Chương 21 - Thăm ông già bị nạn
Chủ nhật, ngày 18
Cháu ông già bị thương hôm nọ học lớp cô giáo nhu hoà, vui vẻ mà tôi vừa kể chuyện. Hôm nay tôi cũng trông thấy anh vì anh ở với ông nuôi nấng như con đẻ. Tôi vừa chép xong câu chuyện hàng tháng nhan đề là "Chàng viết mướn thành Phirenzê" để đọc tuần sau thì cha tôi bảo :
_ Ta lên tầng thứ tư xem tin tức ông già hôm nay ra sao?
Chúng tôi lên gác, tìm vào một căn phòng tối mò. Ông già đang ngồi trong giường, chống tay lên gối. Bà vợ đứng đầu giường, người cháu đang chơi. Mắt ông còn buộc băng. Thấy cha tôi đến, ông mừng rỡ mời ngồi và nói hôm nay ông đã khá nhiều. Mắt ông không việc gì, mai kia sẽ khỏi hẳn. Ông nói tiếp : "Thật là một cái hạn ! Tôi chỉ thương cho thằng bé hôm ấy bị khiếp sợ quá !"
Chợt có tiếng gõ cửa, ông tưởng bác sĩ đến thăm, nhưng cửa vừa hé tôi nhìn thấy anh Garôpphi trùm áo măng tô lù lù đứng ngoài, mắt nhìn xuống đất, không dám bước vào.
Ông già hỏi :
_ Ai đấy ?
Cha tôi đáp :
_ Đứa trẻ ném tuyết hôm nọ đấy.
Ông già gọi :
_ Con vào đây. Con đến hỏi thăm người bị thương phải không ? Con hãy yên tâm. Hôm nay ta đã bớt nhiều.
Garôpphi thẹn thùng lại cạnh giường và cố nuốt nước mắt. Ông già xoa đầu anh, anh cảm động quá không nói được lời nào !
Ông già nói tiếp :
_ Cảm ơn con đã đến thăm ta. Con về nói với cha mẹ con rằng ta sắp khỏi hẳn và không việc gì để người khỏi băn khoăn.
Garôpphi không nhúc nhích, coi bộ nghĩ ngợi, hình như anh có điều gì trong lòng chưa dám nói ra .
Ông già hỏi :
_ Con muốn gì ?
_ Thưa cụ, không.
_ Thôi ! Chào con ! Con cứ về đi, đừng lo lắng gì nữa.
Garôpphi trở ra, song không hiểu sao anh lại đứng lại nhìn người cháu ông già chòng chọc rồi bỗng dưng rút ở túi ra một gói giấy nhét vào tay cậu bé và bảo :
_ Anh cho em.
Nói xong, anh chạy liền.
Cậu bé đem giấy lại cho ông già mở xem.
Tôi ngạc nhiên quá, vì đó chính là quyển sổ quý báu của anh : "Quyển tem các nước" mà anh đã sưu tập từ lâu, quyển sổ mà anh đã đặt bao nhiêu hy vọng và tốn biết bao nhiêu công trình ! Tóm lại, nó là cái bảo tàng của anh, nó là huyết mạch của anh xẻ ra, nay anh thành tâm đem lại để chuộc tội.
- Chương 1 - Ngày khai trường
- Chương 2 - Thầy giáo mới
- Chương 3 - Một tai nạn
- Chương 4 - Cậu bé miền nam
- Chương 5 - Bạn tôi
- Chương 6 - Lòng hào hiệp
- Chương 7 - Trên rầm thượng
- Chương 8 - Học đường
- Chương 9 - Lòng yêu nước của em bé thành Pađôva
- Chương 10 - Em bé quét mồ hóng
- Chương 11 - Người bán than và ông quý phái
- Chương 12 - Mẹ tôi
- Chương 13 - Học trò nghèo
- Chương 14 - Ân nhân của bạn Nelli
- Chương 15 - Em bé trinh sát
- Chương 16 - Kẻ khó
- Chương 17 - Tính khoe khoang
- Chương 18 - "Chú phó nề"
- Chương 19 - Quả cầu tuyết
- Chương 20 - Các cô giáo trường tôi
- Chương 21 - Thăm ông già bị nạn
- Chương 22 - Chàng viết mướn thành Phirenze
- Chương 23 - Lòng biết ơn
- Chương 24 - Thầy giáo phụ
- Chương 25 - Đứa con người thợ rèn
- Chương 26 - Phranti bị đuổi
- Chương 27 - Chú lính đánh trống, người đảo Xarđenha
- Chương 28 - Lòng ái quốc
- Chương 29 - Bà mẹ anh Phơranti
- Chương 30 - Chiếc xe hỏa máy
- Chương 31 - Một kẻ tù phạm
- Chương 32 - Làm khán hộ cho cha
- Chương 33 - Chú hề con
- Chương 34 - Ngày cuối cùng hội giả trang
- Chương 35 - Những trẻ em mù
- Chương 36 - Lớp học tốt
- Chương 37 - Đám đánh nhau
- Chương 38 - Người tù số 78
- Chương 39 - Trước ngày 14 tháng ba
- Chương 40 - Lễ phát phần thưởng
- Chương 41 - Lòng cháu
- Chương 42 - Chú phó nề trong phút hiểm nghèo
- Chương 43 - Viện dục anh
- Chương 45 - Kỳ dưỡng bệnh
- Chương 46 - Bạn ta là thợ
- Chương 47 - Bà mẹ anh Garone
- Chương 48 - Lòng nghĩa hiệp
- Chương 49 - Hy sinh
- Chương 50 - Một vụ hỏa tai
- Chương 51 - Quê người tìm mẹ
- Chương 52 - Trường câm điếc
- Chương 53 - Đi ngoài phố
- Chương 54 - 32 độ
- Chương 55 - Cha tôi
- Chương 56 - Thú quê
- Chương 57 - Cuộc phát thưởng cho thợ thuyền
- Chương 58 - Lời đa tạ
- Chương 59 - Đắm tàu
- Chương 60 - Trang cuối cùng của mẹ tôi (Hết )