Chương 15 - Bốn cô gái mở cuộc điều tra
Lục Tiểu Phụng nói :
- Dù ngươi không nói thì ta cũng biết lần này ai đến kiếm ngươi.
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Công tử biết là chuyện của công tử. Tại hạ không nói là việc của tại hạ.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ngươi nói vậy tức là bất luận ta biết hay không ngươi cũng chẳng chịu nói chứ gì?
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Đúng thế!
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tại sao bây giờ ngươi lại biến đổi chủ ý đem chuyện bí mật này nói với ta?
Tư Không Trích Tinh thở dài đáp :
- Công tử mạo hiểm dấn thân vào đống lửa để cứu tại hạ, suýt nữa cháy sạch cả lông mày thì khi nào tại hạ lại nỡ ăn cắp người bạn của công tử?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Theo lời ngươi thì dù là việc trộm cắp cũng phải có đạo lý hay sao?
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Công tử nói đúng!
Thượng Quan Đan Phụng không nhịn được lớn tiếng hỏi :
- Nếu ngươi không nghĩ đến đạo nghĩa thì liệu ngươi có ăn cắp được ta đem đi thật không?
Tư Không Trích Tinh ngạo nghễ đáp :
- Cô nương đừng quên tại hạ là vua ăn cắp. Trong thiên hạ chẳng có cái gì là tại hạ không đánh cắp được.
Thượng Quan Đan Phụng cười lạt hỏi :
- Ta muốn nghe kế hoạch ngươi chuẩn bị đánh cắp ta ra sao?
Tư Không Trích Tinh hỏi lại :
- Cô nương có nghe tên bán thuốc cao dán nào đem bí mật độc môn của họ nói cho người khác biết không?
Thượng Quan Đan Phụng đáp :
- Không có chuyện đó.
Tư Không Trích Tinh nói :
- Thế thì điều bí mật độc môn của tại hạ cũng chẳng thể cho cô nương hay được.
Thượng Quan Đan Phụng trợn mắt lên nói :
- Mười tên mặt rỗ có đến chín là phường quái ác. Ta xem chừng nhất định ngươi cũng là một tên rỗ mặt?
Tư Không Trích Tinh trợn mắt lên hỏi :
- Ai bảo thế?
Thượng Quan Đan Phụng đáp :
- Ta bảo thế. Nếu không đúng thì ngươi lột bỏ tấm mặt nạ rỗ chằng rỗ chịt để lộ chân tướng ra.
Tư Không Trích Tinh nói :
- Cái đó không được.
Thượng Quan Đan Phụng hỏi :
- Sao lại không được?
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Nếu để cô nương ngó thấy, Lục Tiểu Phụng lại đòi tỷ thí nhào lộn với tại hạ. Lần trước tại hạ đã bị điên đầu ngất xỉu. Tại hạ không dám lãnh giáo lần thứ hai nữa.
Thượng Quan Đan Phụng đỏ mặt lên không nhịn được, bật tiếng cười khúc khích.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Những bàn tay này của ai vậy?
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Đó là những bàn tay của bọn người phóng hỏa.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ngươi đuổi kịp bọn chúng ư?
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Tại hạ đã hóa trang làm Triệu Đại Ma Tử mà có kẻ phóng hỏa đốt nhà hắn thì dĩ nhiên tại hạ phải trả thù cho hắn.
Thượng Quan Đan Phụng nói :
- Vì thế mà người chặt tay chúng để từ nay chúng không thể đi đốt nhà kẻ khác được nữa.
- Tại hạ còn chuẩn bị đem bán mười mấy con ngựa của chúng để bồi thường tổn hại cho Triệu Đại Ma Tử.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Bọn chúng đâu rồi?
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Chúng còn ở trong rừng cây bên kia. Tại hạ đặc biệt lưu chúng lại cho công tử.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Lưu lại cho ta làm chi?
Tư Không Trích Tinh hỏi lại :
- Bọn chúng định đốt chết công tử, chẳng lẽ công tử không muốn chất vấn lai lịch chúng?
Mưa rào chẳng khác gì kẻ lãng tử đêm khuya lần vào phòng hương của quả phụ.
Lúc đến đột ngột, lúc ra đi cũng mau lẹ.
