Chương 62
Hai cô y tá chuyển Jennifer từ phòng mổ sang phòng hậu phẫu. Đi bên cạnh là một cảnh sát mang sắc phục. Ở hành lang bệnh viện đầy cảnh sát, thám tử và nhà báo.
Một người đàn ông bước tới bàn tiếp đón và nói:
- Tôi muốn gặp Jennifer Parker.
- Ngài có phải là người nhà của cô ấy không ạ?
- Không. Tôi là bạn cô ấy.
- Xin lỗi ngài, không ai được thàm cô ấy lúc này. Cô đang ở trong phòng hậu phẫư.
- Tôi sẽ chờ.
- Cũng phải lâu đấy.
- Không sao, - Ken Bailey đáp.
Cánh cửa phụ bật mở và Adam Warner, mệt mỏi phờ phạc bước vào, vây quanh là một toán nhân viên bảo vệ.
Một viên bác sĩ đã chờ sẵn anh ở đó.
- Đi đường này, thưa thượng nghị sĩ Warner. - Ông ta dẫn Adam vào một văn phòng nhỏ.
- Cô ta thế nào rồi? - Adam hỏi.
- Tôi không lạc quan lắm. Chúng tôi đã gấp từ người cô ấy ra ba viên dạn.
Cửa mở và chưởng lý khu vực Robert Di Silva bước vội vào ông ta nhìn Adam và nói:
- Tôi hết sức mừng vì ngài không làm sao cả.
Adam nói:
- Tôi hiểu là tôi mang ơn ông rất nhiều. Sao ông lại biết?
- Jennifer Parker gọi điện thoại cho tôi. Cô ta nói rằng chúng định hại anh ở New Canaan. Tôi đoán đó là một kiểu đánh lạc hướng, nhưng tôi cũng không dám mạo hiểm, và vẫn cho người bao vây khu vực đó. Đồng thời tôi theo dõi lộ trình của ngài và cho máy bay trực tháng bay sau để bảo vệ ngài. Tôi có cảm giác là Parker định hại ngài.
- Không, - Adam nói. - Không phải vậy đâu.
Robert Di Silva nhún vai.
- Tùy ngài hiểu thế nào cũng được. Điều quan trọng là ngài vẫn còn sống. - Ông ta chợt quay sang viên bác sĩ - Cô ta sẽ sống chứ?
- Ít có khả năng ấy!
Chưởng lý nhìn thấy vẻ mặt của Adam và hiểu sai phản ứng của anh.
- Đừng lo, khi nào cô ta tỉnh chúng ta sẽ buộc cô ta khai hết thôi. - Ông ta nhìn Adam kỹ hơn. - Trông ngài có vẻ mệt mỏi quá đấy. Có lẽ ngài nên về nhà nghỉ ngơi thôi.
- Tôi muốn thấy Jennifer Parker trước đã.
Viên bác sĩ nói:
- Cô ấy đang hôn mê, có thể cô ấy sẽ không tỉnh lại nữa đâu.
- Tôi rất muốn thấy cô ta.
- Tất nhiên là được rồi, thưa thượng nghị sĩ. Lối này.
Ông ta bước ra khỏi phòng, theo sau là Adam và Di Silva.
Viên bác sĩ mở cửa và bảo hai người:
- Cô ấy ở phòng đầu tiên.
Có một viên cảnh sát đứng gác trước cửa. Anh ta đứng nghiêm khi trông thấy chưởng lý.
- Không ai được đến gần phòng này mà không có giấy phép do chính tay tôi viết. Anh hiểu không? - Di Siliva nói.
- Vâng, thưa ngài.
Adam và Di Silva bước vào phòng. Trong phòng có ba chiếc giường, hai chiếc để trống. Jennifer nằm trên chiếc giường thứ ba, mũi và cổ tay cảm đầy ống dẫn.
