đinh Xuân Thu và Du Thản Chi hai người chia nhau đánh ngã. Du Thản Chi vồn dĩ nội lực cực kỳ hồn hậu tuy võ nghệ thật tầm thường nhưng đã được Đinh Xuân Thu chỉ điểm ít ngày, cũng biết được bảy tám chiêu chưởng pháp, lấy võ công mà luận thì so với những người học võ bình thường cũng còn kém xa nhưng nhờ phát huy được hàn độc của con băng tàm tích kết trong người thành ra uy lực phi phàm. Bọn Công Dã Can xuất chưởng đánh trúng người y, vừa đụng phải đều bị hàn độc trong người y phản kích bị thương, lại bị y đánh thêm một chưởng không còn cách gì chống đỡ.
Khi đó chỉ còn một mình Tiết Mộ Hoa chưa bị thương, ông ta xung kích mấy lần, bọn đệ tử phái Tinh Tú đều chỉ mủm mỉm cười tránh ra, cũng không trả đòn. Đinh Xuân Thu cười nói:
- Tiết hiền điệt, võ công ngươi so với các sư huynh đệ giỏi hơn nhiều.
Tiết Mộ Hoa thấy các sư huynh đệ đồng môn từng người ngã xuống, chỉ còn mình không sao cả, biết là Đinh Xuân Thu thủ hạ lưu tình. Ông thở dài một tiếng nói:
- Đinh lão tặc, gã sư mập kia ngoại thương dễ khỏi, nội thương khó lòng, chỉ còn sống được vài ngày, ngươi nghĩ có thể bức bách ta cứu người ư, thôi đừng mơ tưởng hão.
Đinh Xuân Thu vẫy tay gọi:
- Tiết hiền điệt lại đây!
Tiết Mộ Hoa đáp:
- Ngươi muốn giết ta cứ việc giết, dù ngươi nói gì chăng nữa, ta quyết không nghe lời.
Lý Khổi Lỗi lại hát rằng:
Đại nghĩa thay con người Tiết ngũ,
Há sánh cùng Tô Vũ kém chi.
Hai chục năm nơi đất Hồ di,
Vẫn một dạ hướng về đất Hán.
Đinh Xuân Thu mỉm cười, đi đến cách Tiết Mộ Hoa chừng ba bước thì đứng lại, tả chưởng để nhẹ lên đầu vai y mỉm cười hỏi:
- Tiết hiền điệt, ngươi tập luyện võ công được bao nhiêu năm rồi?
Tiết Mộ Hoa đáp:
- Bốn mươi nhăm năm.
Đinh Xuân Thu nói:
- Bốn mươi nhăm năm, đông qua hè đến không phải dễ. Nghe nói ngươi dùng y thuật trao đổi võ học với người, học được không ít các chiêu thức tinh diệu của nhiều môn phái, có đúng vậy không?
Tiết Mộ Hoa đáp:
- Ta học những chiêu thức đó cũng chỉ mong dùng để giết ngươi, ngờ đâu... ngờ đâu dù chiêu thức tinh diệu mực nào, gặp phải tà thuật cũng đành vô dụng... ôi!
Nói xong lắc đầu thở dài. Đinh Xuân Thu nói:
- Không phải thế. Dù gì chăng nữa, nội lực mới là gốc rễ, chiêu số chỉ là lá cành. Gốc rễ có vững chắc, lá cành mới tốt tươi, chiêu số không phải hoàn toàn vô dụng. Ngươi đầu nhập môn hạ ta, ta sẽ truyền cho ngươi nội lực thiên hạ vô song, từ nay tung hoành Trung Nguyên thật dễ như lật bàn tay.
Tiết Mộ Hoa giận dữ đáp:
- Ta đã có sư phụ rồi. Muốn Tiết Mộ Hoa này vào làm môn hạ ngươi, thà ta đập đầu mà chết còn hơn.
Đinh Xuân Thu mỉm cười:
- Nếu muốn đập đầu mà chết cũng cần phải có sức mới được. Nếu như nội lực của ngươi bị hủy mất rồi, đi một bước cũng đã khó, nói gì đến chuyện đập đầu mà chết? Bốn mươi nhăm năm khổ luyện, ha ha, tiếc nhỉ, thật đáng tiếc.