Sau khi mưa đến rồi, nhất thiết đều ướt át, biến cải. Cây trong rừng được thầm nhuần biến thành xanh biếc. Thi thể đầy máu tươi cũng rửa sạch trơn cơ hồ không kiếm ra vết thương nữa.
Mười mấy người này chẳng còn một ai sống sót. Lục Tiểu Phụng và Thượng Quan Đan Phụng đang mãi coi thi thể người chết thì Tư Không Trích Tinh đã biến mất không thấy đâu nữa.
Lục Tiểu Phụng nằm duỗi dài trong bồn nước nóng nhắm mắt lại. Sau khi toàn thân chàng bị ướt đẫm, tìm được chỗ tắm nước nóng là một điều khoan khoái vô cùng.
Vận khí chàng kể ra hãy còn hên lắm.
Bên cạnh là một thùng nước lớn đặt trên lò lửa, nước đang sôi sung sục bốc hới tỏa ra khắp gian nhà khiến con người thoải mái dễ chịu.
Hoa Mãn Lâu tắm rồi, chắc bây giờ gã đang ngon giấc. Con Thượng Quan Đan Phụng hẳn đã tới "Châu quang bảo khí các".
Thượng Quan Đan Phụng tuy chẳng muốn vậy, nhưng cũng riu ríu nghe lời, dường như cô rất chìu lòng Lục Tiểu Phụng. Điều này khiến cho chàng rất hài lòng mới phải, vì chàng hay chìu ý đàn bà mà cũng khoái đàn bà nghe lời mình.
Vậy mà chàng lại cảm thấy có điều không thỏa mãn, tựa hồ bên trong còn chỗ khúc mắc mà không nói ra được khúc mắc vì chuyện gì?
Diêm Thiết San lúc lâm tử đã thừa nhận những tội lỗi ngày trước. Hoắc Thiến Thanh đã chịu thanh toán nợ cũ.
Công việc Đại Kim Bằng Vương ủy thác cho Lục Tiểu Phụng kể như đã được hoàn thành một trong ba phần, mà chàng đang tiến hành một cách thuận lợi.
Vậy còn điều chi làm cho chàng không thỏa mãn?
Cơn mưa đã tạnh. Mái hiên thỉnh thoảng nhỏ giọt tí tách. Ngọn gió đêm mới mẻ và thanh khiết thổi lại.
Lục Tiểu Phụng buông tiếng thở dài, quyết định không nghĩ vơ nghĩ vẩn nữa, cố gắng trở nên con người trí túc.
Giữa lúc ấy, bỗng nghe tiếng cánh cửa kẹt mở.
Chàng nghe không lầm. Cánh cửa quả đã bị người đẩy ra.
Nhưng chàng chẳng hiểu mắt mình có trông lầm không? ...
Chàng ngó thấy bốn cô gái từ phía ngoài tiến vào.
Bốn cô gái nhỏ tuổi mà xinh đẹp. Chẳng những người các cô xinh đẹp, phong độ cũng dịu dàng. Cô nào cô nấy mặc quần áo khít vào minh khiến cho tấm thân mảnh dẻ lại càng tha thướt dễ làm rung động lòng người.
Lục Tiểu Phụng thích nhất là những thiếu nữ lưng thon, chân dài mà lưng các cô này đều bé nhỏ thon thon, chân các cô cũng rất dài.
Bọn thiếu nữ mỉm cười đàng hoàng đẩy cửa đi vào tựa hồ không biết trong nhà có chàng trai đang lõa lồ thân thể ngồi trong bồn nước tắm.
Nhưng bốn cặp mắt sáng ngời của bốn co lại nhìn chằm chặp vào mặt Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng không phải là con người hay e thẹn mà lúc này cũng cảm thấy người nóng bừng. Chàng chẳng cần soi gương cũng biết mặt mình đỏ như gấc.
Đột nhiên một cô bật cười hỏi :
- Nghe nói Lục Tiểu Phụng có bốn hàng lông mày mà sao ta chỉ ngó thấy có hai hàng?
Một cô khác cười đáp :
- Ngươi còn ngó thấy hai hàng, chứ ta ngay một hàng cũng không thấy.
Cô nói trước người rất cao, cắp mắt phượng nhỏ mà dài. Tuy cô cười mà tựa hồ gương mặt dầy sát khí rùng rợn.
Bất luận là ai cũng nhận ra không phải cô là gái đến thay nước tắm cho nam nhân.
