Chương 22
Chưa có buổi chiều nào dài, nóng nực và nhiều ruồi đến vậy. Mặc dù Scarlett luôn tay quạt, từng đàn ruồi vẫn quấy nhiễu Mélanie. Scarlett đã đau cả tay vì phải phe phẩy tấm lá cọ rộng, nhưng những cố gắng của cô vô tác dụng vì đuổi rồi ở mặt thì nó lại đậu xuống chân làm cho Mélanie phải kêu lên kèm theo những cái vẩy chân nhẹ: "Ôi, đề nghị chị quạt cho em dưới chân".
Căn phòng mờ tối, Scarlett đã buông rèm cửa xuống để ngăn sức nóng và ánh nắng chiếu vào. Một vài điểm sáng to như đầu kim chứng tỏ vải đã có lỗ thủng và một vệt nắng bao quanh những bức rèm. Trong phòng nóng đến nỗi Scarlett ướt đẫm mồ hôi và mỗi lúc một dính thêm. Prissy ngồi nép trong một xó cũng đổ mồ hôi từng giọt và toát ra một thứ hơi buồn nôn. Nếu không sợ nó chuồn đi mất, Scarlett đã đuổi nó ra ngoài...
Mélanie không ngừng xoay sang phải, sang trái. Ðôi khi cô cố ngồi dậy rồi lại nằm xuống. Lúc đầu, cô còn cố kiềm nước mắt, cắn môi đến chảy máu và Scarlett cũng căng thẳng chẳng kém gì Mélanie đã phải thốt lên giọng khô khan:
- Mélanie, không nên can đảm quá. Cứ hét lên, la lên nếu cần. Không còn ai khác nghe thấy đâu mà sợ.
Vào cuối buổi chiều, Mélanie không còn can đảm được nữa. Cô rên rỉ, đôi lúc hét lên những tiếng xé phổi. Những lúc như vậy, Scarlett phải lấy hai tay bị lỗ tai lại, vùng vẫy tứ phía và mong chết đi được. Dù phải làm bất cứ việc gì còn hơn phải đứng đấy, tay chân bị bó chặt, chờ đợi mãi chẳng thấy đứa bé ra đời. Chờ đợi, chờ đợi mãi. Theo như cô biết, quân Yankees đã đến phố Năm Fourches rồi.
Cô hết sức hối hận đã không lắng nghe những câu chuyện mà các bà có chồng nói khẽ với nhau về vấn đề sinh đẻ. Nếu cô chịu khó nghe, nếu cô quan tâm đến những vẫn đề ấy, cô sẽ biết Mélanie khi nào sinh. Cô còn nhớ mang máng đã nghe thấy bà Pitty nói về một người bạn của bà, sau khi đau đẻ trong hai ngày đã bị chết vì không sinh được. Nếu Mélanie ở trong tình trạng đó, trong hai ngày... Nhưng Mélanie mỏng manh quá, không đủ sức chịu đựng hai ngày như thế. Nếu đứa bé không ra được, cô ta sẽ chết mất. Và trong trường hợp ấy, nếu Ashley còn sống, cô, Scarlett làm thế nào mà nói được với chàng về cái chết của Mélanie... sau khi đã hứa sẽ chăm sóc cho cô?
Lúc lên cơn đau dữ dội, Mélanie còn muốn nắm lấy tay Scarlett, nắm chặt như muốn bóp gãy vậy. Sau một giờ, bàn tay của Scarlett sưng lên và tê buốt như không cử động được nữa. Thế là cô nghĩ ra sáng kiến buộc hai đầu khăn mặt dài vào với nhau và buộc cả vào chân giường rồi đưa cho Mélanie chỗ nối. Mélanie bám chặt vào đấy như muốn xé toạc chúng ra. Suốt cả buổi chiều, tiếng kêu của cô như một con thú đang giẫy chết dưới đáy bẫy. Ðôi khi cô buông khăn mặt ra, xoa hai tay vào nhau một cách mệt mỏi và nhìn chằm chằm vào Scarlett bằng hai con mắt nở ra và đau đớn.