Tiết Mộ Hoa nghe thế mồ hôi trán vã ra, cảm thấy bàn tay y đặt trên vai mình hơi nóng lên, hiển nhiên y chỉ cần hơi động tâm một chút là sử dụng ngay Hóa Công Đại Pháp, bốn mươi nhăm năm cần tu khổ luyện của mình, lập tức đổ ra sông ra biển. Ông nghiến răng đáp:
- Ngươi lòng lang dạ sói dám giết cả sư phụ, tàn hại sư huynh, có giết thêm tám người chúng ta thì cũng có là gì đâu? Bốn mươi năm khổ luyện của ta bị hủy đi trong một buổi quả đáng tiếc thật, nhưng đến tính mệnh còn chẳng giữ được, nói gì khổ công hay không khổ công?
Bao Bất Đồng reo lên:
- Mấy câu đó quả là cứng cỏi. Môn hạ phái Tinh Tú làm gì có ai anh hùng như thế?
Đinh Xuân Thu nói:
- Tiết hiền điệt, ta tạm thời không giết ngươi, chỉ hỏi ngươi tám câu: "Ngươi có chịu chữa cho gã sư mập đó không?" Câu thứ nhất ngươi trả lời không chữa, ta sẽ giết đại sư huynh Khang Quảng Lăng của ngươi. Câu thứ hai trả lời không chữa, ta sẽ giết nhị sư huynh Phạm Bách Linh. Đứa sư muội thích trồng hoa của ngươi trốn đâu rồi? Thể nào ta cũng kiếm ra nó. Câu thứ sáu hỏi ngươi không chữa ta sẽ giết đứa sư muội xinh đẹp kia. Câu thứ bảy giết đến bát sư đệ Lý Khổi Lỗi. Đến câu thứ tám hỏi ngươi, ngươi vẫn còn trả lời không chữa thì ngươi thử đoán sẽ ra sao?
Tiết Mộ Hoa nghe y đưa ra phương pháp thảm khốc đó, mặt tái nhợt run run đáp:
- Lúc đó ngươi sẽ giết ta thì cũng đâu có gì là lớn chuyện. Như thế cả tám người cùng chết mà thôi.
Đinh Xuân Thu mỉm cười:
- Ta đâu có giết ngươi làm gì. Nếu câu thứ tám ngươi vẫn trả lời không chữa, ta sẽ đi giết một người tự xưng là Thông Biện tiên sinh Tô Tinh Hà.
Tiết Mộ Hoa thất thanh kêu lên:
- Đinh lão tặc, ngươi có giỏi thì đụng tới một sợi lông sư phụ ta đi.
Đinh Xuân Thu mỉm cười nói:
- Có gì mà không dám? Tinh Tú lão tiên xưa nay hành sự độc lai độc vãng, hôm nay nói mai đã quên. Ta tuy đáp ứng Tô Tinh Hà là nếu như y từ nay không mở miệng nói thì ta không giết y. Thế nhưng ngươi làm ta bực mình, học trò nợ thì thầy phải trả, ta muốn đến giết y thì trên đời này còn ai ngăn ta nổi?
Tiết Mộ Hoa trong bụng rối như mớ bòng bong, biết rằng tên lão tặc này bức bách mình chữa chạy cho Tuệ Tịnh là có dụng ý cực kỳ âm độc, nếu ra tay trị bệnh cho gã sư mập thì có khác gì nối giáo cho giặc, thế nhưng nếu mình nhất định không bằng lòng, tính mệnh bảy người anh em không bảo toàn được đã đành, ngay cả sư phụ Thông Biện tiên sinh cũng phải chết dưới tay y. Ông trầm ngâm một hồi nói:
- Được, ta đành chịu khuất phục, có điều ta chữa khỏi cho gã sư mập rồi, ngươi không được làm khó các vị bằng hữu nơi đây cùng sư phụ và các sư huynh đệ của ta.
Đinh Xuân Thu mừng lắm, vội đáp:
- Được, được, được! Ta bằng lòng tha cái mạng chó cho chúng nó.