Nhưng cô vẫn tiến vào cầm cái gáo trên bàn mỉm cười nói :
- Dường như nước nguội rồi, ta đổ thêm nước nóng vào cho ngươi.
Lục Tiểu Phụng ngó thấy gáo nước nóng bốc hơi ngùn ngụt, tuy chàng cũng sợ hãi, nhưng mình đang thân thể lõa lồ ở trước mặt bốn cô gái, chàng không đủ dũng khí để đứng lên.
Một nồi nước lớn đang sôi mà múc dội vào người thì dĩ nhiên không ai chịu nổi.
Lục Tiểu Phụng ngần ngại không hiểu mình nên đứng dậy hay cứ ngồi lỳ trong thùng tắm. Chàng chợt phát giác ra dù mình muốn cử động cũng không cử động được.
Một cô thủy chung chẳng nói năng gì lại đầy vẻ ôn hòa trầm tĩnh đột nhiên rút thanh đoản kiếm dài chừng hơn thước, ánh hàn quang loé ra bốn mặt. Thanh kiếm kề vào cổ chàng.
Kiếm khí lạnh toát khiến cho Lục Tiểu Phụng từ bên tai đến bả vai nổi da gà.
Thiếu nữ mình dài mắt phượng đã từ từ múc nước trong nồi đổ vào thùng tắm, miệng lạnh lùng lên tiếng :
- Ta tưởng ngươi hay hơn hết là nên an phận. Bốn chị em ta tuy ôn nhu văn nhã nhưng trước nay giết người không chớp mắt. Nồi nước sôi sục này mà dội lên mình ngươi thì chẳng chết cũng toát da.
Cô vừa nói vừa múc nước trong nồi.
Nước trong thùng cũng còn rất nóng mà đổ thêm nước sôi vào thì con người chẳng tài nào chịu nổi.
Lục Tiểu Phụng trán toát mồ hôi. Nồi đồng nước sôi mới múc ra một phần tư. Nếu múc hết cả đổ vào thùng tắm thì người ngồi trong thùng ít ra cũng toát hết một lần da.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên bật cười... cười là thói quen của chàng.
Thiếu nữ múc nước trợn cặp mắt rất hấp dẫn mà lại oai nghiêm nhìn chàng lạnh lùng nói :
- Dường như ngươi trong lòng khoan khoái lắm thì phải?
Lục Tiểu Phụng trong lòng đang khoan khoái thật. Chàng mỉm cười đáp :
- Tại hạ chỉ cảm thấy rất tức cười.
Thiếu nữ hỏi :
- Tức cười ư? Điều chi đáng tức cười?
Thiếu nữ vừa hỏi vừa múc nước lẹ hơn.
Lục Tiểu Phụng mỉm cười nói :
- Mai đây mà tại hạ nói cho người khác hay lúc mình đang tắm được Nga Mi tứ tú đến múc nước cho, nếu có người tin như vậy thì thật là quái sự đáng tức cười.
Nguyên chàng đã đoán ra lai lịch của các cô.
Thiếu nữ mình dài mắt phượng cười lạt nói :
- Không ngờ nhãn lực ngươi còn khá. Đúng rồi! Ta là Mã Tú Chân.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Vị giết người không chớp mắt kia phải chăng là Thạch Tú Vân?
Thạch Tú Vân tiếng cười càng ôn nhu, dịu dàng đáp :
- Nhưng lúc ta giết ngươi nhất định phải chớp mắt.
Mã Tú Chân nói :
- Sở dĩ bọn ta không muốn giết ngươi là vì muốn hỏi ngươi mấy câu. Nếu ngươi trả lời cho lẹ thì ta không múc nước sôi ở trong nồi đổ vào nữa. Bằng không ta dội cả nồi vào ngươi đó ...
Thạch Tú Vân thở dài nói theo :
- Khi đó e rằng cả mình ngươi sẽ biến thành người chín.
Tôn Tú Thanh thở dài nói :
- Thịt heo chín còn có thể bán cho hàng thịt. Con người chín e rằng chỉ để cho chó ăn.
Lục Tiểu Phụng cũng thở dài hỏi :
- Dường như bây giờ tại hạ sắp chín rồi, sao các cô còn chưa hỏi lẹ lên?
Diệp Tú Châu hỏi :
- Hay lắm! Ta hỏi ngươi : Sư huynh ta là Tô Thiếu Anh có phải đã chết về tay Tây Môn Xuy Tuyết không?