"Chị nói với em đi! Chị nói với em đi!" Cô thều thào và Scarlett huyên thuyên cho đến khi cô lại bám lấy khăn mặt và tiếp tục quằn quại.
Căn phòng tối chỉ còn là ẩm ướt, đau khổ và ruồi vo vo. Thời gian trôi đi quá chậm làm Scarlett quên mất cả những gì đã xảy ra lúc buổi sáng. Cô có cảm giác như chưa hề rời bỏ căn phòng tối tăm và trong đó người ta phải đổ mồ hôi. Mỗi khi Mélanie rú lên, Scarlett cũng muốn bắt chước và chỉ khi cắn chảy máu môi cô mới kìm được và không bị ngập chìm vào một cơn điên loạn.
Wade leo lên cầu thang trên đầu ngón chân rồi nép vào một xó cửa rên: Con đói quá mẹ ơi!...
Scarlett đứng lên nhưng Mélanie lại nghẹn ngào nói:
- Ðừng rời em, chị ơi. Không có chị ở đây em không thể chịu được đâu.
Scarlett sai Prissy xuống bếp nấu cháo ngô cho Wade ăn. Còn cô, sau cái buổi chiều hôm nay không bao giờ còn thấy đói nữa.
Chiếc đồng hồ để trên lò sưởi không chạy nữa làm Scarlett mất ý thức về thời gian. Tuy nhiên, thấy mặt trời bớt nóng và những điểm sáng nhỏ ở tấm rèm bớt sáng, cô liền vén rèm lên và nhìn ra ngoài. Cô ngạc nhiên thấy ngày đã tàn và mặt trời như một cái đĩa đỏ ối đã xuống thấp ở đường chân trời. Cô tưởng tượng là từ giờ trở đi nhiệt độ lúc nào cũng khắc nghiệt như lúc buổi trưa.
Cô tự hỏi một cách tuyệt vọng ngoài thành phố ra sao. Binh sĩ đã rút hết chưa? Quân Yankees đã đến chưa? Quân Liên bang rút lui không xảy ra trận đánh chứ? Cô đau lòng nghĩ tới quân Liên bang có quá ít để chống lại với quân của Sherman được chăm sóc tốt hơn. Sherman! Quỷ Satan cũng không làm cô sợ đến vậy. Nhưng cô không có đủ thì giờ để mà suy nghĩ. Mélanie khát nước, muốn có một chiếc khăn mặt lanh để lên trán, muốn được người ta quạt, người ta đuổi ruồi đang bám vào mặt cô.
Sau hoàng hôn, Prissy xuất hiện như một bóng ma và đốt một ngọn đèn. Mélanie cảm thấy yếu hơn. Cô không ngừng gọi Ashley. Cô hình như đang mê sảng và sau cùng Scarlett có một ý muốn dã man làm nghẹt những tiếng kêu ấy dưới một cái gối. Dù sao thì ông bác sĩ cũng có thể sắp đến. Hy vọng lại nở trong lòng và Scarlett liền sang Prissy chạy sang nhà bà Meade xem hai ông bà có nhà không.
- Nếu ông bác sĩ không có nhà, hỏi bà Meade xem cần phải làm thế nào. Mời được bà đến thì tốt.
Prissy đi rồi, Scarlett nhìn theo nó xuống đường. Một lúc lâu sau nó trở về một mình.
- Suốt cả ngày ông bác sĩ không về nhà. Ông phải đi với binh lính. Thưa cô Scarlett, cậu Phil chết rồi.
- Chết rồi?
- Vâng, Prissy đáp với vẻ quan trọng. Talbot, người đánh xe nói với con như thế. Cậu đã bị một viên đạn...
- Mặc cậu.