Đặng Bách Xuyên nói:
- Đại trượng phu hôm nay trúng phải độc thủ của bọn gian tà, chết cũng đành, ai cần ngươi tha mạng?
Y vốn dĩ tiếng oang oang như chuông nhưng lúc này chân khí hao tán hết rồi, ngôn ngữ tuy vẫn khẳng khái hiên ngang nhưng giọng thều thào chẳng ra hơi. Bao Bất Đồng la to:
- Tiết Mộ Hoa, chớ có tin y, chính miệng tên cẩu tặc này vừa mới nói, y nói mà chẳng giữ lời.
Tiết Mộ Hoa đáp:
- Đúng đó, ngươi vừa mới bảo "hôm nay nói mai đã quên."
Đinh Xuân Thu đáp:
- Tiết hiền điệt, ta hỏi ngươi câu thứ nhất: "Ngươi chữa hay không chữa cho gã sư mập?"
Y vừa nói vừa duỗi chân phải ra, gót chân nhắm vào huyệt Thái Dương của Khang Quảng Lăng, hiển nhiên nếu Tiết Mộ Hoa chỉ nói: "Không chữa" là y đạp xuống ngay, giết Khang Quảng Lăng ngay lập tức. Mọi người ai nấy tim đập thình thình, bỗng nghe một người nói lớn:
- Không chữa.
Người la lên câu đó không phải Tiết Mộ Hoa mà là Khang Quảng Lăng. Đinh Xuân Thu cười khẩy nói:
- Ngươi tưởng ta đạp một cái lấy mạng ngươi sao, đâu có dễ dàng như thế.
Y quay lại nói với Tiết Mộ Hoa:
- Ngươi có muốn mượn tay ta giết tên đại sư ca này đi chăng?
Tiết Mộ Hoa thở dài:
- Thôi được! Thôi được! Ta bằng lòng chữa cho gã sư mập kia.
Khang Quảng Lăng chửi liền:
- Tiết lão ngũ, sao ngươi không biết nhục. Đinh lão tặc là đại cừu nhân của sư môn, ngươi lẽ nào tham sống sợ chết, bị y uy hiếp phải khuất phục?
Tiết Mộ Hoa đáp:
- Y giết anh em ta tám người cũng không có gì đáng kể. Thế nhưng tên lão tặc này còn định đến gây chuyện với sư phụ nữa, sư ca mới rồi không nghe y nói hay sao?
Nghĩ đến an nguy của sư phụ, bọn Khang Quảng Lăng không ai dám nói thêm câu nào. Bao Bất Đồng nói:
- Nhát...
Y định nói "nhát như cáy" nhưng y vừa mới nói được một chữ, Đặng Bách Xuyên đã đưa tay bịt mồm y lại. Bao Bất Đồng đối với vị đại ca này năm phần kính sợ, cố nhịn không chửi tiếp nữa. Tiết Mộ Hoa nói:
- Họ Đinh kia, ta đành phải khuất phục, trị bệnh cho nhà sư mập, ngươi đối với bạn bè ta phải nể nang một chút.
Đinh Xuân Thu đáp:
- Được rồi, ta sẽ y lời ngươi.
Đinh Xuân Thu lập tức bảo đệ tử khiêng Tuệ Tịnh lại. Tiết Mộ Hoa hỏi Tuệ Tịnh:
- Ngươi năm chầy tháng rộng tiếp xúc với các vật lợi hại để đến nỗi hàn độc xâm nhập tạng phủ, ấy là loại gì thế?
Tuệ Tịnh đáp:
- Đó là băng tàm trên đỉnh Côn Lôn.
Tiết Mộ Hoa lắc đầu, không hỏi thêm nữa, trước hết châm cứu cho y, sau đó lấy ra hai viên thuốc to màu đỏ chót cho y uống. Kế tiếp người nào cần tiếp cốt thì ông tiếp cốt, người nào cần trị thương thì trị thương, mãi đến lúc trời đã sáng bạch bấy giờ mới xong. Những người bị thương chia nhau ra kẻ nằm trên giường, người nghỉ ngơi trên cánh cửa tháo ra thay phản. Người nhà họ Tiết nấu mì đem ra cho mọi người ăn.