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :
- Cô nương đã biết rồi sao còn hỏi tại hạ làm chi?
Mã Tú Chân hỏi :
- Tây Môn Xuy Tuyết đâu rồi?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ cũng đang muốn kiếm y. Nếu các cô kiếm thấy y đâu xin cho tại hạ biết với.
Mã Tú Chân hỏi :
- Ngươi không biết thật chứ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Chỉ khi nào tại hạ đang uống rượu say mới nói dối nữ nhân, còn hiện giờ tại hạ đang tỉnh táo lắm.
Mã Tú Chân nghiến răng. Đột nhiên cô lại múc nước đổ ra, lạnh lùng nói :
- Ở trước mặt bọn ta ngươi nên nói thực là hơn.
Lục Tiểu Phụng gượng cười hỏi :
- Bây giờ sao tại hạ lại không thành thực?
Mã Tú Chân hỏi sang chuyện khác :
- Ngươi thiếu nữ cùng đi với ngươi có phải là công chúa ở Kim Bằng vương triều không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Cái đó nhất định là đúng.
Mã Tú Chân hỏi :
- Đại Kim Bằng Vương còn sống ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Còn sống.
Mã Tú Chân hỏi :
- Phải chăng lão yêu cầu ngươi đi kiếm Diêm Thiết San?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Phải!
Mã Tú Chân hỏi :
- Lão còn bảo ngươi kiếm ai nữa?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Lão nhân gia yêu cầu tại hạ kiếm Thượng Quan Mộc và Nghiêm Độc Hạc.
Mã Tú Chân chau mày hỏi :
- Hai nhân vật đó là ai? Sao ta chưa từng nghe nói tới danh tự này bao giờ?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Những danh tự mà cô nương không nghe nói tới e rằng ít ra cũng đến mấy triệu người.
Mã Tú Chân trợn mắt lên nhìn chàng.
Lục Tiểu Phụng lại thở dài nói :
- Tại hạ không mặc quần áo mà cô nương cứ trợn mắt lên dòm ngó khiến cho tại hạ hổ thẹn vô cùng.
Mặt chàng lúc này không đỏ mà mặt Mã Tú Chân lại đỏ bừng lên.
Bỗng cô xoay mình đặt cái gáo múc nước trong tay xuống bàn. Cô vuốt quần áo cho ngay ngắn lại, nhìn Lục Tiểu Phụng khép nép thi lễ.
Thạch Tú Vân cũng buông kiếm xuống.
Cả bốn thiếu nữ xinh đẹp, trẻ tuổi, xiêm áo chỉnh tề, đột nhiên đồng thời nhìn chàng trai thân thể lõa lồ ngồi trong thùng tắm khom lưng hành lễ. Nếu ai không mắt thấy vụ này thì nhất định không bao giờ lại tưởng tượng có chuyện đó được.
Lục Tiểu Phụng ngẩn người ra. Chàng cũng không ngờ bốn cô gái ngang ngược bá đạo lại thay đổi thái độ một cách chóng vánh đến thế! Lúc trước các cô ương ngạnh bao nhiêu thì bây giờ biến thành lễ mạ bấy nhiêu.
Mã Tú Chân khom lưng nói :
- Bọn đệ tử phái Nga Mi là Mã Tú Chân, Diệp Tú Châu, Tôn Tú Thanh, Thạch Tú Vân, vâng mệnh gia sư tới đây mời Lục công tử giờ Ngọ ngày mai tới dùng cơm. Chẳng hiểu Lục công tử có vui lòng nhận lời chăng?
Lục Tiểu Phụng ngơ ngác hồi lâu mới nhăn nhó cười đáp :
- Dù tại hạ có muốn chìu lòng đến đâu cũng không thể thỏa mãn được. Tại hạ rất lấy làm tiếc mình không mọc cánh để trưa mai bay tới chùa Huyền Chân trên núi Nga Mi.
Mã Tú Chân toét miệng cười nói :
- Hiện giờ gia sư cũng không ở núi Nga Mi, lão nhân gia đã tới "Châu quang bảo khí các" để chờ đại giá Lục công tử.
Lục Tiểu Phụng sửng sốt hỏi :
- Lão nhân gia cũng đến rồi ư? Đến tự hồi nào?
Mã Tú Chân đáp :
- Mới đến bữa nay.