- Con không nom thấy bà Meade đâu. Cookie nói là bà còn đang rửa cho cậu và chuẩn bị chôn cất trước khi bọn Yankees đến. Cookie nói là tai hoạ lớn quá, cần phải để một con dao dưới giường nằm của bà Meade để cắt nó làm đôi.
Scarlett muốn tát cho Prissy một cái về việc đưa cái tin ấy nhưng lúc đó Mélanie mở mắt và thều thào:
- Chị ơi... quân Yankees đang đến à?
- Không đâu, Scarlett quả quyết nói. Prissy là một đứa nói dối.
- Thưa vâng, đúng thế. Prissy nhiệt liệt nhận.
- Chúng đang đến đấy. Mélanie thều thào và vùi mặt vào gối. Từ đó tiếng nghẹn ngào tiếp tục thốt lên. Khổ thân thằng bé! Khổ thân thằng bé! Và sau một lúc im lặng: Ôi, chị Scarlett, chị không nên ở đây nữa. Chị nên đi đi, mang Wade đi đi.
Những lời nói của Mélanie chỉ là phát ngôn những ý nghĩ của Scarlett nhưng chúng chỉ làm cho Scarlett điên tiết và sự xấu hổ, hèn nhát lộ trên mặt.
- Ðừng có mà ngu ngốc thế. Tôi không sợ. Cô cần phải biết là tôi sẽ không bỏ cô.
- Chị nên làm thế. Em sắp chết đây.
Và Mélanie lại rên rỉ.
Sờ soạng như một bà già, Scarlett bám chặt vào thành cầu thang như sợ ngã. cô lần từng bước đi xuống cầu tháng tối om. Chân nặng chình chịch, run rẩy vì mệt mỏi, mình đầy mồ hôi lạnh, cô rùng mình. Cô tiến lên không còn sức đến tận hàng hiên và ngồi xuống bậc đầu tiên. Cô tựa lưng vào cái cột và run rẩy lần cởi một nửa cái coóc-xê. Ðêm lạnh và Scarlett nhìn vào đêm tối.
Tất cả thế là xong, Mélanie không chết và thằng bé kêu như một mèo con đang được Prissy tắm cho lần đầu tiên. Mélanie đang ngủ. Làm sao mà cô ta có thể ngủ được sau cơn ác mộng ấy, sau sự tra tấn ấy. Những tiếng rú, những sự chăm sóc ngu dốt ấy chỉ làm đau thêm hơn có tác dụng. Tại sao cô ta không chết? Scarlett biết nếu là mình sẽ không qua nổi. Khi đã xong tất cả, Mélanie thì thầm câu gì khẽ quá, làm Scarlett phải cúi xuống mới nghe được câu: "Cảm ơn!" Thế rồi cô ngủ thiếp đi. Làm sao mà cô ta có thể ngủ được? Scarlett quên mất là mình cũng đã ngủ sau khi sinh Wade. Cô quên hết cả. Tâm trí cô hoàn toàn trống rỗng. Cả thế giới nữa cũng chỉ là hư không. Cuộc sống không tồn tại trước ngày vô tận này và sau đó cũng sẽ không tồn tại, chỉ còn có ban đêm nặng nề và nóng bức, chỉ còn có hơi thở ầm ầm và kiệt sức của cô, chỉ còn có mồ hôi lạnh toát chảy từ hai bên nách cô xuống thắt lưng, từ hai bên đùi xuống đầu gối, thứ mồ hôi sền sệt, dính dính và lạnh toát.