Đinh Xuân Thu ăn hết hai tô mì rồi, quay sang cười với Tiết Mộ Hoa nói:
- Cũng may ngươi hiểu thời vụ không bỏ thuốc độc vào trong đồ ăn.
Tiết Mộ Hoa đáp:
- Nói đến sử dụng thuốc độc thì trên đời này còn ai hơn được ông? Ta cũng có bụng ấy nhưng đâu dám đánh trống qua cửa nhà sấm.
Đinh Xuân Thu cười sằng sặc nói:
- Ngươi bảo gia nhân đi mướn cho ta mươi cỗ xe lừa.
Tiết Mộ Hoa hỏi lại:
- Làm gì mà phải cần mười cỗ xe?
Đinh Xuân Thu trừng mắt lên khinh khỉnh nói:
- Chuyện của ta ngươi hỏi làm gì? Tiết Thần Y ở đây chắc quen biết nhiều, muốn mướn mười cỗ xe đâu phải là chuyện khó?
Tiết Mộ Hoa không biết làm sao hơn, đành phải dặn dò gia nhân ra ngoài tìm xe. Đến trưa, mười chiếc xe lừa đã thuê đủ, Đinh Xuân Thu nói:
- Đem giết hết các phu xe đi.
Tiết Mộ Hoa kinh hãi nói:
- Sao thế?
Chỉ thấy các đệ tử phái Tinh Tú vung chưởng lên, bộp bộp mấy tiếng, mười người xa phu đã chết lăn dưới đất. Tiết Mộ Hoa giận dữ nói:
- Đinh lão tặc, những người phu xe này có làm gì nên tội đâu? Ngươi... ngươi... cớ gì lại hạ độc thủ?
Đinh Xuân Thu đáp:
- Phái Tinh Tú muốn giết vài người, không lẽ còn phải xem có tội hay không có tội, giảng đạo lý nữa hay sao? Tất cả các ngươi lên xe hết cho ta. Không ai được ở lại! Tiết hiền điệt, ngươi có thuốc men, sách vở gì thì mang theo người, ta đốt nhà ngươi đây.
Tiết Mộ Hoa lại càng kinh hãi, nhưng nghĩ lão quái này không chuyện ác gì không làm, có nói cũng phí lời, các loại sách thuốc ông đã đọc thuộc lòng, chẳng cần phải mang, thế nhưng bao nhiêu cao đơn hoàn tán dày công chế tạo bằng những dược tài cực kỳ khó kiếm, thành thử vừa dọn thuốc vừa luôn mồm chửi rủa. Ông chưa thu thập xong, các đệ tử phái Tinh Tú đã châm lửa đốt phía sau nhà.
Bọn Tuệ Kính, Hư Trúc trong phái Thiếu Lâm vốn đã được Huyền Nạn dặn dò, muốn về chùa báo tin ngờ đâu Đinh Xuân Thu bố trí nghiêm nhặt nên chạy chưa xa đã bị bắt lại. Bọn Huyền Nạn cả thảy bảy người, Cô Tô Mộ Dung trang cả thảy bốn người, Hàm Cốc bát hữu thêm tám người, tổng cộng mười chín người ngoại trừ Tiết Mộ Hoa không bị tổn thương, ngoài ra nếu không bị Hóa Công Đại Pháp tiêu hao nội lực thì cũng bị chưởng lực của Đinh Xuân Thu, hoặc phải hàn độc băng tàm của Du Thản Chi, hoặc bị trúng độc của đệ tử phái Tinh Tú thành thử không ai cử động được. Ngoài ra còn người nhà của Tiết Mộ Hoa cũng chia nhau lên mười cỗ xe đó.
Còn đệ tử phái Tinh Tú chia ra kẻ làm xa phu, số còn lại cưỡi ngựa đi bên cạnh áp tống. Xe bỏ màn xuống rồi còn dùng thừng buộc chặt, bên trong tối như bưng, không nhìn thấy bên ngoài như thế nào. Huyền Nạn cả bọn ai ai cũng nổi dạ nghi ngờ: "Tên lão tặc này đưa mình đi đâu đây?" Mọi người biết rằng nếu như mở miệng dò hỏi thì chỉ thêm nhục, phái Tinh Tú nhất định sẽ không trả lời nên đành tự nhủ: "Tạm thời nhẫn nại, đến đâu khắc biết."