Thạch Tú Vân mỉm cười nói :
- Nếu bọn tiểu nữ không tới "Châu quang bảo khí các" thì làm sao mà biết được những chuyện xảy ra đêm qua?
Lục Tiểu Phụng lại cười. Dĩ nhiên chàng cười gượng.
Mã Tú Chân nói :
- Công tử vui lòng nhận lời, bọn tiểu nữ không dám quấy nhiễu nữa. Vậy xin cáo biệt.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Các vị không còn điều chi hỏi tại hạ nữa ư?
Mã Tú Chân lắc đầu mỉm cười, thái độ rất ôn hu lễ mạo, dường như đã quên hết vừa rồi toan luộc chín người.
Diệp Tú Châu tương đối thành thực hơn. Cô không nhịn được cười nói :
- Bọn tiểu nữ từng nghe đại danh của Lục công tử đã lâu, nên phải nhân lúc công tử tắm gội mới dám tìm vào.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :
- Thực ra các vị tùy tiện muốn đến lúc nào cũng được và tùy tiện muốn hỏi điều gì tại hạ cũng không cự tuyệt.
Thạch Tú Vân chớp mắt hỏi :
- Thực tình Lục công tử không bực mình chứ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Ủa! Sao tại hạ phải bực mình? Trái lại, tại hạ lấy làm khoan khoái muốn chết.
Thạch Tú Vân ngơ ngác hỏi :
- Bọn tiểu nữ đối xử với công tử như vậy mà công tử còn khoan khoái ư?
Lục Tiểu Phụng cười hì hì. Lúc này chàng cười thật sự đáp :
- Chẳng những tại hạ lấy làm khoan khoái mà còn rất cảm tạ các vị cô nương đã đem lại cho tại hạ một cơ hội rất tốt.
Thạch Tú Vân không nhịn được hỏi :
- Cơ hội gì?
Lục Tiểu Phụng thủng thẳng đáp :
- Lúc tại hạ tắm rửa các cô sấn vào được thì khi các cô tắm rửa tại hạ cố sấn vào dĩ nhiên các cô cũng không nổi nóng. Đó là cơ hội bằng vàng ít người chụp được. Sao tại hạ lại chẳng cao hứng?
- Quyển I - Chương 1 - Phi lộ - Những nhân vật quái đản
- Chương 2 - Nằm cự địch quần ma khiếp vía
- Chương 3 - Sợ ai không sợ, sợ mỹ nhân
- Chương 4 - Hoắc lão đầu giàu nhất thiên hạ
- Chương 5 - Kim Bằng Vương thuật chuyện phiêu lưu
- Chương 6 - Vụ bí mật tuyệt đại trên chốn giang hồ
- Chương 7 - Tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh
- Chương 8 - Giữ người rồi lại đuổi người ngay
- Chương 9 - Cầu Tây Môn hào kiệt cạo râu
- Chương 10 - Độc môm ám khí Phi Phụng châm
- Chương 11 - Phất tay áo tựa nước chảy mây trôi
- Chương 12 - Một kẻ cắp không ai bì kịp
- Chương 13 - Sơn Tây Nhạn khét tiếng Quan Trung
- Chương 14 - Sau bức màn ai đứng giật dây
- Chương 15 - Bốn cô gái mở cuộc điều tra