Cô lắng nghe tiếng thở của mình. Nó có một nhịp điệu nặng nề bị đứt đoạn bởi những tiếng nức nở nhưng cặp mắt của cô vẫn ráo hoảnh và nóng bỏng như không bao giờ còn chứa được nước mắt nữa. Từ từ, nặng nhọc, cô vén cái váy nặng nề lên đến tận đùi. Lần lượt cô có cảm giác nóng rồi lạnh. Cô thấy hình như toàn thân cô dính sát lại. Không khí ban đêm làm cho tay chân cô mát lạnh. Cô nghĩ một cách đen tối đến lời nói của bà Pitty sẽ ra sao nếu bà nhìn thấy cô xắn cao váy dưới hàng hiên này, nhưng mặc kệ. Cô mặc kệ tất cả. Thời gian đã ngừng bước rồi. Hoàng hôn có lẽ vừa mới kết thúc, lúc này có lẽ đã quá nửa đêm. Scarlett chẳng biết gì cả và cũng chẳng quan tâm đến.
Cô nghe tiếng chân bước trên gác và nghĩ thầm: "Con Prissy đáng nguyền rủa!" Cặp mắt cô díp lại và có một thứ giống như giấc ngủ đè nặng lên cô. Rồi một lúc lâu sau trong bóng tối hoàn toàn, Prissy đến tìm cô:
- Thưa cô, chúng ta vừa làm được một việc tốt đẹp quá. Con tin chắc là mẹ con chẳng thể làm hơn được.
Scarlett nhìn nó trong bóng tối, mệt quá chẳng buồn mắng nó, trách nó, đánh nó nữa Cách thức nó khoe khoang một thành tích nó không hề có, cái vụng về hoàn toàn vô tác dụng của nó trong những lúc gay go nhất; cái kéo nó đã để không đúng chỗ, cái chậu nước nó đã làm đổ xuống giường, đứa trẻ sơ sinh nó đã đánh rơi. Thế mà bây giờ nó đến ca tụng công lao của nó. Thế mà bảo là bọn Yankees muốn giải phóng cho những kẻ nô lệ. Sự nghiệp của chúng vĩ đại thế đấy.
Không nói một lời, Scarlett ngồi lại vị trí cũ bên cái cột. Prissy đoán biết thái độ của chủ, nó liền chuồn mất. Sau một lúc lâu lấy lại được nhịp thở và tinh thần đã dịu lại, Scarlett nghe thấy trong phố nổi lên những tiếng nói ồn ào, tiếng bước chân của một đoàn đông người từ phía bắc tới. Quân lính. Scarlett từ từ đứng lên, buông váy xuống mặc dù cô biết chẳng ai nom thấy cô trong bóng tối. Khi họ đi qua nhà như những cái bóng ma, Scarlett gọi họ:
- Các ông ơi!
Một cái bóng tách ra khỏi đám đông và lại gần hàng rào.
- Các ông đi đấy à? Các ông bỏ chúng tôi sao?
Cái bóng như nhấc mũ lên và một giọng bình tĩnh nói:
- Thưa bà vâng! Ðúng thế. Chúng tôi là những người cuối cùng bảo vệ pháo đài cách một dặm về phía bắc.
- Thưa bà vâng. Xin bà hiểu cho. Quân Yankees đang đến.
- Các ông Vậy là quân đội rút lui thật sự?
Quân Yankees đến. Scarlett quên mất việc đó. Họng cô bỗng nhiên se lại và cô không còn khả năng nói gì thêm nữa. Cái bóng đi ra nhập vào các bóng khác và tiếng bước chân giảm dần trong đêm tối.
"Quân Yankees đến! Quân Yankees đến!" Quân lính dậm chân theo nhịp đó trên dọc đường và cứ tới mỗi một nhịp, tim cô lại nảy lên. Quân Yankees đang tới.
Prissy chạy đến nép vào người Scarlett và lắp bắp:
- Cô ơi, bọn Yankees sắp đến. Bọn chúng sẽ giết hết chúng ta. Bọn chúng sẽ cắm lưỡi lê và bụng chúng ta. Bọn chúng...
- Câm mồm đi.