- Chương 1 - Mở đầu
- Chương 2 - Thanh Sam Lỗi Lạc Hiểm Phong Hành
- Chương 3 - Thanh Sam Lỗi Lạc Hiểm Phong Hành (2)
- Chương 4 - Ngọc bích nguyệt hoa minh
- Chương 5 - Ngọc bích nguyệt hoa minh (2)
- Chương 6 - Mã tật hương u
- Chương 7 - Mã tật hương u (2)
- Chương 8 - Nhai cao nhân viễn
- Chương 9 - Nhai cao nhân viễn (2)
- Chương 10 - Vi bộ hộc văn sinh
- Chương 11 - Vi bộ hộc văn sinh (2)
- Chương 12 - Thùy Gia Tử Đệ Thùy Gia Viện
- Chương 13 - Thùy Gia Tử Đệ Thùy Gia Viện (2)
- Chương 14 - Vô kế hối đa tình
- Chương 15 - Vô kế hối đa tình (2)
- Chương 16 - Hổ khiếu long ngâm
- Chương 17 - Hổ khiếu long ngâm (2)
- Chương 18 - Hoán Sào Loan Phượng
- Chương 19 - Hoán Sào Loan Phượng (2)
- Chương 20 - Hoán Sào Loan Phượng (3)
- Chương 21 - Hoán Sào Loan Phượng (4)
- Chương 22 - Hướng lai si
- Chương 23 - Hướng lai si (2)
- Chương 24 - Tòng thử túy
- Chương 25 - Tòng thử túy (2)
- Chương 26 - Thủy Tạ Thính Hương, Chỉ Điểm Quần Hào Hí
- Chương 27 - Thủy Tạ Thính Hương, Chỉ Điểm Quần Hào Hí
- Chương 28 - Kịch âm thiên bôi nam nhi sự
- Chương 29 - Kịch âm thiên bôi nam nhi sự (2)
- Chương 30 - Hạnh tử lâm trung thương lược bình sinh nghĩa
- Chương 31 - Hạnh tử lâm trung thương lược bình sinh nghĩa (2)
- Chương 32 - Tích thời nhân
- Chương 33 - Tích thời nhân (2)
- Chương 34 - Kim Nhật ý
- Chương 35 - Kim Nhật ý (2)
- Chương 36 - Hồ hán ân cừu tu khuynh anh hùng lệ
- Chương 37 - Hồ hán ân cừu tu khuynh anh hùng lệ (2)
- Chương 38 - Tuy van thiên nhân ngô vãng hĩ
- Chương 39 - Tuy van thiên nhân ngô vãng hĩ (2)
- Chương 40 - Thiểu lập nhạn môn tuyệt bích vô dư tự
- Chương 41 - Thiên lý mang mang nhược mộng
- Chương 42 - Thiên lý mang mang nhược mộng (2)
- Chương 43 - Song mâu xán xán như tinh
- Chương 44 - Song mâu xán xán như tinh (2)
- Chương 45 - Tái thượng ngưu dương không hứa ước (2)
- Chương 46 - Tái thượng ngưu dương không hứa ước (2)
- Chương 47 - Chúc bạn mấn vân hữu cựu minh
- Chương 48 - Chúc bạn mấn vân hữu cựu minh (2)
- Chương 49 - Mãng thương đạp tuyết hành
- Chương 50 - Mãng thương đạp tuyết hành (2)
- Chương 51 - Xích thủ đồ hùng tróc hổ
- Chương 52 - Xích thủ đồ hùng tróc hổ (2)
- Chương 53 - Kim qua đãng khấu ao binh
- Chương 54 - Kim qua đãng khấu ao binh (2)
- Chương 55 - Thảo mộc tàn sinh lô chú thiết
- Chương 56 - Thảo mộc tàn sinh lô chú thiết (2)
- Chương 57 - Trùng ngãi ngưng hàn chưởng tác băng
- Chương 58 - Trùng ngãi ngưng hàn chưởng tác băng (2)