- Chương 16 - Đao Kiếm Song Sát Độc Cô Nhất Hạc
- Chương 17 - Ánh đèn lay động trước linh đài
- Chương 18 - Nga Mi tứ tú luận anh tài
- Chương 19 - Thơ mười sáu chữ ai đưa tới
- Chương 20 - Mở cuộc điều tra Đệ nhất lâu
- Chương 21 - Bốn vua giả ngồi trong mật thất
- Chương 22 - Chặt chân rồi khó nổi điều tra
- Chương 23 - Thượng Quan Phi Yến lại xuất hiện
- Chương 24 - Mở cuộc điều tra chân sáu ngón
- Chương 25 - Đa tình tự cổ không dư hận
- Chương 26 - Lục Tiểu Phụng bày ra nghi trận
- Chương 27 - Uống rượu độc, Thiên Thanh uổng mạng
- Chương 28 - Kẻ chủ mưu là Hoắc lão đầu
- Chương 29 - Cơ quan thất nghiệm Hoắc Hưu tàn đời
- Chương 30 - Mình làm mình chịu lẽ đương nhiên
- Quyển II - Chương 1 - Ngân Châm Lấp Loáng Ánh Hào Quang
- Chương 2 - Nhân Vật Cự Phách Là Kim Cửu Linh
- Chương 3 - Tiết Băng Ngoại Hiệu Lãnh La Sát
- Chương 4 - Một Điểm Son Vui Lòng Thiếu Nữ
- Chương 5 - Lớp Tuồng Hay Còn Để Về Sau
- Chương 6 - Tư Không Ngộ Độc Người Co Rúm
- Chương 7 - Mặt Giai Nhân Đượm Vẻ Thê Lương
- Chương 8 - Một Giai Đoạn Dĩ Vãng Chua Cay
- Chương 9 - Món Ăn Thiên Hạ Vô Song
- Chương 10 - Lục Lang Mạo Hiểm Thám Vương Phủ
- Chương 11 - Cáo Già Mà Lại Biết Thêu Hoa
- Chương 12 - Ngũ Độc Nương Tử Công Tôn Lan
- Chương 13 - Lục Quảng Giải Vây Lục Tiểu Phụng
- Chương 14 - Đêm Trăng Tròn Phát Sinh Án Mạng
- Chương 15 - Công Tôn Đại Nương Sư Cũng Sợ
- Chương 16 - A Thổ Và Cái Bọc Vải Vàng
- Chương 17 - Đắc Tội Với Đàn Bà Là Không Được
- Chương 18 - Ba Cuộc Đấu Phân Chia Thắng Bại
- Chương 19 - Lừa Tiểu Phụng Đại Nương Thi Kế
- Chương 20 - Thuốc Mê Kỳ Lạ Bảy Ngày Say
- Chương 21 - Dở Trò Nhất Tiễn Xạ Song Điêu
- Chương 22 - Lưới trời Lồng Lộng Tuy Thưa Mà Không Lọt
- Chương 23 - Một Lời Đã Hứa Phải Giao Tranh
- Chương 24 - Cuộc Thế Đi Vào Cõi Tỉnh Say
- Quyển III - Chương 1 - Lục Công Tử Giải Cứu Anh Hùng
- Chương 2 - Nhất Kiếm Tây Lai Thiên Ngoại Phi Tiên
- Chương 3 - Khách Lên Xe Ngựa Người Còn Ghé Theo
- Chương 4 - Người Mê Gái Khôn Thành Đạo Kiếm Sĩ
- Chương 5 - Một Tân Khổ Thành Canh Bạc
- Chương 6 - Canh Khuya Hòa Thượng Phóng Phi Tiêu
- Chương 7 - Nỗi Cô Đơn Của Diệp Cô Thành
- Chương 8 - Nhẹ Bề Sinh Tử, Nặng Mối Sinh Ly
- Chương 9 - Nói Dối Vài Câu Cũng Chẳng Sao
- Chương 10 - Hai Câu Nói Đáng Tiền Muôn Lạng
- Chương 11 - Hạnh Phúc Bạn Coi Như Mình Thụ Hưởng
- Chương 12 - Ai Là Hung Thủ Giết Anh Phong ?
