Chương 19
Ông hoàng nhỏ trèo lên một quả núi cao. Trước đây những núi non duy nhất mà em biết chỉ là ba quả núi lửa cao ngang đầu gối em. Và em đã dùng quả núi lửa đã tắt làm ghế ngồi. " Từ trên một quả núi cao như quả núi này, em nói thầm, mình sẽ đưa mắt là thấy ngay hành tinh và tất cả mọi người . . . ". Nhưng em chỉ đã thấy có những mũi nhọn của các tảng đá nhọn hoắt.
– Chúc một ngày tốt lành, em nói bâng quơ.
– Chúc một ngày tốt lành! Chúc một ngày tốt lành! Chúc một ngày tốt lành! tiếng vang đáp lại.
– Các anh là ai? Ông hoàng nhỏ hỏi.
– Các anh là ai! Các anh là ai! Các anh là ai! tiếng vang đáp lại.
– Hãy làm bạn với tôi, tôi cô đơn lắm, em nói.
– Tôi cô đơn lắm! Tôi cô đơn lắm! tiếng vang đáp lại.
"Cái hành tinh này buồn cười thật! Lúc đó em nghĩ thầm. Nó khô khốc, và nhọn hoắt và mặn chát. Và những con người thì thiếu hẳn óc tưởng tượng. Họ chỉ lặp lại những gì họ đã nghe... Ở chỗ tôi có một bông hoa: Nàng bao giờ cũng nói trước!"