- Chương 59 - Huy sái phọc hào anh
- Chương 60 - Huy sái phọc hào anh (2)
- Chương 61 - Thâu doanh thành bại hựu doanh do nhân toán
- Chương 62 - Thâu doanh thành bại hựu doanh do nhân toán (2)
- Chương 63 - Thả tự tiêu dao một thùy quản
- Chương 64 - Thả tự tiêu dao một thùy quản (2)
- Chương 65 - Nại thiên hôn Địa ám đẩu chuyển tinh di
- Chương 66 - Nại thiên hôn Địa ám đẩu chuyển tinh di (2)
- Chương 67 - Phong sậu khẩn, phiêu miểu - Phong đầu Vân Loạn
- Chương 68 - Phong sậu khẩn, phiêu miểu - Phong đầu Vân Loạn (2)
- Chương 69 - Hồng nhân đạn chỉ lão, sát na phương hoa
- Chương 70 - Hồng nhân đạn chỉ lão, sát na phương hoa (2)
- Chương 71 - Mộng lý chân chân ngữ chân huyễn
- Chương 72 - Mộng lý chân chân ngữ chân huyễn (2)
- Chương 73 - Đồng nhất tiếu - Đáo đầu vạn sự câu không
- Chương 74 - Đồng nhất tiếu - Đáo đầu vạn sự câu không (2)
- Chương 75 - Hồ đồ túy - Tình trường kế đoản (1)
- Chương 76 - Hồ đồ túy - Tình trường kế đoản (2)
- Chương 77 - Giải bất liễu danh cương hệ sân than (1)
- Chương 78 - Giải bất liễu danh cương hệ sân than (2)
- Chương 79 - Khước Thí Vấn - Kỷ Thời Bả Si Tâm Đoạn
- Chương 80 - Khước Thí Vấn - Kỷ Thời Bả Si Tâm Đoạn (2)
- Chương 81 - Yên Vân Thập Bát Phi Kỵ - Bôn Đằng Như Hổ Phong Yên Cử
- Chương 82 - Yên Vân Thập Bát Phi Kỵ - Bôn Đằng Như Hổ Phong Yên Cử (2)
- Chương 83 - Lão Ma Tiểu Xú - Khởi Khảm Nhất Kích - Thắng Chi Bất Võ
- Chương 84 - Lão Ma Tiểu Xú - Khởi Khảm Nhất Kích - Thắng Chi Bất Võ (2)
- Chương 85 - Vương Bá Hùng Đồ - Huyết Hải Thâm Hận - Tận Qui Trần Thổ
- Chương 86 - Vương Bá Hùng Đồ - Huyết Hải Thâm Hận - Tận Qui Trần Thổ (2)
- Chương 87 - Niệm Uổng Cầu Mỹ Quyến - Lương Duyên An Tại
- Chương 88 - Niệm Uổng Cầu Mỹ Quyến - Lương Duyên An Tại (2)
- Chương 89 - Khô Tỉnh Để, Ô Nê Xứ
- Chương 90 - Khô Tỉnh Để, Ô Nê Xứ (2)
- Chương 91 - Tửu Bãi Vấn Quân Tam Ngữ
- Chương 92 - Tửu Bãi Vấn Quân Tam Ngữ (2)
- Chương 93 - Vi Thùy Khai, Trà Hoa Mãn Lộ
- Chương 94 - Vi Thùy Khai, Trà Hoa Mãn Lộ (2)
- Chương 95 - Vương Tôn Lạc Phách, Chẩm Sinh Tiêu Đắc - Dương Chi Ngọc Lộ
- Chương 96 - Vương Tôn Lạc Phách, Chẩm Sinh Tiêu Đắc - Dương Chi Ngọc Lộ (2)
- Chương 97 - Tệ Tỉ Vinh Hoa, Phù Vân Sinh Tử, Thử Thân Hà Cụ
- Chương 98 - Tệ Tỉ Vinh Hoa, Phù Vân Sinh Tử, Thử Thân Hà Cụ (2)
- Chương 99 - Giáo Đơn Vu Chiết Tiễn, Lục Quân Tích Dịch, Phấn Anh Hùng Nộ
- Chương 100 - Giáo Đơn Vu Chiết Tiễn, Lục Quân Tích Dịch, Phấn Anh Hùng Nộ (2) (Hết)