- Chương 13 - Trong Hòm Bố Trí Quân Mai Phục
- Chương 14 - Uy Danh Bốc Cự Khiết Xuyên Tương
- Chương 15 - Ai Ngờ Mặt Đó Lại Là Tây Môn
- Chương 16 - Gặp Lão Già Làm Trò Quỷ Nhát
- Chương 17 - Được Cuộc Lấy Băng Thua Mất Kiếm
- Chương 18 - Người Hồ Đồ Với Truyện Hồ Đồ
- Chương 19 - Hy Vọng Chẳng Đi Lại Trở Về
- Chương 20 - Ngó Biển Đề Quần Thần Bở Vía
- Chương 21 - Những Ai Dấu Mặt Coi Thành Bại
- Chương 23 - Bóng Nguyệt Thê Lương Rọi Bóng Người
- Chương 24 - Xin Lỗi Vì Thiếu 2 Trang Nhé
- Chương 25 - Hào Kiệt Mang Ơn Kẻ Giết Mình
- Chương 26 - Thế sự hơn nhau một trân cười
- Quyển 4 - Chương 1 - Hảo tâm cứu mỹ nhân
- Chương 2 - Căn hầm bí mật
- Chương 3 - Diễm phúc trời ban
- Chương 4 - Biển ghen nổi sóng
- Chương 5 - Thảm biến
- Chương 6 - Tay trắng hóa giàu
- Chương 7 - Chuyện lạ xứ băng
- Chương 8 - Ma nữ động tà tâm
- Chương 9 - Ham lợi chuốc họa
- Chương 10 - Địch thủ lợi hại
- Chương 11 - Thật giả khó phân
- Chương 12 - Kế trung chi kế
- Quyển 5 - Chương 1 - Lục Tiểu Phụng chạy trốn
- Chương 2 - Đồng bệnh tương lân
- Chương 3 - Đồng thuyền tương trợ
- Chương 4 - Thế giới của người chết
- Chương 5 - Khổ nói không hết lời
- Chương 6 - Tổ chức nguyên lão hội
- Chương 7 - Mượn rượu tiêu sầu
- Chương 8 - Trọng dụng Lục Tiểu phụng
- Chương 9 - Lọt vào mắt mỹ nhân
- Chương 10 - Mạo hiểm lên tuyệt các
- Chương 11 - Kế hoạch thiên lôi
- Chương 12 - Nhà quỷ
- Chương 13 - Chỉ thị tối hậu
- Chương 14 - Đầu bếp đạo nhân
- Chương 15 - Người trên giường nhà
- Chương 16 - Mặt nạ da người
- Chương 17 - Một nước cờ cao
- Chương 18 - Chảo dầu
- Chương 19 - Kết cục
- Quyển 6 - Chương 1 - Khinh Kỵ Phái Ra Khắp Nơi
- Chương 2 - Truy Tung Nhân Vật Thần Bí
- Chương 3 - Bỗng Bị Ám Toán
- Chương 4 - Mạo Hiểm Tìm Đào Nguyên
- Chương 5 - Một Trận Đánh Bạc Hào Hứng
- Chương 6 - Địa Huyệt Thần Bí
- Chương 7 - Tiền Nhân Hậu Quả
- Chương 8 - Bặt Vô Tin Tức
- Chương 9 - Cơ Hồ Gặp Long Vương
- Chương 10 - Uyên Ương Ly Tán
- Chương 11 - Chạy Trốn Truy Nã
- Chương 12 - Hòa Thượng Giở Trò
- Chương 13 - Đánh Một Ván Bài
- Chương 14 - Trượng Nghĩa Cứu Người
- Chương 15 - Về lại hòn đảo
- Chương 16 - Âm Mưu Của Cửu Cung
- Chương 17 - Mèo bắt chuột
- Chương 18 - Phương Pháp Thoát Thân
- Chương 19 - Lão thực hòa thượng không lão thực
- Chương 20 - Tìm tìm kiếm kiếm
- Chương 21 - Ngươig ẩn hình
- Quyển 7 - Chương 1 - Dải Đất Vàng Nhức Nhối Ngón Tay
- Chương 2 - Một Kẻ Cùng Cực Gần Muốn Chết
- Chương 3 - Tiệm Tạp Hóa Của Vương Đại Nhãn
- Chương 4 - Sát Thủ Trong Nhà Đại Hộ
- Chương 5 - Bảy Lạng Bông, Một Chiếc Mặt Nạ
- Chương 6 - Bảy Lạng Bông, Một Chiếc Mặt Nạ
- Chương 7 - Cửu Thiên Tiên Nữ Hạ Phàm Trần
- Chương 8 - Ngọc Bội Có Đi Được Không
- Chương 9 - Đao Nhanh Làm Sao
- Chương 10 - Đập vỡ lu cá vàng
- Chương 11 - Ba sơn đêm mưa nói chuyện thần kiếm
- Chương 12 - Sát thủ siêu cấp gặp nhau trên núi cao
- Chương 13 - Đại Cổ và Tú Hoa Hài
- Chương 14 - Tiểu thơ và đại thâu
- Chương 15 - Cặp vợ chồng thần bí ngồi trong góc
- Chương 16 - Tư Không trích tinh ngắt xuống ngôi sao gì
- Chương 17 - Đao nước tắm trong trướng lều
- Chương 18 - Tiệc Không Phải Là Tiệc Có Hảo Ý
- Chương 19 - Nụ Cười Thần Bí Của Bà Lão
- Chương 20 - Kiếm thần mỉn cười (Hết)