Nghĩ đến những vấn đề ấy cũng đã đủ khiếp đảm rồi huống chi còn phải nghe nói bằng cái giọng lắp bắp. Scarlett nổi một cơn khiếp sợ nữa. Có thể làm được gì bây giờ? Làm sao có thể trốn đi được? Tìm sự giúp đỡ ở đâu bây giờ? Tất cả bạn bè đều đã bỏ cô.
Ðột nhiên cô nghĩ đến Rhett Butler và nỗi lo sợ biến mất. Tại sao cô không nghĩ đến anh ta sáng nay. Cô ghét Rhett nhưng anh ta thông minh và không sợ quân Yankees. Vả lại anh ta vẫn còn trong thành phố. Tất nhiên cô căm giận anh ta đến chết được. Trong lần gặp cuối cùng vừa qua anh ta đã nói những câu không thể tha thứ được. Nhưng trong một tình thế như lúc này có thể bỏ qua được. Rồi anh ta lại còn có ngựa và xe. Ôi, tại sao cô không nghĩ đến anh ta sớm hơn. Anh ta có thể đem tất cả đi khỏi cái nơi đáng nguyền rủa này, đem họ đi khỏi bọn Yankees, đi đến bất cứ nơi nào.
Scarlett quay lại Prissy và bảo nó:
- Mày có biết thuyền trưởng Butler ở đâu không? ở khách sạn Atlanta phải không?
- Thưa cô vâng, nhưng...
- Không nhưng gì hết, đi ngay tới đó, chạy nhanh hết sức vào. Bảo ông ta tao cần gặp ông. Tao muốn ông đến đây ngay cùng với ngựa và xe của ông. Nói với ông về đứa bé mới sinh. Nói với ông là tao muốn ông đưa chúng ta ra khỏi đây. Ði đi, nhanh lên.
Scarlett đứng lên và đẩy mạnh Prissy.
- Lạy Chúa. Thưa cô, con sợ đêm tối lắm. Thế ngộ nhỡ bọn Yankees tóm được con thì sao?
- Chạy nhanh lên, mày có thể đuổi kịp những người lính vừa mới đi qua đây và họ không để bọn Yankees bắt mày đâu. Nhanh lên.
- Con sợ lắm. Thế nếu ông thuyền trưởng không có ở khách sạn thì sao?
- Thì hãy hỏi thăm ông ta ở đâu. Mày không biết hỏi sao? Nếu ông ta không ở khách sạn thì mày đến các tiệm nhảy ở phố Décatur. Ðến nhà người đẹp Watling. Ði tìm khắp nơi. Ðồ ngu, mày không hiểu là nếu mày không đi nhanh lên và không tìm được ông ta thì bọn Yankees sẽ đến và tóm được chúng ta.
- Thưa cô, mẹ con sẽ giết con mất nếu biết là con vào một tiệm nhảy hay nhà ô uế.
- Nếu mày không đi, chính tao sẽ giết mày. Mày chỉ cần đứng ở ngoài đường và gọi hoặc mày chỉ cần hỏi thăm một người nào có ở đó. Ði nhanh lên.
Thấy Prissy vẫn còn nhùng nhằng và vẫn như đóng đinh tại chỗ, Scarlett đẩy nó làm nó chúi đầu lao xuống các bậc thềm.
- Nếu mày không chịu đi tao sẽ đem mày bán cho bọn lái buôn ở Louisane và mày sẽ không bao giờ còn gặp mẹ mày nữa, không bao giờ gặp những người mày quen biết nữa và tao sẽ bảo họ cho mày ra đồng làm việc.
- Trời ơi, thưa cô Scarlett...
Bị cái đẩy mạnh của chủ, nó lao đầu xuống các bậc thềm. Có tiếng lích kích mở cửa, Scarlett kêu lên: "Chạy nhanh lên nhé, đồ ngu".
Cô nghe tiếng Prissy phóng như nước đại và tiếng chân của nó biến mất trên mặt đất mềm
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47.1
- Chương 47.2
- Chương 48
- Chương 49.1
- Chương 49.2
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63