Adam bước đến gần giường và nhìn cô chằm chằm. Mặt Jennifer trông càng xanh xao trên nền gối trắng và cặp mắt cô nhắm nghiền. Trong trạng thái mê mệt trông cô có vẻ trẻ trung và mềm mại hơn. Adam đang nhìn cô gái ngây thơ mà anh đã gặp cách đây lâu lắm rồi, cô gái đã giận dữ nói với anh:
Nếu có ai hối lộ tôi, anh có nghĩ là tôi sẽ sống ở một nơi như thế này không? Tôi không cần biết anh là gì. Tất cả những gì tôi muốn là được để yên. Anh nhớ lại lòng dũng cảm, chất lý tưởng và sự yếu ớt của cô. Cô đã đứng về phía các thiên thần, tin tưởng vào công lý và sẵn sàng bảo vệ nó. Có gì không ổn đã xảy ra nhỉ? Anh đã yêu cô và bây giờ vẫn còn yêu, rồi anh đã quyết định sai lầm làm hỏng đời của cả hai người, và anh biết là cho đến hết đời, anh sẽ không bao giờ thoát khỏi cảm giác tội lỗi.
Anh quay sang viên bác sĩ:
- Hãy cho tôi biết khi nào cô ấy... Anh không thể nói được những từ ấy - ... có mệnh hệ nào.
- Tất nhiên, - Viên bác sĩ đáp.
Adam Warner đứng lặng nhìn Jennifer một lần cuối cùng và thầm tạm biệt cô. Sau đó anh quay lại và bước ra cửa gặp các phóng viên đang chờ sẵn.
Trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, Jennifer vẫn biết khi mọi người rời khỏi. Cô không hiểu họ nói gì bởi vì lời nói của họ nhoà đi trong cơn đau xâu xé cô.
Cô nghĩ rằng mình đã nghe thấy giọng nói của Adam nhưng cô cho là không thể được. Anh đã chết rồi. Cô cố gắng mở mắt nhưng thật quá sức.
Suy nghĩ của Jennifer bắt đầu trôi nổi... Abraham Wilson chạy vào phòng mang theo chiếc hộp. Anh ta vấp ngã làm chiếc hộp bật tung và một con chim hoàng yến bay ra khỏi đó.... Robert Di Silva thét lên. - Hãy bắt lấy nó? Đừng để nó bay mất?... sau đó Michael Moretti bắt được và phá lên cười. Rồi đức cha Ryan nói: "Trông này, tất cả mọi người? Thật là kỳ diệu!" Và Connie Garrett đang nhảy múa quanh phòng trong khi mọi người vỗ tay hoan hô... bà Cooper nói: "Tôi sẽ cho cô Wyoming.... Wyoming.... Wyoming..." rồi Adam bước vào cầm theo một bó hồng nhung và Michael Moretti nói: "Hoa của tôi mua đấy", còn Jennifer lại bảo "Tôi sẽ cắm hoa vào lọ nước", - Rồi hoa héo quắt lại và nước chảy tràn ra xuống sàn biến thành hồ lớn, và cô cùng Adam đi thuyền buồm trong khi Michael lướt ván đuổi theo họ, sau đó y lại biến thành Joshua, mỉm cười với cô vẫy vẫy rồi bỗng nhiên mất thăng bằng, và cô hét lên "Đừng ngã... đừng ngã... đừng ngã mà..." nhưng một làn sóng lớn đã đẩy Joshua lên không trung; cậu bé giơ tay ra như Đức Chúa Giê su rồi biến mất.
Trong chốc lát, đầu óc Jennifer bỗng tỉnh táo.
Joshua chết rồi.
Adam không còn nữa.
Michael cũng chết nốt rồi.
Cô còn lại một mình. Cuối cùng mọi người đều cô đơn cả Ai rồi cũng phải chết cái chết của mình. Chết bây giờ thật quá dễ dàng. Một cảm giác bình yên bắt đầu xâm chiếm cô. Chẳng còn bao lâu sẽ không còn đau đớn nữa.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63 - Kết thúc